Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 19: Tang Ca Mặc Sương
⁃Đã có ai từng vào Hoàng Cung chưa ?
Mọi người đều lắc đầu.
⁃Dân đen như chúng ta, đến kiếp sau có khi vẫn chưa vào nổi chốn ấy.
Người nọ cười ha ha, lại nói tiếp:
⁃ Khi cảnh nhà chưa thất thế, Ngoại công ta từng làm Thái Y ở trong Hoàng Cung, sau này cáo lão hồi hương, mới đem câu chuyện về Tang Ca Quý Phi kể lại cho mọi người.
Mọi người xôn xao:
⁃Kể lại xem
⁃Chuyện là…
—
Năm ấy Mặc Sương tròn 16 tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ
Khi Mặc Sương đủ tuổi hiểu đạo lý, thì Thuần Thế đã qua đời lâu rồi
Sính Đình còn kể lại, ngày ấy trên dưới Tang Ca phủ ngập màu tang tóc, 5 dặm đường dẫn vào Tang Thành đều treo đèn lồng trắng, trong phủ vọng ra không ngớt tiếng ai oán, người Tần Gia đến đòi thi thể nàng về, nói Thuần Thế gả vào Tần gia, thì có chết cũng làm ma Tần gia. Tần gia khăng khăng đưa linh cữu đi, kỳ lạ, nắp quan bỗng bật mở rồi rơi xuống đất. Đám nô tài vội vàng thả linh cữu xuống bỏ chạy, Thuần Thế khi ấy một thân giá y đỏ, đầu đội hoa quan nạm vàng sáng loáng, nàng vẫn đẹp như khi còn sống, nét mặt dịu dàng như ngủ.
Sau khi đưa tro cốt nàng lên đỉnh Lặc Man, người Tang Ca trở về, không thấy Mặc Sương đâu.
Hoá ra, cô bé ngồi trong tẩm phòng Thuần Thế khi trước, tay ôm tấm áo cố nhân, nước mắt đã thấm ướt một mảng áo, nàng gục đầu xuống gối, thỉnh thoảng người rung lên tiếng nấc.
Nói đi nói lại, Mặc Sương chính là một tiểu cô nương đáng thương. . .
Vào năm thập lục niên, Mặc Sương theo lệnh gia phó nhập cung theo đúng lệ quốc. Cùng nhập cung với nàng năm đó là Tang Ca Tĩnh Nguyệt.
Nói về Tĩnh Nguyệt, nàng hơn Mặc Sương một tuổi, dung mạo kiều diễm, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, so với Mặc Sương chỉ hơn không kém.
Việc nhập cung này vô cùng có lợi cho Tang Ca, hai tỷ muội này, bất kể ai nhận được ân sủng, hoài thai hoàng tự, thì sau này Tang Ca không cần phải e dè Tần gia nữa.
Còn nhớ năm ấy khi Tĩnh Nguyệt cùng Mặc Sương nhập cung, nhờ tài năng và nhan sắc của Tĩnh Nguyệt đã khiến cho Đế Vương si mê. Ưu ái lập nàng làm Thục Dung – tam phẩm. Nhưng cũng vì điều đó Tĩnh Nguyệt đã dần làm mất đi bản chất lương thiện của mình. Tang Ca Mặc Sương vốn bản tính đã điềm đạm, hiền lành trái ngược hoàn toàn với Tĩnh Nguyệt. Năm ấy nàng ta ỷ sủng sinh kiêu, cao ngạo vút trời. Trên dưới hậu cung ai cũng sợ nàng ta, nàng ta nói một không ai dám bảo hai.
Cùng thời điểm lúc đó, tuy Hoàng Đế yêu thích Tĩnh Nguyệt nhưng cũng quý mến Mặc Sương vì tính tình điềm đạm của nàng. Đêm hôm ấy Thành Phúc Đế lật thẻ Sương Quý Nhân. Một phút lên mây, nàng nhanh chóng cũng được ban hào Sương, phong làm Quý Phi – nhị phẩm ngự tại Thanh Hoa Cung. Biết tin, Tĩnh Nguyệt căm ghét Mặc Sương vô cùng, nhiều lần lấy cớ hành hạ nàng. Ngoài mặt thì tỷ tỷ muội muội nhưng thực chất, nàng ta ghét nàng đến tận xương tủy.
Thanh Hoa Cung ngày hôm đó, Tĩnh Nguyệt lấy cớ chúc mừng vị muội muội của mình được thăng phẩm, liền sai người mang đồ sang Thanh Hoa Cung đồng thời bản thân cũng đến chúc mừng Mặc Sương.
Đứng trước đại môn Thanh Hoa Cung, tỳ nữ hầu hạ cạnh nàng là Hải Âm nhờ công công canh cửa vào trong báo có Tĩnh Nguyệt tới thăm Quý Phi. Theo lời thông tri cuối cùng Tĩnh Nguyệt cũng bước vào. Cũng theo thường lệ, quy tắc, Tĩnh Nguyệt hạ thấp thân mình xuống hành lễ với Mặc Sương.
– Thần thiếp tham kiến Sương Quý Phi.
– Tỷ tỷ, đừng đa lễ. Cứ gọi muội là Mặc Sương như thường lệ là được rồi. – Mặc Sương thật chất tính tình đã thật thà, nhìn thấy nàng ta như vậy nàng có cảm giác như không phải Tĩnh Nguyệt, mà có cảm giác rất xa lạ. Thấy vậy, Mặc Sương chạy đến bên Thục Dung, hai tay vịnh lấy hai tay của Tĩnh Nguyệt đỡ nàng ta đứng dậy.
– Đa tạ Sương Quý Phi.
Nói rồi nàng ta tự di chuyển đến mộc kỷ ngồi xuống, dáng vẻ kiêu kì lấy tách trà từ tay cung nữ nhấp một ngụm.
– Hôm nay tỷ tỷ đến đây, chẳng hay là có chuyện chi?
– Phải nhất thiết có chuyện ta mới đến thăm muội hay sao?
Từ lúc nhập cung đến nay, nàng ta ỷ sủng sinh kiêu lúc nào cũng ức hiếp nàng. Chưa có lần nào đến đây mà nàng ta thật sự đến thăm hỏi. Nhớ có một lần, Mặc Sương bị Tĩnh Nguyệt dụ dỗ, nàng ta dụ nàng ra Ngự Hoa Viên bắt bướm, thưởng hoa. Kết quả là không biết đám ong từ đâu bay ra bu quanh lấy nàng, tuy không bị đốt gì nhưng lần đó nàng bị trượt chân té ngã xuống bậc thềm, suýt nữa thì mất mạng. Không biết lần này lại xảy ra chuyện gì nữa đây.
– Nghe tin Sương Quý Phi được lòng Hoàng Thượng, ban phẩm hào cho. Ta thật sự chúc mừng muội. Cuối cùng muội cũng đạt được ý nguyện của mình.
– Ý của tỷ tỷ. . . Là?
– Ý của tỷ là? Ha ha ha – Nàng ta cười thật lớn trong chính điện rồi lát sau bình tĩnh hỏi lại Mặc Sương – Dụ dỗ người mà tỷ tỷ mình yêu lên giường có vui không hả Sương Quý Phi?
– Nguyệt tỷ, không… Ta…
– Không nói nên lời?
Tĩnh Nguyệt không hề nể mặt mũi Mặc Sương, nàng ta kiêu ngạo sỉ nhục nàng trước mặt bao nhiêu là nô tỳ hậu vệ của Thanh Hoa cung.
Hết lần này đến lần khác, từ sau khi Tang Ca Mặc Sương được phong làm Quý Phi đến nay, Tĩnh Nguyệt cùng tỳ nữ bên cạnh nàng ta luôn tìm cách ngược đãi, hành hạ nàng nhưng lần nào Mặc Sương cũng đều cho qua chuyện, không quan tâm đến. Cho đến khi Mặc Sương hoài thai, phải, là một tiểu công chúa.
Năm ấy là vào năm Thành Phúc Đế thứ 4, trong Tử Cấm Thành có hai tin vui đáng mừng. Một là nàng hoài thai một tiểu công chúa xinh đẹp. Hai là Đế Vương giờ đã có con trai nối dõi tông đường. Tuy Tang Ca Tĩnh Nguyệt và Mặc Sương cùng họ, cùng nhau nhập cung nhưng nàng ấy lúc nào cũng may mắn hơn nàng. Cùng năm, Tĩnh Nguyệt cũng hoài thai, đáng mừng hơn là nàng ta đang mang thai long phụng. Chỉ tiếc một điều, con trai có thể giữ con gái khó sinh.
– Oa oa oa – Tiếng đứa bé vừa chào đời đã cất tiếng khóc. Bà mụ nói đó là một tiểu a ca. Trên dưới Tử Cấm Thành này khắp nơi đều vui mừng thay cho Hoàng Thượng, chúc mừng Tĩnh Thục Dung. Bích Họa Cung ngày hôm ấy náo nhiệt tưng bừng.
Cùng lúc đó, ở chỗ Mặc Sương thì không được náo nhiệt như Tĩnh Nguyệt. Năm ấy hai người cùng hạ sinh con, chỉ khác là Mặc Sương hạ sinh con gái, còn Tĩnh Nguyệt may mắn sinh được con trai.
Thành Phúc Đế còn đặc biệt đặt tên cho con của Tĩnh Nguyệt là Thành Tự. Nàng thì không được vinh dự như vậy. Mặc Sương tự đặt cho con mình là Thành Bích. Bích trong ngọc bích, mang ý nghĩa cầu mong cho con mình lớn lên được xinh đẹp, nhiều người quý mến.
Mặc Sương nàng vẫn nhớ, sau khi sinh chỉ vỏn vẹn có 4 tháng, đêm hôm ấy Thành Bích lên cơn sốt cao, Mặc Sương lo lắng không nghĩ được gì, nàng sai người gọi Thái Y đến, một mặt chạy đến Bích Họa Cung khóc lóc cầu xin Hoàng Thượng đến thăm Thành Bích. Trong lúc chạy đi, Mặc Sương đi bằng đôi chân trần dưới thời tiết lạnh buốt, đến nơi thì phát hiện ra chân đã bị chảy máu rồi, cũng không biết là nàng đã va vào đâu. Thành Phúc Đế thấy thương tình nàng liền di giá đến Thanh Hoa Cung, bỏ mặc Tĩnh Nguyệt ở lại trong tẩm phòng.
Tĩnh Thục Dung lại nghĩ Mặc Sương bày kế, muốn chia cắt nàng và Thành Phúc. Cơn tức ngày nào nay lại tiếp tục dồn nén. Tĩnh Nguyệt oán hận, nàng ta hận nàng, lại càng hận Thành Bích. Tại hai mẹ con nàng mà Thành Phúc mới bỏ rơi Tĩnh Nguyệt. Tĩnh Nguyệt nàng năm ấy hận không thể tự tay bóp cổ giết chết tiểu công chúa. Nhiều lần Tĩnh Nguyệt cũng có nghĩ cách hãm hại mẹ con Mặc Sương rồi, hay chỉ đơn giản là giết chết Thành Bích thôi cũng được. Cũng cố tìm cách nhưng khi thực hiện lại không thành.
Nhớ có một lần, năm ấy Thành Bích vừa tròn 6 tuổi, bằng tuổi với Thành Tự. Tĩnh Nguyệt sai Hải Âm cho người làm bánh mời Thành Bích ăn. Nhân tiện Thành Bích không để ý liền bỏ độc vào trong, đó là hạc đỉnh hồng. Đây là một loại độc có hoạt tính rất cao. Chỉ cần một viên hạc đỉnh hồng thôi cũng có thể lấy đi một mạng người ngay tức khắc.
Ở Ngự Hoa Viên năm ấy, Tĩnh Nguyệt cho mời Thành Bích đến chơi, sai cung nhân đem bánh ra mời ngũ công chúa. Không ngờ cũng có Ái Nghi đi cùng. Ái Nghi lúc ấy chỉ mới có 16 tuổi, nàng ta nhập cung làm bao y khi tuổi đời còn rất nhỏ. Còn chưa kịp hạ độc Thành Bích, Ái Nghi vì quá ham ăn nên đã bị trúng độc. Cả Tử Cấm Thành năm ấy ồn ào tin đồn “Tĩnh Thục Dung có ý hại chết ngũ công chúa”. Sợ Tĩnh Nguyệt nghĩ nhiều, Hoàng Thượng cho người chặn miệng những kẻ biết chuyện, che giấu mọi tội lỗi của nàng ta.
Thành Phúc Đế sau khi điều tra xong vụ án liền phán tội cho tỳ nữ bên cạnh Tĩnh Nguyệt, chỉ phạt đánh chết nàng ta. Không đụng đến nàng. Hoàng Đế bao che cho nàng được một lần, hắn lại bao che tiếp cho nàng lần thứ hai. Nhưng rồi từ từ cũng vì tâm nàng đã nhiễm bẩn, hắn cũng không còn yêu thương nàng nữa, thay vào đó việc bao che mọi tội lỗi cho nàng giờ đây chỉ là nể tình nghĩa phu thê.
Năm Thành Phúc Đế thứ 6, Thành Bích đã sắp đến tuổi cập kê. Ở Tử Cấm Thành tổ chức một buổi tiệc dành cho các vị hoàng tử và công chúa của các nước láng giềng nhằm để tạo cơ hội cho các công chúa, hoàng tử gặp mặt nhau. Buổi tiệc đang diễn ra vẫn rất tốt đẹp, không ngờ lại gặp thích khách. Các cung nữ đang nhảy múa dưới điện thì đột nhiên có một đám người vận hắc y bay xuống, nói là hành thích Hoàng Thượng nhưng thực chất là muốn giết Thành Bích. Năm ấy cả triều đình đều náo loạn lên, Thừa Tướng cho binh lính lục soát khắp nơi tìm kiếm hắn, chưa kịp giết Thành Bích đã bị Thừa Tướng Quân bắt lại. Hắn bị đưa xuống lao ngục cho Thành Phúc tra hỏi. Thành Phúc đe dọa tên thích khách, không muốn phản chủ, tên thích khách đó liền cắn lưỡi tự vẫn. Trong đầu hắn khi điều tra vụ án này thật ra đã suy nghĩ đến Tĩnh Nguyệt. Hắn từng hoài nghi rằng liệu có phải Tĩnh Nguyệt chính là hung thủ hay không? Nhưng rồi hắn cũng tự lừa dối chính mình bằng một câu nói ngu ngốc: “Nguyệt nhi hiền lành như vậy làm sao có thể giết người được.”
Năm Thành Phúc Đế thứ 7, Tang Kỷ Quốc lúc này đang giao chiến với Ngọa Long, khắp nơi đều đổ máu. Năm ấy cả Tang Kỷ Kính đều bị xâm lược, Thành Phúc Đế dẫn Mặc Sương cùng Tĩnh Nghi chạy trốn. Không lâu sau binh lính của Ngọa Long cũng đuổi đến, Mặc Sương nhanh chóng đưa Thành Bích gửi gắm cho Tĩnh Nguyệt, nàng dập đầu cúi lạy Tĩnh Nguyệt đến nổi máu chảy đầm đìa trên trán. Cầu xin Tĩnh Nguyệt cứu mạng con nàng, lúc ấy nàng ta mới chịu chấp nhận lời cầu xin của Mặc Sương. Khi binh lính Ngọa Long đã đuổi đến nơi, nàng dùng thân mình chặn chân các tên lính đó lại, mặc cho nghìn vạn bước chân của mã chiến dẫm đạp, mặc cho vạn tiễn xuyên tim . . .
—–
Nguyệt Nhã suốt cả câu chuyện đều nhắm mắt, mường tượng ra khung cảnh trong từng lời kể của lão nhân bàn bên.Truyện kết, một giọt nước mắt rơi xuống cây phất trần trong tay. . .
Tự hỏi một câu:
– Tang Ca nữ nhân bao giờ hết khổ ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!