TẬP THỂ 09/10 - CHƯƠNG 19: CỨU TINH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
786


TẬP THỂ 09/10


CHƯƠNG 19: CỨU TINH


Những người thầy pháp dành ra 1 ngày để trị nội thương, sau đó cô Trâm trở về nhà người quen, còn lại 3 người thầy ở một căn phòng tại nhà nghỉ, chuẩn bị ngày mai trở lại khu tập thể 09/10. Chỉ còn nốt ngày mai là người dân trên tầng 4 sẽ chuyển lại về như cũ, họ không thể để căn hộ của mình trống người quá lâu.

Trong tâm những người thầy pháp thực sự dấy lên niềm bất an, không biết liệu có thể hợp lực lại 1 lần nữa để đánh bại thực thể kì dị đó không. Quan trọng hơn nữa, họ còn chẳng thể tiếp cận tới người tạo ra nữ quỷ đó, thân thể còn đang bị thương, sợ không thể toàn tâm toàn lực mà trị cỏ tận gốc. Thế nhưng chẳng ai dám nói thẳng ra những suy nghĩ của mình, chỉ im lặng cầu kinh chuẩn bị, không khí giữa những người thầy nặng như chì.

“Mai chúng ta thử đổi sang chú Lăng Nghiêm xem? Tối nay ngồi viết bùa thôi…” Thầy Đang đề nghị.

“Nhưng mà chú đó tốn rất nhiều công lực, phải dồn hết tâm trí vào, quan trọng là phải có tâm hồn thuần khiết không tạp niệm. Hơn nữa, sức chúng ta không trụ được lâu, nếu có hiệu quả phải ngay lập tức trấn áp được, còn nếu bị phản lại…e là…” Thầy Quốc trầm ngâm nói.

“Nếu thế thì…cũng khó giữ được mạng. Nhưng đành liều thôi…Làm gì còn cách nào khác? Chẳng nhẽ đi tới đây rồi chúng ta lại bỏ đi, chạy trốn, không giúp đỡ họ nữa ư?” Thầy H’Nue cất tiếng.

“Thật sự xin lỗi vì đã lôi mọi người vào vụ việc này…”. Thầy Quốc đáp.

“Có gì đâu. Tới đây coi như có duyên, có duyên thì phải phổ độ, phải tận lực, đó cũng là tôn chỉ của tôi mà.” Thầy Đang khảng khái nói.

“Vậy thì mai chúng ta dùng tùy vật trấn áp gì?”

“Nếu trợ cho Thế Thiên Thủ Thiên Nhãn thì nên dùng bình nước cam lồ, bình hồ lô hay những thứ tượng cho mặt trăng…”

“Vậy thì tôi biết cô Trâm có mang theo chiếc gương phép đấy..tượng trưng cho tính Âm của mặt trăng khá tốt…đêm nay chỉ cần ngâm nước Thánh là được…”.

Màn đêm trôi qua trong sự lo lắng, những người thầy viết những lá bùa nắn nót bằng thứ mực quen thuộc, xong việc mới chịu ngả lưng.

Sáng hôm sau, 4 người gặp nhau ở dưới sân khu tập thể, cảnh vật xung quanh vẫn ồn ã và náo nhiệt như thường lệ, chẳng có chút gì liên quan đến việc hệ trọng mà những người thầy đang gánh vác.

Mang theo những đồ nghề, 4 người bước lên cầu thang dẫn lên tầng 4. Vừa bước chân lên chiếu nghỉ tầng 3, thầy Quốc đã khựng lại khiến cho mọi người cũng đứng lại theo.

Trước mặt mọi người là một cậu bé nhỏ thó gầy gò đang cầm chiếc gậy phơi quần áo chọc vào những tổ dơi bám trên tường.

Thầy Quốc nhanh chóng bước lên bậc thang lại gần cậu bé, cất tiếng hỏi: “Này cháu..cháu bé…cháu đang làm gì thế? Có được dặn là mấy ngay này không được lên tầng 4 không?”

“Ơ…Cháu làm gì nói các chú cũng chẳng hiểu. Hôm nay thấy an toàn hơn nên cháu lên đây có việc tí…”

Thầy Quốc hỏi tiếp: “Cháu tên gì, nhà ở đây à?”

“Cháu là Lộc, nhà ở tầng 3 kia kìa.”

Cô Trâm cũng tò mò bước lên, miệng nói: “Chúng ta chưa từng gặp nó. Mấy hôm nay cháu có ở nhà không?”

“Không ạ. Cháu đi theo bố mẹ.” Thằng bé đáp gọn lỏn, mắt vẫn ngước lên trần nhà.

Cô Trâm lấy hai bàn tay áp nhẹ vào má thằng bé, kéo khuôn mặt nó đối diện khuôn mặt mình, nhìn sâu vào đôi mắt thằng bé.

Cô Trâm đứng thẳng dậy, mắt vẫn mở to như vừa nhận ra điều gì.

“Đúng là nó, phải vậy không? Hóa ra số 3 ngón tay cô gái ấy ám chỉ là tầng 3…không phải là tên!” Thầy Quốc reo lên.

Thầy Đang cũng vội vàng chạy lên nắm lấy tay thằng bé rồi ấn vào giữa lòng bàn tay.

“Bàn tay thái dương ấm quá. Đúng là…”

“Tâm thằng bé cũng rất sáng nữa…” Cô Trâm bồi vào.

Thằng bé khó chịu nói: “Cô chú làm gì cháu thế?”

“Này, cho chú hỏi nhé. Cháu có thể nhìn thấy “họ” không?”. Thầy Quốc chỉ tay lên trên tầng 4.

Thằng bé khẽ gật đầu.

“Vậy cháu có sợ họ không?”

“Đôi lúc thôi ạ…Nhiều lúc cháu cũng thấy bình thường…”

“Có người đang chỉ dẫn cho cháu đúng không? Cháu đang tập luyện bùa à?”

“Sao chú biết?”

“Hôm nay…cô chú nhờ cháu 1 việc được không? Không khó nhưng cần rất nhiều sự can đảm. Việc này sẽ giúp được tất cả những người đó rời khỏi đây. Để chứng tỏ mình là một người đàn ông, cháu sẽ giúp cô chú chứ?”

—-

Như đã từng, 4 bước chân của người thầy mạnh mẽ bước lên trên hành lang dài vắng bóng người.

Cánh cửa bị phá hỏng hôm qua nay đã được dựng lại, khép chặt, dù có phần xộc xệch hơn trước.

“Hắn không chịu ra gặp chúng ta, đành phải làm vậy thôi…”. Thầy Đang nói rồi lại mạnh chân đạp thẳng vào cánh cửa cũ nát.

Căn phòng hun hút lại hiện ra như một không gian nào đó khác không thuộc về thế giới này.

Tiếng u..u phát ra từ căn phòng ấy như báo hiệu thứ gì đó sắp xuất hiện.

Những người thầy lại về đúng với vị trí để tạo nên thế Phật Quan Âm. Những lá bùa rực sáng uy lực hơn.

Thi Quỷ xuất hiện với vóc dáng ghê rợn, lần này trên cổ có đeo một chiếc lọ nhỏ. Những cơn gió cũng tiếng gào thét của nó vang lên có thể khiến bất kì một người can đảm nhất cũng phát điên loạn. Cơn gió tước đi bản khí của những người đối diện, sau đó sẽ hút hết sinh khí của họ, làm tăng thêm sức mạnh của Thi Quỷ, vì vậy điều quan trọng nhất đó chính là không được để bị ảnh hưởng bởi cơn gió độc ấy.

Cũng như lần trước, những người thầy pháp chao đảo trước bùa phép tà ma của con quỷ. Nó dần trườn xuống dưới đất, như đang chờ đợi những người thầy ngã xuống sẽ chồm tới làm hại họ. Cơn gió nay dường như mạnh hơn trước, cho thấy kẻ đứng sau cũng đã có sự chuẩn bị. Kinh chú Thủ Lăng Nghiêm dường như cũng chỉ đủ cầm cự.

“Lên….ngayyyy…”. Thầy Quốc hét lên từng tiếng, đủ thấy thầy đang dồn sức đến thế nào vào những lá bùa trên tay.

Từ một cánh cửa khuất cách đó 200 m, cậu bé Lộc chạy thật nhanh tới, tay đang ôm chiếc gương tròn nho nhỏ của cô Trâm. Cậu bé luống cuống dậm chân lên lưng thầy Đang, thầy Quốc và thầy H’Nue đặt một chân xuống sàn. Nhờ sự giúp đỡ của hai cánh tay khỏe khoắn của thầy Quốc và thầy H’Nue, cậu bé đu lên được lên trên tầng cao nhất, dẫm hai chân lên đùi của hai người thầy và từ từ đứng lên.

Chiếc gương trên tay cậu bé bắt được ánh nắng ngoài trời chiếu vào hành lang, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ. Chiếc gương chiếu thẳng ánh sáng ấy vào người con quỷ, khiến nó lùi lại run rẩy. Được thế, 3 người thầy đồng loạt xòe 3 bàn tay chụm vào nhau tạo hình hoa sen, những lá bùa cũng sáng rực lên.

Con quỷ quằn quại rồi dần tan ra thành bụi khí, , bay theo cơn gió, bị hút thẳng vào chiếc gương. Thằng bé bị phản lực, loạng choạng rồi ngã ngửa ra đằng sau. Rất may thầy H’Nue đã kịp với lấy tay thằng bé, đỡ đầu cậu bé. Cả hai ngã lăn xuống dưới hành lang. Cậu bé nhanh trí ôm chặt tấm gương vào ngực nên không bị suy xuyển gì.

Những người còn lại xúm lại đỡ hai người dậy, phủi bụi trên quần áo cho cậu bé. Tảng đá đè nặng lên ngực của những người thầy pháp dường như đã được dỡ bỏ phần nào. Cô Trâm đón lấy tấm gương trên tay cậu bé, cẩn thận bọc vào trong một miếng vải đỏ rồi cất vào trong túi. Cô Trâm đưa một ngón tay lên môi: “Suỵt…Đợi ở ngoài này nhé…”, nói với Lộc, rồi cùng 3 người thầy tiến dần vào căn phòng kia.

Thầy Quốc đi đầu tiên, trên tay vẫn cầm bình nước thánh quý giá, theo sau là thầy Đang, đã kịp đốt lên bó hương thảo thơm ngát.

4 người bước vào căn hộ bừa bãi rác rưởi, bốc lên mùi ẩm mốc, hôi thối khó chịu. Ai nấy đều đề phòng có thứ gì đó xông ra làm hại mọi người. Cả căn phòng được sơn đen kịt, đồ đạc không có gì ngoài vài thứ bàn ghế sơ sài, tủ lạnh nhỏ, tivi, bàn máy tính, trông tất cả đều bụi bặm, cũ nát và lỗi thời. Bước vào phòng trong, những người thấy nhìn thấy một mảnh chiếu rách được rải xuống nền nhà, dăm ba chiếc gối vứt chỏng chơ. Chỉ còn bên ngoài chiếc chuồng cọp nhỏ là khu công trình phụ.

Thầy Đang nhanh tay mở chiếc cửa kéo xập xệ, kinh hoàng nhìn thấy phía ngoài của chuồng cọp đã được bịt kín bằng bìa các tông, không gian chìm trong ánh sáng đỏ lờ mờ. Ở trên trần nhà treo vài thứ quần áo, bên phải là cửa nhà vệ sinh đóng chặt, góc trái dựng một chiếc bàn thờ nho nhỏ, ở giữa là chiếc bàn vương vãi thức ăn, có 2 đôi đũa, 2 chiếc bát trên bàn.

Một vật thể cựa quậy ở góc trái căn phòng. Đó chính là 1 người đàn ông gầy gò, đang ôm chặt một thứ gì đó, giọng cười hinh hích khe khẽ.

Thầy Đang lộc xộc xông thẳng vào góc phòng, nắm cổ áo bẩn thỉu của người đàn ông xách ngược lên trên. Người đàn ông đó chỉ có da bọc xương, mặt mày nhăn nhúm, tóc lơ thơ vài sợi bạc trắng, trông chẳng khác gì một ông cụ già, không có vẻ gì là một thanh niên hơn 30 tuổi. Hắn mở miệng cười khành khạch, để lộ ra hàm răng đen sỉn xói mòn, hắn lẩm bẩm: “Sắp đến đấy…Sắp đến rồi…các ngươi chết đấy, haha!”

“Thằng điên, mày đã làm gì? Mày có biết mày đã tạo ra thứ gì không?”

“Nhìn này…” Cô Trâm chỉ vào chiếc bàn thờ nhỏ trong góc. Trên tường có dán 1 lá bùa đen viết đầy chữ loằng ngoằng, có một bát hương đầy, bên cạnh là con dao nhỏ đặt trên tấm vải. Dưới chân chiếc bàn thờ, nền đất loang lổ những vệt máu nhỏ xuống.

“Hắn ta…đúng là mù quáng…Đây là thuật triệu hồn…luyện Quỷ…”

Thầy Quốc cầm lấy thứ người đàn ông kia vừa ôm lấy, nhấc lên. Đó là một bức tượng bằng thạch cao, có sơn son chỉ thếp vàng bên ngoài, kích cỡ gần bằng người thật, tượng hình như một người phụ nữ.

“Mày trả lời! Mày đã làm những thứ gì??” Thầy Đang hét lên với gã đàn ông, nhưng hắn ta chỉ cười hềnh hệch một cách khoái chí.

“Nếu là Thi Quỷ…cần tìm “Thi”- thi thể còn sót lại của người bị triệu hồn…Cách tạo bùa này rất phức tạp và tốn công sức, cần phải lưu giữ được một phần thi thể của người mất, yểm trong vòng 70 ngày, sau đó thực thể sẽ xuất hiện dưới dạng linh hồn, được duy trì bằng máu, máu gì cũng được, nhất là máu người, linh khí của người. Càng nuôi lâu năm thì Thi Quỷ càng mạnh và càng hữu hình…Nhưng quan trọng là giờ, hắn giấu phần “thi” ở đâu?” Cô Trâm nói.

Thầy Quốc nghe thấy vậy liền hiểu ra, gõ mạnh vào mặt chiếc tượng thạch cao đang nâng trên tay. Chiếc tượng chỉ nứt ra một chút chứ không suy xuyển gì.

Thầy H’Nue thấy vậy liền giật lấy bức tượng trên tay thầy Quốc, vung lên đập mạnh xuống đất, phần đầu bức tượng vỡ toác ra, để lộ bên trong mảnh xương đen kịt cùng những mớ bùng nhùng như tóc.

Cô Trâm thấy thế giật mình: “Có lẽ nào…”

Thầy Quốc lẩm bẩm: “Tên này điên rồi…điên thật rồi..Hắn ta bọc nguyên thi thể trong này…Vậy thì có lẽ con Thi Quỷ đó chính là…”

“AAAAA….Đừng động đến mẹ tao!! Cút ra, lũ chó chết!” Gã đàn ông đang bị ghìm chặt bởi thầy Đang bắt đầu gào thét giãy giụa như phải bỏng.

“Nhiều thế này…sao hắn duy trì được…” Cô Trâm tiếp tục: “Yểm toàn bộ cơ thể thì sức lực duy trì phải nhiều đến đâu…”

“Thử nhìn hắn xem, đâu còn giống người nữa…” Thầy H’Nue tiếp lời. “Giờ phải nhanh chóng giải thoát cho linh hồn này. Nó cũng giống như tên kia, có lòng căm hận với con người.”

“Nhưng mà…để giải bùa này, cần phải tìm đúng nơi người này chết. Thế thì chúng ta chỉ cần làm lễ trong căn phòng này thôi à?”.

“Ừ…chiều nay bắt đầu luôn. Vụ này cũng liên quan mật thiết tới quả nghiệp trùng tang bên nhà bà Lê. Chỉ cần giải xong bùa triệu hồn này thì mọi thứ sau đó không còn là vấn đề nữa. Giờ cứ trói tạm hắn vào đi.” Thầy Quốc nói.

Thầy Đang được phân công ở lại trông chừng tên thầy tà, còn lại ba người nhanh chóng đi chuẩn bị cho buổi lễ giải bùa cuối chiều. Bước qua thềm cửa cao dẫn ra gian ngoài, cô Trâm loạng choạng suýt ngã, đánh rơi chiếc túi trên vai xuống đất, may mà có bàn tay thầy H’Nue kịp níu lại cô.

Cô Trâm thấy không còn việc gì phải nhờ đến cậu bé Lộc nên định đưa bé về tận nhà, cảm ơn bố mẹ em, rồi sau đó sẽ theo hai người kia đi tìm lễ cho đủ.

Tuy nhiên, mọi người không hề biết rằng, chiếc gương giam cầm Thi Quỷ kia giờ đã bị nứt một vết nhỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN