Tạo Hóa Chi Vương - Chương 7: Vui Vẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tạo Hóa Chi Vương


Chương 7: Vui Vẻ


Mỗi ngày, đệ tử tạp dịch của Tề Vân tông phải hoàn thành công việc tạp dịch không phải là nặng bình thường. Mỗi ngày đều sẽ tốn rất nhiều thời gian của đệ tử tạp dịch, chiếm cả thời gian tu luyện của bọn họ.

Bách Tùng phong chỗ Diệp Chân ở, công việc của các đệ tử tạp dịch chính là mỗi ngày chặt khoảng năm mươi cây Thiết Chi Tùng có kích thước bằng miệng chén, còn phải vận chuyển đến dưới chân núi.

Thiết Chi Tùng phẩm chất đặc biệt cứng rắn, đao chặt củi chặt xuống một đao, có lúc cũng sẽ bắn ra tia lửa.

Giống như lúc Diệp Chân mới tới, hoàn thành công việc một ngày thậm chí cần tốn bảy canh giờ.

Cho dù là người mạnh nhất Bách Tùng phong hiện tại, hạt giống tuyển chọn Mã Nguyên Vũ, muốn làm xong công việc, nhanh nhất cũng phải hơn ba canh giờ.

Các đệ tử tạp dịch bình thường làm xong bài tập buổi sáng, còn phải nghỉ ngơi một hồi mới lên núi chặt cây. Nhưng ngày hôm nay, sau khi ăn điểm tâm xong, mỗi người đều vội vàng lên núi.

Mỗi người đều chờ mong ở dưới áp lực này có thể có đột phá, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử ngoại môn.

Địa vị của đệ tử ngoại môn và địa vị của đệ tử tạp dịch quả thực chính một người trên trời một người dưới đất.

Diệp Chân cũng không ngoại lệ. Ăn xong điểm tâm, hắn lại cầm theo đao chặt củi lên núi thật sớm.

Dọc đường đi, Diệp Chân đều suy nghĩ về vấn đề Ngư Long Đạo và hạt giống tuyển chọn.

Đó là đường tắt trong Tề Vân Tông để sớm ngày tiến thân làm đệ tử ngoại môn. Một khi trở thành đệ tử ngoại môn, tài nguyên tu luyện gấp mấy lần đệ tử tạp dịch, thậm chí có thể lựa chọn võ kỹ, tâm pháp tu luyện.

Nhưng nếu muốn đấu võ Ngư Long Đạo, trước hết phải trở thành hạt giống tuyển chọn của một ngọn núi. Nói cách khác, Diệp Chân muốn tham gia Ngư Long Đạo, lại phải chiến thắng Mã Nguyên Vũ hạt giống tuyển chọn của Bách Tùng phong trước.

Diệp Chân nằm mơ cũng muốn đánh cho Mã Nguyên Vũ đầu rách máu chảy. Ngày ấy Mã Nguyên Vũ đạp hỏng tất cả đồ do mẫu thân Diệp Chân đưa tới. Diệp Chân vừa nghĩ tới tình cảnh này đã hận không thể giết chết Mã Nguyên Vũ.

Nhưng thực lực, tất cả đều cần tới thực lực.

Có người nói không lâu trước đó thực lực của Mã Nguyên Vũ đã đạt đến Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong, chỉ kém một bước qua cửa là có thể đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng trở thành đệ tử ngoại môn.

Chỉ có điều, một bước qua cửa này cũng không phải dễ đột phá như vậy. Hao tổn thời gian một tháng hai tháng thậm chí nửa năm cũng không chừng.

Hiện tại Diệp Chân có tu vi Luyện Huyết nhị trọng hậu kỳ, nhưng bởi vì huyết khí cực kỳ ngưng luyện, lại có lực lớn bốn nghìn cân, phần lực lượng này có thể sánh ngang với võ giả Luyện Huyết tam trọng hậu kỳ.

Nhưng so với Mã Nguyên Vũ Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong, còn chênh lệch một đoạn.

– Đột phá. Trong vòng ba ngày này, ta nhất định phải khổ luyện để đột phá!

Chỉ có đột phá, mới có cơ hội chiến thắng Mã Nguyên Vũ, cũng có thể rửa sạch nỗi nhục trước đó. Diệp Chân âm thầm hạ quyết tâm.

Sát sát sát!

Vận đủ sức lực, Diệp Chân liên tiếp chém xuống hơn mười đao. Một cây Thiết Chi Tùng có kích thước bằng miệng chén từ từ đổ xuống đất.

Đao chặt củi tùy ý chém xuống những cành cây thừa. Diệp Chân lại vung đao chặt củi về phía một cây Thiết Chi Tùng khác.

Đến giữa trưa, Diệp Chân đổ mồ hôi như mưa, không dám chậm trễ, để sớm hoàn thành công việc lao dịch, thêm ít thời gian tu luyện.

Khi Diệp Chân đã hoàn thành hơn phân nửa công việc lao dịch, phía sau Diệp Chân đột nhiên truyền đến tiếng giẫm gãy lá thông.

– Ồ, Diệp sư đệ, hơn ba mươi cây, tốc độ không tồi đâu. Xem ra lực tu vi của ngươi lại lớn rồi.

Phía sau Diệp Chân, một giọng nói khiến cho người ta đáng ghét vang lên.

– Ô Kiến?

Khi Diệp Chân xoay người nhìn thấy rõ ràng người đi tới, trong mắt không khỏi hiện lên một sự căm hận.

Tu vi bản thân Ô Kiến này cũng xếp hàng đầu của Bách Tùng phong. Hơn nữa hắn dựa vào thế của Mã Nguyên Vũ, không ít lần khi dễ bọn họ, ép đám người Diệp Chân làm các loại chuyện giặt quần áo, giặt tất thối, bưng nước rửa chân, thật sự rất nhiều.

– Ngươi tới làm gì?

Diệp Chân lau mồ hôi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ô Kiến hỏi.

– Cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là sáng sớm, ta cùng Mã đại sư huynh luận bàn quá lâu, rất sợ công việc lao dịch ngày hôm nay làm không tốt, đặc biệt tới mượn Diệp sư đệ mấy cây Thiết Chi Tùng dùng tạm.

Ô Kiến vừa nói, vừa cười hì hì đi về phía đống Thiết Chi Tùng được Diệp Chân chặt xong, xếp chỉnh tề ở một bên.

– Hắc, Diệp sư đệ, ta không cần nhiều. Ba mươi cây Thiết Chi Tùng này, ta sẽ nhận.

Vừa nói, Ô Kiến lại vừa cúi người ôm Thiết Chi Tùng được Diệp Chân chặt xuống. Về phần ý kiến của Diệp Chân, xin lỗi hắn từ trước đến nay chưa từng để ý tới.

Vù!

Diệp Chân ném đao chặt củi từ phía xa tới, bay lướt qua chóp mũi của Ô Kiến. Ô Kiến sợ đến mức kêu lên một tiếng, bất chợt đứng phắt dậy.

– Ô Kiến, muốn mượn Thiết Chi Tùng, dù thế nào cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ?

Diệp Chân đi về phía Ô Kiến, vẻ mặt tức giận:

– Hơn nữa, cho dù muốn mượn, ngươi cũng phải đưa trước hai trăm lẻ bảy cây Thiết Chi Tùng đã mượn của ta trước đây?

Ô Kiến dựa vào thực lực, bình thường không ít lần khi dễ Diệp Chân. Nếu như ngày nào đó hắn lên cơn lười biếng, không muốn làm việc lao dịch, là trực tiếp tới cướp thành quả của Diệp Chân.

Nghe Diệp Chân nói, trên mặt Ô Kiến đột nhiên tuôn ra biểu tình quá mức hoang đường:

– Diệp Chân, ta không có nghe nhầm chứ? Ta cần Thiết Chi Tùng của phế vật nhà ngươi, đã bao giờ cần ngươi đồng ý? Xem ra, ngươi là sẹo lành quên đau, lại ngứa da rồi!

Trong khi nói chuyện, Ô Kiến mài quyền lau chưởng, sải bước lao về phía Diệp Chân.

Mười bước.

Năm bước.

Trong chớp mắt tới gần, Ô Kiến đột nhiên quát một tiếng chói tai. Một đòn Hùng Vương Xuất Động kèm theo tiếng gió thổi vù vù, đập về phía Diệp Chân.

– Diệp Chân, hôm nay ta sẽ khiến cho phế vật nhà ngươi nhớ lâu hơn!

Không đề cập tới chuyện trước đây còn tốt, vừa nhắc tới trước đây, nhớ tới những khi dễ đã nhận lấy trước đây, Diệp Chân lập tức đỏ mắt.

Diệp Chân nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng xương kêu rắc rắc vang lên. Trong chớp mắt, hắn cũng chém ra một quyền.

Hùng Vương Xuất Động!

Lấy cứng chọi cứng, ăn miếng trả miếng!

Nhìn thấy được Diệp Chân cũng đánh ra một chiêu Hùng Vương Xuất Động về phía mình, khóe miệng Ô Kiến lộ ra một nụ cười chế nhạo:

– Đâm đầu vào chỗ chết!

Thiết quyền chợt tăng nhanh.

Ầm!

Hai thiết quyền mạnh va chạm vào nhau. Nụ cười chế nhạo trên miệng Ô Kiến lập tức dừng lại, trong nháy mắt vặn vẹo biến thành một sự kinh hãi thống khổ.

Răng rắc!

Cánh tay Ô Kiến vặn vẹo qua một góc độ không bình thường, gãy!

– A, tay của ta!

Ô Kiến kinh hãi gần chết!

Khi Ô Kiến phát ra tiếng gào thảm thiết, Diệp Chân không có thu tay lại, sải bước đi qua, lại một quyền đánh về phía Ô Kiến.

Ầm ầm ầm!

Dưới một quyền gãy tay, Ô Kiến hoảng hốt lo sợ lại giống như bao cát hình người, không ngừng bị Diệp Chân đánh tới.

Lại Hùng Vươn Vai!

Hùng Vương Xuất Động!

Lão Hùng Xé Thỏ!

Ba chiêu chín cách thức của Hùng Vương Đam Sơn Quyền, mỗi thức mỗi thức không ngừng diễn biến ở trên người Ô Kiến. Những sỉ nhục, bực tức nhận được từ trên người Ô Kiến trong một năm qua, vào giờ phút này đều trả lại.

Tiếng xương gãy răng rắc răng rắc thỉnh thoảng vang lên. Ô Kiến chỉ có thể bị động né tránh chỗ yếu hại. Dưới sự kinh hãi run sợ, hắn không có bất kỳ lực đánh trả nào.

– Hùng Vương Gánh Núi!

Diệp Chân nổi giận gầm lên một tiếng, Một thức Hùng Vương Đam Sơn Quyền sau cùng mang theo kim phong phá không, đánh về phía ngực của Ô Kiến.

Nhìn một chiêu này, lá gan Ô Kiến cũng nứt ra. Nếu như bị một quyền này đập trúng ngực hắn, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

– Tha mạng!

Ô Kiến bắt đầu thét lên một tiếng thê lương chói tai.

Tiếng thét chói tai này đánh thức Diệp Chân đang đánh tới vui vẻ nhễ nhại. Nhìn thần sắc Ô Kiến sợ hãi vô cùng, Diệp Chân cũng đột nhiên hiểu rõ điều gì.

Quyền phong chợt biến đổi. Thiết quyền mạnh mẽ vô cùng chợt chuyển hướng, hung hăng đập vào trên đùi phải của Ô Kiến.

Đã từng giết qua con gà, giết qua con sói giết qua rất nhiều dã thú, nhưng loại chuyện giết người như vậy, Diệp Chân đúng là chưa từng làm. Hơn nữa Diệp Chân chỉ muốn báo thù. Trong ý định ban đầu của hắn cũng không nghĩ sẽ giết chết Ô Kiến.

Hơn nữa, ở Tề Vân tông, giữa các đệ tử tạp dịch luận bàn đả thương người còn ở trong phạm vi cho phép. Nhưng giết người, đó chính là chuyện lớn.

Răng rắc!

Xương đùi của Ô Kiến trực tiếp bị Diệp Chân một quyền đập gẫy. Xương trắng trực tiếp từ bắp đùi xuyên ra ngoài.

Ô Kiến nhìn thấy vết thương nặng nề này, ngay cả chấn động kinh ngạc nóng vội cũng chưa có, đã kêu thảm một tiếng, chớp mắt hôn mê bất tỉnh.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, trước đây Diệp Chân mặc hắn khi dễ, từ lúc nào lại bất ngờ trở nên lợi hại như vậy.

– Vui vẻ!

Nhìn Ô Kiến đau tới ngất đi, Diệp Chân vô cùng vui vẻ. Trong một năm qua, hắn ở trong tay Ô Kiến bị vô số lần bắt nạt. Vào giờ phút này, tất cả được phát tiết ra ngoài.

Không chỉ có như vậy, Diệp Chân còn cảm giác, trải qua thực chiến này, Hùng Vương Đam Sơn Quyền của hắn lại có tiến bước. Trước đây có mấy biến hóa không hiểu rõ lắm, nháy mắt lại hiểu ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN