Tặng anh, những kỉ niệm khi hai chúng ta bên nhau - Đệ tam chương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tặng anh, những kỉ niệm khi hai chúng ta bên nhau


Đệ tam chương


10.
Đầu năm học lớp tôi có tổ chức một buổi đi chơi. Ban đầu tôi không muốn đi nhưng vì mẹ tôi ép đi nên tôi miễn cưỡng đi cùng lớp. Tôi thật không hiểu nổi mẹ, rõ ràng mẹ biết tôi không thích tham gia mấy vụ kiểu đó rồi mà…cơ mà thôi đi dù sao đi cùng lớp tôi cũng không mất miếng thịt nào cả.
Tôi nhắn tin cho ‘anh’ nói về vụ đi du lịch thì ‘anh’ chỉ nói là:” Em đi chơi cho biết đó đây chứ suốt ngày ở cùng anh không thấy chán à?”
“Anh định nhân lúc em đi chơi rồi ngoại tình hả?”
Tôi chỉ nói đùa thôi nhưng mà thật không hiểu sao tôi lại nghĩ ra lí do ngoại tình để đùa nữa…
Anh nhắn lại:” Em đâu phải vợ anh đâu mà ngoại mới chả tình! Đọc ít truyện thôi Như Lan”
Hì, thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều khi trêu ‘anh’ vì tôi biết ‘anh’ sẽ không để bụng đâu. Nếu ‘anh’ mà để bụng những lần tôi trêu ‘anh’ thì có lẽ chúng tôi đã chia tay lâu rồi…
Lớp tôi đi chơi tận miền Nam, bọn lớp tôi nói đến đó sẽ được ở khách sạn có thể nhìn ra biển. Tôi thì không có hứng thú lắm vì tôi không thích biển…
Vì lộ trình đường đi dài mà trong lớp tôi rất nhiều người say xe nên cô giáo cho cả lớp đi tàu hỏa. Ngồi trên tàu nhìn ra khung cảnh bên ngoài bỗng dưng tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi và ‘anh’ gặp nhau…lúc đó là vào mùa hè năm tôi mới vào lớp 10…
Hôm đó là ngày nhận lớp, tôi đi dạo quanh trường một vòng thì gặp ‘anh’ đang ngồi đọc sách. Ban đầu tôi hơi khó chịu, tôi đi đến vỗ cái ‘bốp’ vào người ‘anh’:” Nè, sao cậu lại ngồi ở đây một mình? Ra nói chuyện với mọi người đi chứ”
“Học sinh mới”
Tôi ngồi xuống:” Phải đó, tôi tên Như Lan còn cậu thì sao?”
‘Anh’ lúc đó không trả lời mà đứng dậy rời đi. Tôi lúc đó cũng không rảnh mà đuổi theo ‘anh’ chỉ là cảm tình rất tệ…
Đi hỏi han các kiểu tôi mới biết ‘anh’ là đàn anh lớp 11 chứ không phải là học sinh mới giống như tôi…
Tôi còn nhớ khi lần thứ hai gặp lại ‘anh’ nói với tôi:” Cô cầm sách của tôi đấy”
11.
Sau chuyến du lịch với lớp tôi thường xuyên nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tôi nhiều lúc trong lòng thường có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi…
Gia đình tôi dạo này cũng thường xuyên xảy ra cãi vả nhiều hơn…Lý do cãi vả xảy ra là về việc thành thân của chị Như Ly và Dịch Tín. Nghĩ đến chuyện này thực sự cảm thấy có chút tức giận…việc kết hôn giữa chị hai và Dịch Tín là do mẹ tôi và dì tức mẹ Dịch Tín tự sắp đặt vậy là cah mẹ tôi cãi nhau về chuyện ấy. Nhưng mà biết sao được quyết định của mẹ tôi cha tôi không thể cản nổi. Về phần chị Như Ly thì nhìn chị ấy có vẻ vô cùng muốn chuyện kết hôn xảy ra. Tôi tất nhiên nhìn ra chị ấy thích Dịch Tín cơ mà cái tên đó…chẹp chẹp cái tính cách của hắn thì phải nói là VÔ CÙNG KHÓ ƯA.
‘Anh’ nhìn tôi có vẻ vô cùng buồn phiền nên cũng có lên tiếng:” Em có vấn đề gì sao?”
“Nè, sao lần thứ hai chúng ta gặp lại vài hồi đó sao anh lại nói em trả lại anh sách?”
‘Anh’ cầm cuốn sách lên đọc tiếp:” Thì do em cầm sách của anh mà”
Ừm, ‘anh’ nói thế cũng đúng, lúc đó tôi cầm sách của ‘anh’ thì phải trả lại cho ‘anh’ rồi…
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa số cô thức nói ra một câu:” Anh mà dám đối sử với em giống Dịch Tín đối với chị hai thì anh sẽ biết tay em”
“Hả? Dịch Tín là ai?!”
“Anh nghĩ đó là ai?”…
12.
Trí nhớ của tôi rất kém nên khi vô năm học kiến thức lớp 11 có khó hơn lớp 10 một chút nên tôi đã chút lười biếng. Sự lười biếng đó của tôi khiến cho thành tích học tập của tôi giảm sút đi rất nhiều. Mẹ tôi nhìn kết quả học tập đầu năm của tôi mà tức đến mức gần như muốn cầm dao chém tôi chết ngay tại chỗ cho bõ tức…
Chị hai hôm đó phải đẩy tôi ra khỏi nhà một lúc để cơn tức giận của mẹ giảm đi rồi về. Tôi cũng không biết khi nào mẹ sẽ hết tức nhưng tôi ra ngoài như vậy cũng tốt…tôi cầm điện thoại đi trên đường nhắn tin cho chị Dương Hy chị ba của tôi đang du học ở Nhật…nhắn tin thì chị Dương Hy nói tôi cứ đi đến khoảng 21h30′ rồi về đảm bảo toàn mạng…
Cũng không nghĩ nhiều tôi ngồi đúng đến 21h30′ thì về nhà…
Sau ngày hôm đó tôi có bị ‘anh’ quở mắng một trận thậm tệ. Tôi quả thật không chịu nổi nữa rồi không những ở nhà bị mẹ tôi mắng mà đi học còn bị ‘anh’ mắng nữa thà chết cho xong…
Tôi lè nhè nhìn ‘anh’ nói: “Anh tin em giết anh không? Sao anh giống mẹ em thế nhỉ!”
“Em học cho hẳn hoi rồi không bị mắng nữa đâu. Ít đọc truyện lại đi, anh thấy em đọc nhiều truyện quá rồi đấy”
“Kệ em. Nói cho anh biết em nhớ nội dung truyện còn giỏi hơn nhớ kiến thức đó nha”
Tôi rất tự hào về trí nhớ cá vàng của mình luôn ấy chứ…tôi không nói quá đâu nhưng mà công nhận mấy nội dung truyện tôi nhớ siêu thật còn kiến thức học thì tôi ít khi ngớ kỹ lắm…
Nhưng trái lại ‘anh’ là người có trí nhớ rất tốt. Tất cả những kiến thức đã học ‘anh’ đều nhớ rất kĩ, tôi không hiểu sao ‘anh’ lại nhớ kĩ như vậy…thậm chí ‘anh’ lại còn là người thù rất dai nữa chứ…
Tôi còn nhớ nột lần tôi nói dối ‘anh’ để đi chơi vậy là sau hôm đó ‘anh’ làm cái vẻ mặt không thèm quan tâm với tôi luôn. Thế là tôi phải nhìn bản mặt của ‘anh’ như vậy tận một tháng… Tóm lại sau vụ đó tôi rút ra được một king nghiệm đó là :” Đừng bao giờ động đến loại người thù dai”
12.
Tôi là người rất thích những truyền thống của Trung Quốc nên tôi bắt đầu tìm tòi để học tiếng trung. Nói thì nói vậy chứ thậm chí tôi còn muốn học tiếng nhật và tiếng thái cơ. ‘Anh’ nhìn tôi như vậy thì liền càm rà:” Tiếng Anh đâu thấy em học chăm chỉ như vậy đâu!”
‘Anh’ nói thế cũng đúng thôi,dạo này tôi học tiếng trung còn hơn học mấy môn trên lớp, phải nói là khi học tiếng trung tôi có nhiều hứng thú hơn là tiếng anh. Vì vậy thành tích tiếng anh của tôi chỉ đạt mức “Trung Bình -Khá” thôi…
Ừm, tôi cũng là “con cưng” của cô giáo dạy tiếng anh nữa. Lý do trở thành “con cưng” của tôi rất đơn giản…tôi chỉ là cứ lúc nào có tiết tiếng anh là trốn thôi không có gì đặc biệt cả. À mà tôi còn rất thường xuyên không làm bài tập nữa…
Cô giáo có một lần gọi tôi ra nói chuyện:” Cô thật không hiểu nổi các môn khác em học rất tốt với nghiêm túc sao môn của cô em lại không nghiêm túc như vậy?”
“Cô à,không phải em không nghiêm túc mà cô chưa thấy được sự nghiêm túc của em thôi “
Tôi biết câu đó của tôi đã khiến cô tức muốn chết. Tôi kể cho ‘anh’ nghe về việc đó và ‘anh’ lại mắng tôi… Mắng,mắng, mắng …cứ mắng đi dù sao tôi cũng quen rồi…nghe mắng cũng không mất lạng thịt nào cả…
Tác giả: Tư Vãn Thư Uyển (Momo Haiki)
Cảnh báo: Tất cả các bản sao chép truyện mà chưa có sự cho phép của tác giả sẽ được quy vào vi phạm bản quyền tác phẩm. Xin vui lòng không mang truyện đi mà chưa có sự cho phép của tác giả (là mình). Cảm ơn rất nhiều
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN