Tang Thương Nữ Nhân Ca - Chương 20: Tang Ca Phấn Nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tang Thương Nữ Nhân Ca


Chương 20: Tang Ca Phấn Nghi


Năm ấy chúng ta bồng bột và nhiệt huyết. Những tuổi trẻ, những đam mê, những lời hẹn ước từ mối tình đầu tiên.

Dẫu biết mối tình này sẽ không có kết quả tốt đẹp, nhưng nếu em được trở về một lần nữa em của năm ấy

Em vẫn sẽ chọn yêu anh.

* * *

Mùa đông ở Tang Kỉ Kính, tuyết rơi ngày càng dày đặc. Mùa đông năm nay lại lạnh hơn mùa đông năm trước, đến nỗi ngay cả hoa ly trên đỉnh núi Lặc Man cũng không chống chịu nổi với cơn rét này.

Phấn Nghi một mình rảo bước trên thành Tây Châu, nàng vẫn còn nhớ cái khí lạnh của mùa đông năm ấy, tuyết rơi trắng xóa chặn cả lối đi. Nơi ấy cũng đã từng có vị nam nhân yêu nàng hơn cả sinh mệnh. Đi được một hai bước, Phấn Nghi quay đầu lại ngoảnh nhìn, bỗng chốc . . .
Tất cả đều biến mất chỉ còn lại những kí ức nhớ thương.

Vào hai mươi năm về trước, đó là năm triều đình nhà Khúc đại bại dưới tay bọn giặc  n. Tang Kỉ Kính từ một đất nước phồn hoa trở thành một đất nước nô lệ thuộc.

Nàng nhớ năm đó khi Tang Ca Gia cùng các bá tánh Tang Thành bỏ trốn khỏi bọn giặc  n, người người ai nấy đều chân trần chạy trên mặt đất. Đoạn đường dài mà chông chênh, những cục đá li ti không biết đã bao lần làm tổn thương những đôi chân mềm mại dịu dàng. Dù có cứng rắn, có mạnh mẽ biết bao thì chạy bao xa cuối cùng cũng sẽ bị mòn, bị vấp ngã. Phấn Nghi mãi bỏ chạy mà quên mất mình đã lạc khỏi Tang Ca Gia, khi đã kiệt sức nàng bị ngất xỉu trên đoạn đường đi. Đến khi tỉnh lại thì mọi thứ dường như đều mù mịt, mọi thứ xung quanh nàng đều tối đen như màu mực, không có nổi một tia sáng.

– Mau, mau lên.

Ai? Là ai?  m thanh đó… Nghe như là bọn buôn người.

– Nhanh hơn nữa đi, lũ vô dụng. Người đi chậm thế thì khi nào mới đến nơi?

” Quật ”

m thanh vừa mơ hồ vừa rõ ràng, Phấn Nghi cảm nhận rõ đó là tiếng roi quất vào người cậu trai trẻ. Dường như Phấn Nghi có thể cảm nhận được nỗi đau như xé da thịt đó.

” Quật ”

– Nhanh hơn nữa đi !

Đây là bọn buôn người từ Tây Châu đến Thành Sơn, chúng khét tiếng là bọn nhẫn tâm và tàn độc. Không những bắt những kẻ ăn mày ngoài kia, chúng còn bắt cóc những đám trẻ con từ bọn trẻ lang thang đến con nhà quyền quý. Năm đó nàng là một trong những nạn nhân của tay buôn người đó.

– Đi nhanh hơn nữa đi ! Nhanh lên nhanh lên ! – Đi được vài ba bước, phía trước là Thành Sơn, đây là địa điểm “trung tâm thương mại” của chúng. – Dừng lại !

Âm thanh nghe rất rõ bên tai cô. Phấn Nghi như cảm nhận được lồng sắt lúc này như muốn vỡ tung ra. Hắn ta vũ lực dùng sức đẩy mạnh cổng lồng ra rồi nói với kẻ hầu của hắn.

– Ngươi đưa bọn nhóc này vào phía sau Mãnh Hạ Lâu, đêm nay chúng ta sẽ dừng chân tại đấy. Giữ mà cẩn thận, thiếu sót một đứa nào thì coi chừng cái mạng của ngươi.

– Dạ.

” Chạp chạp chạp ”

Một tiếng hai tiếng rồi càng ngày gần hơn, tôi nghe rõ thấy một âm vang bên tai mình, chính xác thì nó nghe như một tiếng bước chân, một bước hai bước rồi lại ba bước.

” Kétttttt ”

– Mau, đi xuống đây.

– A

– Nhanh lên!

Hắn ta cầm chặt cánh tay đang bị trói của tôi, dùng lực đẩy tôi về phía trước. Xung quanh chỉ toàn một màu đen thẫm, tôi còn chả biết mình đang đi về đâu.

– Tới đây!

” Quật ” – Hắn ta từ đằng sau xô tôi ngã về phía trước trong khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn.

– Ngoan ngoãn mà chịu trói ở yên trong này đi, ông chủ mà biết được ngươi trốn thoát, hắn ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu.

” Kétttt… Rầm ”

.  .  .

Đó cũng chính là âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được trong những ngày sống ở Mãnh Hạ Lâu. Nơi đây tựa như địa ngục, đã biết bao nhiêu người vào nhưng chưa ai thấy họ thoát ra. Có một thời gian tôi từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ trốn thoát được bọn chúng cho đến khi… Tôi gặp anh ấy.

– Mại dô mại dô mại dô ! Kẹo hồ lô đây !

– Mại dô, bánh dẻo đây !

Trong cái khí trời ấm áp của mùa xuân, đã ba tháng trôi qua rồi, vô số gia nhân trốn thoát rồi bị bắt lại.

” Quật ”

– Trốn thoát hả ?! Ai cho ngươi cái gan đó !

– A… Ông.. chủ… Hức

Tôi trốn trong một góc nhìn bọn người bị bắt lại trừng phạt, những cái roi sắt chính là sự hình phạt đắt giá nhất của chúng tôi. Giống như sinh ra số kiếp chúng tôi đã là nô bộc vậy, suốt ngày chỉ biết phục vụ người khác. Chúng tôi không có sự lựa chọn.

” Quật “

– Ông chủ, xin ông tha cho tôi… Hức – Người đàn bà đó níu chặt lấy đôi chân của tên chủ hầu mặc kệ cho hắn dẫm đạp lên đôi bàn tay ngọc ngà ấy.

– Ngươi cút ra cho ta !

– Ông chủ !

Từng có một suy nghĩ, tôi muốn trốn thoát khỏi cái cai ngục này. Nhưng nhớ lại về hình ảnh người phụ nữ chiều nay, tôi lại kinh sợ. Không còn dám trốn chạy nữa. Tối đến, vào cái lúc mà mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ, tôi ngồi lại bên chiếc ghế quen thuộc bỗng nhớ về gia đình của mình, về Thuần Thế tỷ tỷ.

– Cô đang suy nghĩ cái gì đấy

– Hả? À, chả có gì.

– Nói khoác, có thật là không nghĩ gì không? Đêm hôm lại ra đây ngồi làm gì

Đấy là anh bạn tôi quen biết được trong chuyến đi từ Tây Châu đến Thành Sơn, anh ta cũng bị bắt cóc giống như tôi.

– Chỉ là… Tôi nhớ đến người thân thôi. Anh có từng nghĩ một ngày sẽ trốn thoát khỏi nhà giam này không?

– Có chứ, tất nhiên rồi. Chẳng ai muốn làm kẻ hầu và bị bán đi cả

– Vậy tại sao anh không trốn thoát? Chắc cả nhà đang lo lắng cho anh lắm.

Thường Khuynh bật cười:

– Cũng ba tháng rồi còn gì. Có trốn cũng sẽ bị bắt lại thôi, vậy còn cô.

– Tôi… Cũng như anh. Kể cho anh nghe, nói ra thì đừng có hết hồn đó nha, haha – Phấn Nghi quay sang nhìn Thường Khuynh cười đáp – Anh có biết Tang Ca Gia không?

– Đương nhiên là biết chứ, nổi tiếng khắp kinh thành mà. Tôi còn nghe kể nữ nhân Tang Ca bao đời, nhiều người đã tiến cung, là phi tử của hoàng đế. Nghe bảo họ có một đặc trưng, nữ nhân Tang Ca ai cũng thường dùng một túi thơm hương bách hợp.

– Phải, nhưng khác một chút. Không phải ai cũng dùng túi thơm. Anh có biết ngũ tiểu thư của Tang Ca Gia không?

– Ý cô là Tang Ca Thanh Băng?

– Tôi rất nể tỷ ấy, tỷ ấy từ nhỏ đã không cha không mẹ, chỉ một tay Thuần Thế tỷ tỷ nuôi lớn. Tôi được nghe tỷ tỷ mình kể lại, năm Thanh Băng 16 tuổi, tỷ ấy đã một mình rời thôn đi tìm cha của mình. Đến năm 19 tuổi, tỷ ấy trở về cùng một chàng trai lạ mặt.

Ngừng một chút, mí mặt cô cụp xuống, bầu không khí cũng im ắng hẳn. Hắn ta quay sang nhìn cô một lúc lâu rồi mới dám lên tiếng.

– Chuyện sau đó thì sao?

– Tỷ ấy… Không lâu sau đó cùng người đàn ông kia rời khỏi kinh thành, tất nhiên mỗi tháng tỷ ấy chúng tôi đều liên lạc qua thư tay.. Nhưng bức thư cuối cùng mà tôi nhận được, là hay tin tỷ ấy mất.

Đang nói thì giọng tôi bỗng sụt sịt, khóe mắt lại có hơi cay cay

– Tôi không muốn một đời khổ hạnh như tỷ ấy… Tôi… Muốn thoát khỏi nhà lao này.

– Vậy thì bỏ trốn đi.

Chỉ một câu nói đã làm những giọt lệ trên mi tôi như động lại, cô bất ngờ nhìn Thường Khuynh đáp:

– Bằng cách nào?

Canh bốn giờ sửu, năm đó chúng tôi đã làm những điều điên rồ nhất.

– A Nghi, đưa tay cô đây.

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt triều mến, tôi đã từng nghĩ rằng, Thường Khuynh… Rất đẹp. Nhưng có lẽ cảm giác của tôi lúc đó chỉ đơn thuần là mến mộ.

– Mau lên.

– À ừ.

Tôi nắm lấy bàn tay anh ấy, vượt qua cả nhà lao ngục kia. Chạy đến khi trời rạng sáng, lúc này chúng tôi đã rời khỏi kinh thành. Bọn tay buôn người kia chắc cũng đã biết chuyện. Không lâu sau cũng sẽ đuổi kịp thôi.

” Hộc hộc hộc ”

Tôi đã từng có lúc từ bỏ, nhưng vào cận kề những giây phút ấy, anh ấy đã ở bên tôi và nói rằng “không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn mà.”

Nhưng dù có cố gắng cách mấy, sự thật tôi vẫn không thể trốn thoát được. Vừa chạy vừa nhìn thẳng về phía trước, đầu óc tôi cứ miên man, mọi thứ như đang tối mù lại, dù đã cố chống cự nhưng e là… Lần này lại bị bắt rồi.

– Phấn Nghi !

—-

– Phấn Nghi, Phấn Nghi, cô tỉnh rồi?
Vừa mở mắt ra, bên cạnh chiếc giường nhỏ, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy chính là Thường Khuynh.

– Thường… Khuynh?

Nhìn thấy cô không sao như vậy, Thường Khuynh rất vui, hắn ta cười hớn hở đáp:

– Tôi là Thường Khuynh đây, cô nhớ tôi không?

Anh từ từ đỡ tôi dậy, với thân thể mệt mỏi này. Tôi có cảm giác như mình đã nằm trên giường bệnh này đã hai tháng rồi vậy.

– Đây… Là đâu? Tôi nằm ở đây được bao lâu rồi?

– Hai tuần, lang trung bảo cô do vận động kiệt sức cộng với thương tích trên cơ thể nên dẫn đến tình trạng hôn mê – Vừa nói, anh ta lấy khăn ấm đã được vắt qua nước, lau nhẹ lên vầng trán của tôi. Ngừng một chút, anh tiếp tục nói:

– Đây là Cố Phủ, nhà tôi. Trong lúc cô bị ngất đi, chúng ta vô tình được tìm thấy và gia nhân đã đưa chúng ta về đây.

Những giọt nước long lanh lăn dài trên cánh tay anh, chúng từ khăn di chuyển đến đôi bàn tay ấm áp đó rồi đi qua đến cù chỏ, rơi xuống vài giọt “tách tách tách”

– Cô nằm đây nghỉ ngơi đi, tí nữa tôi sẽ sai người nấu thuốc cho cô uống. – Nói rồi, Thường Khuynh cứ thế quay người bước đi.

Cố Gia, bao đời làm quan trong triều đình. Nghĩ cũng thật lạ, xung quanh căn phòng nhìn u ám như vậy, cứ như là căn nhà kho chỉ mới quét sơ lại. Gia nhân ở đây cũng rất ít, nếu so với Phủ Tang Ca thì chỉ bằng một phần ba của Phủ.

Nhìn sơ qua một chút, Phấn Nghi lại cảm thấy tò mò, nhấc nhẹ từng bàn chân xuống cho đến khi chạm mặt đất. Nàng chân trần khẽ bước đi ra ngoài cửa phòng, lại nghe thấy có âm thanh kì lạ: “sột soạt”

Cẩn thận từng bước một, Phấn Nghi từ từ bước lại gần hơn nữa. Nhìn sơ qua có thể thấy, có một vị nam nhân đang rèn luyện kiếm võ, vì lo mải mê nhìn mà cô lại lỡ phát ra tiếng động làm thu hút sự chú ý của nam nhân kia. Không nói không rằng, hắn ta một bước bay cao phóng kiếm thẳng rồi dừng lại ngay trước mắt nàng. Hoảng hồn, chưa kịp lấy lại hồn vía Phấn Nghi đã bị nam nhân kia làm hoảng sợ đến nỗi té nhào xuống đất.

– Cô là ai ?!

– Tôi… Tôi là..

– Phấn Nghi ! Sao cô lại ở đây, đã bảo cô đừng đi lung tung mà? – Từ xa chợt có một giọng nói cất to lên về hướng cô, đồng thời cũng làm phá vỡ bầu không khí lúc nãy.

– Tiểu Khuynh – Nói rồi, cô lật đật đứng dậy nấp vào sau áo của anh ấy – Tôi sợ, xin lỗi, sau này tôi sẽ không đi lung tung nữa.

Tần Khoa nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, hai con mắt như hai hòn viên đạn đang chằm chằm nhắm thẳng lao về phía tôi, giống như anh ta đang muốn giết tôi vậy. Đến giờ khi nhớ lại khoảng kí ức đó, tôi vẫn còn rùng mình vì khiếp sợ. Thường Khuynh từng nói với tôi rằng, Tần Khoa là một đứa trẻ tội nghiệp. Cậu ấy được nhận về nuôi khi Thường Khuynh vừa tròn 10 tuổi. Từ nhỏ, Tần Khoa đã không cha không mẹ nên được lớn lên trong sự bao bọc của Cố Gia. Đối với anh, Cố Gia chính là nhà, cậu ấy đã đặt hết mọi niềm tin vào gia đình đó nên khi đánh mất một lần nữa, cậu ấy đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống này. Vì vậy, từ sau khi Cố Gia xảy ra biến cố, Tần Khoa đã trầm tính hẳn đi. Cậu không nói chuyện với ai cả, ngoại trừ Thường Khuynh.

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

– Năm ấy cả gia bị sát hại, trên dưới đều bị những tên thích khách giết chết, không thiếu một ai. Mẫu thân vì lo cho tôi mà đã bỏ lỡ mạng sống của mình, bà nhờ người hầu tin cậy nhất của mình đem tôi và Tần Khoa bỏ trốn đến nơi đây.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của anh ấy, tôi cũng chẳng vui nổi. Tự nhiên trong lòng lại cảm thấy rất đồng cảm với anh ấy. Tôi đặt tay lên bàn tay vững chắc của Thường Khuynh, như đã rất cảm thông với sự mất mát này. Người ta thường bảo Tần Khoa là một đứa trẻ rất tội nghiệp, vì anh ta từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của cha mẹ. Nhưng khác với mọi người, tôi lại cảm thấy Thường Khuynh đáng thương hơn.

– Tôi… Xin lỗi.

Anh ấy hít một hơi thật sâu rồi đáp:

– Không sao. Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi.

Tôi nhìn anh bằng một ánh mắt xuýt xoa, ngày 10 tháng 7 anh kể cho tôi nghe những điều chân thật nhất. Tôi có cảm giác mình gần với anh hơn.

—-

– Mại dô mại dô, kẹo hồ lô đây. Lại đây lại đây

–  y da~ Công tử, mời ngài ghé vào quán chúng tôi.

– Bao nhiêu.

– Năm lượng bạc a~

Đây chính là bầu không khí nhộn nhịp của Tô Châu. Nơi đây… chính là nhà của tôi. Tôi cảm thấy được sự bình yên từ nơi này.

– Tôi không muốn đi, cô đi đi.

–  y da, anh sống trong một nơi nhộn nhịp thế này mà lại tự nhốt mình trong căn nhà đó. Không phải là quá lãng phí hay sao? Đây đây, tôi sẽ dạy anh biết thế nào gọi là thú vui, haha.

Vừa nói, tôi vừa nắm chặt cổ tay Thường Khuynh lôi anh ra khỏi cửa phủ. Thật là vất vả quá mà, có thể lôi kéo một con người sống trong nỗi đau của quá khứ như anh ta không phải là chuyện dễ dàng.

– Á, cá vàng kìa! Thường Khuynh Thường Khuynh, anh xem nó có phải rất đáng yêu không? Hahaha

Phấn Nghi vừa cười vừa kéo lấy tay áo bên vai anh, với gương mặt hồn nhiên ấy, có lẽ cô cũng không ngờ bản thân lại đang vô tình thu hút người bạn của mình.

– Thường Khuynh !

– À, hả?

Tôi giơ bộ y phục lên ngang vai anh ấy, vừa nhắm kích cỡ thân hình anh.

– Hmm… Tôi nghĩ anh nên mua thêm y phục đi. Y phục nhà anh bây giờ cũng chật cả rồi. Hay anh lấy tôi đi, tôi thay mẹ chăm sóc anh nhé? – Nói đoạn cô cười, chỉ vì lời nói đùa của cô mà suýt làm trái tim ai đó gục ngã. Anh nhìn cô một hồi lâu, má cũng bắt đầu ửng hồng rồi.

– Haha, sao thế, mặt anh đỏ lên hết rồi kìa.

Tôi hết lần này đến lần khác, dắt anh ấy đi hết mọi gian hàng

– Thường Khuynh Thường Khuynh

– Haha, Thường Khuynh

– Này, anh lại đây xem

– Thường Khuynh.

” Thường Khuynh… “

. . .

Chúng tôi không biết đã đi qua bao nhiêu ngõ ngách góc phố, đã dạo chơi biết bao quán trà. Đến khi chiều tà, hoàng hôn xuống. Khi ánh mặt trời lấp ló ngoài kia, Tô Châu vẫn giữ vẹn nguyên bầu không khí của lúc ban sáng. Như đó là một điểm đặc trưng của Tô Châu vậy, chúng không bao giờ biến mất…

—-

Phấn Nghi bỏ một chiếc lá phong gấp vào quyển sách, cô gấp lại hồi ức, gấp lại nỗi đau, gấp lại tuổi thanh xuân và… Gấp lại lời hẹn ước năm ấy.

Ngày 15 tháng 7, anh ấy bị nhiễm phong hàn. Tôi ở bên chăm sóc, nấu thuốc, đút cháo cho anh ấy ăn. Có nhiều khi việc chăm sóc khó đến mức, tôi phải tự ngậm chén thuốc đắng đó trong miệng rồi truyền sang cho Thường Khuynh. Lúc ấy tôi mới hiểu, tại sao con người ta lại ghét việc uống thuốc đến như vậy.

Bên bờ sông gần Cố Phủ, tôi vẫn còn nhớ bầu trời của ngày hôm ấy. Khi những đám mây nhẹ tênh bay trên bầu trời, những tán lá cây khẽ đung đưa theo chiều gió. Tôi đứng trên cầu Nguyệt Hà ngắm nhìn đàn cá đang tung tăng bơi lội. Nhìn chúng bên nhau như thế, lại càng làm gợi cho người ta cái cảm giác thèm thuồng tình yêu.

– Phấn Nghi !

Thường Khuynh chạy lại chỗ tôi, trên tay anh cầm 2 cây kẹo hồ lô, anh biết đây chính là món tôi thích nhất.

– À, hả?

– Ừm… Tôi nhớ hình như cô bảo rất thích ăn kẹo hồ lô – Thường Khuynh giơ tay kia lên đưa cho tôi một cây kẹo hồ lô – Xem như tôi cảm ơn cô về thời gian qua.

Tôi bật cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ngại ngùng đến vậy.

– Sao lại cảm ơn tôi, về chuyện gì?

– Tất cả. Cảm ơn em đã đến đây.

– Này, sao hôm nay anh sến súa thế. – Vừa cười vừa nói, Phấn Nghi giơ tay ra nhận lấy cây kẹo hồ lô mà anh đưa cho – Xem như là nhận lòng cảm ơn này của anh vậy.

Cầm trên tay cây kẹo hồ lô, tôi thưởng thức chúng một cách từ tốn, Thường Khuynh nhìn tôi một hồi lâu. Tôi thì vẫn xem bọn cá yêu đương thế thôi. Bỗng anh ấy gọi tên tôi.

– Phấn Nghi

– Sao?

– Tôi yêu em.

Ngày 25 tháng 8, anh ấy thổ lộ tình cảm với tôi. Cảm xúc lúc ấy tôi rất vui, xen lẫn cảm xúc đó cũng rất bất ngờ, nói thì một vài ngôn từ lúc này chẳng bao giờ miêu tả được cảm giác của tôi lúc đó.

Lúc nhỏ tôi từng có ước mơ sẽ gặp được chàng bạch mã hoàng tử trong mơ. Tuy anh ấy không được giàu có cho lắm, không được gọi là quá khôi ngô tuấn tú, nhưng tôi nghĩ mình đã gặp được chàng hoàng tử của lòng mình rồi.

– Khụ.. – Phấn Nghi ho một cách sặc sụa. Dường như cô rất kinh ngạc vì câu nói của anh. Thậm chí là cô đã nuốt chửng viên kẹo hồ lô trong miệng lúc nãy.

– Hahaha, ăn uống thì từ từ thôi. – Nói rồi, Thường Khuynh vỗ vào lưng cô một vài cái để nuốt viên kẹo đó xuống dễ dàng hơn.

Chúng tôi ở bên nhau chỉ vỏn vẹn năm tháng, trong năm tháng ấy có thể đối với mọi người là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đối với tôi, nó là thanh xuân.

– Phấn Nghi – bàn tay anh ấy vuốt nhẹ qua cái đầu nhỏ của tôi.

– Đợi anh về nhé? Anh sẽ lấy em.

Tôi còn nhớ ngày hôm đó trời mưa tầm tã, có lẽ ông trời cũng đang khóc thương cho số phận của chúng tôi. Ngày hôm ấy anh ấy chuẩn bị lên kinh ứng thí, Thường Khuynh vốn thông minh và nhạy bén. Đáng lẽ là thiên tài của Tang Kỉ Kính, nhưng chỉ vì quá nhẹ dạ cả tin mà bị người khác hãm hại.

Trong khoảnh khắc bắt đầu thi, chưa được vài giờ Thường Khuynh đã bị bắt là gian lận trong thi cử. Anh ấy bị cấm thi và đuổi ra khỏi kinh thành.

Trong khoảng thời gian ba năm tôi chờ anh ấy, ngày 10 tháng 10, anh ấy viết thư gửi về cho chúng tôi. Đó cũng là ngày tôi hay tin anh ấy đã mất.

” Thu phong từ

Thu phong thanh,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

Thử thì thử dạ nan vi tình.

Thương nàng ta không thể chăm sóc, lời hứa năm xưa xin đành phụ nàng. Chỉ mong có thể nhờ Tần Khoa chăm sóc, cầu mong nàng được một đời an yên.

Thường Khuynh. “

Tôi đã từng khóc gào khi nhìn thấy thể xác của Thường Khuynh, tôi đã từng hỏi ông trời tại sao lại đối xử với tôi như thế.

—-

Chớp mắt đã mười năm trôi qua từ sau cái chết của Thường Khuynh. Nhanh thật, cũng đã mười năm rồi.

Phấn Nghi đứng trên đỉnh núi Lặc Man rồi nhắm mắt lại, những cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua bên tai, chúng như thay anh ấy thì thầm với cô: “Phấn Nghi, tôi yêu em.”

– Thường Khuynh, cảm ơn anh đã cho em một thanh xuân tuyệt vời.

” Nếu được quay về khoảng thời gian năm ấy, em vẫn sẽ chọn yêu anh. “

Ngày 5 tháng 12 năm ấy, tôi tìm ra hung thủ giết chết Thường Khuynh. Hắn ta lại là con mệnh quan triều đình, tôi hận, tôi hận bản thân mình vì không thể giết hắn trả thù cho anh ấy. Đã từng nhiều đêm tôi muốn tự vẫn, nhưng bên cạnh những giây phút đó, Tần Khoa đã ở bên tôi. Anh ta nhắc tôi về mong ước của Thường Khuynh. Nếu như anh ấy còn sống, anh ấy cũng không muốn tôi vì anh ấy mà trở nên như thế này.

– Mẹ..

Phấn Nghi quay lại nhìn đứa con đầu lòng của mình mỉm cười đáp

– A Khuynh

– Mẹ, mẹ lại nhớ thúc thúc sao. – đứa trẻ níu lấy váy Phấn Nghi nũng nịu nói. Cô lúc ấy chỉ biết xoa đầu mỉm cười nhìn đứa trẻ. Quả thật, đứa bé rất giống Thường Khuynh, nhìn A Khuynh, nó lại gợi cô nhớ về mối tình đầu đầy ngọt ngào.

Càng nhìn, cô lại càng nhớ đến anh ấy, người con trai cô yêu nhất quãng đời này. Vờ đánh trống lảng, Phấn Nghi mỉm cười đáp.

– Sao con biết mẹ ở đây?

– Ba ba nói, nếu không tìm thấy mẹ, chắn chắn mẹ đang đi gặp thúc thúc a. Ba kêu con đến đây tìm mẹ.

– A Khuynh ngoan, mẹ đây rồi, có chuyện gì sao?

Mối tình đầu luôn luôn là mối tình đẹp nhất. Cảm ơn anh đã cho em khoảng thời gian thật đẹp, tuy ngắn ngủi nhưng như thế có lẽ đã là quá đủ đối với em rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN