TẬP THỂ 09/10
CHƯƠNG 20: MƯỢN GIÓ ĐẨY THUYỀN
Trong khi đó, bà Xoan và bà Lê vẫn túc trực ở tầng 3, nhà của một người phụ nữ trong nhóm để đề phòng các thầy cần sự giúp đỡ gì, chứ không dám bỏ đi làm việc như thường ngày. Các bà quan niệm, lễ lạt gì cũng cần cái tâm và sự kiên nhẫn thì vẫn hơn . Thấy 3 người thầy lục tục kéo xuống dưới ngoài cầu thang, bà Xoan với bà Lê ngồi trong nhà vội chạy ra nghe ngóng.
“Sao rồi các thầy..sao chỉ có 3 người thế này…Lại còn có cả thằng bé này…?”
“À..thầy Đang ở lại căn phòng đó rồi…Tạm thời bước đầu thành công.Giờ cô Trâm đưa thằng bé về nhà, rồi chúng tôi lại đi chuẩn bị làm lễ tiếp…”
Cô Trâm dắt Lộc đi sâu vào trong, gửi cậu bé về cho gia đình rồi quay trở ra.
Bà Lê lúc ấy mới rụt rè cất tiếng: “Vậy thực hư thế nào ạ…Còn chuyện gia đình bên nội của tôi bao giờ mới có thể giải quyết thưa các thầy…?”
“Thằng bé năm xưa các chị kể, à giờ tôi phải gọi là người đàn ông đó, đã sử dụng một loại ma thuật tà pháp cổ để vãn hồi linh hồn của mẹ mình, nhưng bản thân lại không đủ trí lực để duy trì nó mà không làm ảnh hưởng đến bản thân mình, để bây giờ cũng thành thân tàn ma dại rồi, phúc thọ cũng chẳng được bao nhiêu nữa. Giờ chúng tôi phải siêu thoát cho linh hồn con quỷ bị hắn triệu hồi suốt 10 năm nay, để người phụ nữ đó được thanh thản….”
“Ai aiiida…” Cô Trâm đột nhiên đưa tay ôm đầu, kêu lên những tiếng thống thiết, ngồi sụp xuống.
Thầy H’Nue vội hỏi: “Cô sao thế? Này…”
Cô Trâm vẫn ôm chặt đầu nhăn nhó. Thầy Quốc cảm thấy có chút gì đó không ổn bèn nháy với thầy H’Nue nhanh chóng nhẩm chú Đại Bi, xòe 4 bàn tay lên đỉnh đầu cô Trâm. Được 1 lúc thì dường như cơn đau dịu đi, cô Trâm mới vội ngước lên, chỉ tay thằng vào một người.
“Chị!…Gia đình nhà chị…à nhà chồng chị…đã làm gì người phụ nữ đó?”. Ngón tay cô Trâm chỉ thằng vào mặt bà Lê.
Thầy Quốc tiếp lời: “À..có chút đắc tội gì đó thôi, tôi bấm ra thấy phúc phận nhà này bị ảnh hưởng bởi sát khí của con quỷ đó…Cũng chưa nghe rõ đầu đuôi thế nào.”
“Không…Tiếng thét của nó đang chọc thủng tai tôi đây…”
Bà Lê đứng hình, hai đôi bàn tay run rẩy, không thốt lên được từ nào.
Bà Xoan quay sang nhìn chờ đợi, rồi vội nói: “Chị…cứ nói hết ra xem có giải quyết được gì không?”
Bà Lê lắp bắp: “Ơ..tôi tôi…”
“Tiếng..tiếng rì rầm…khi lại gần chị…tiếng rì rầm càng vọng lên dữ dội, dường như là sự giận dữ tột cùng của người đó…phát ra từ chiếc gương này…Tôi nghe tới mức đau váng đầu không thể chịu nổi…”
Thầy Quốc giải thích: “Cô Trâm không nhìn rõ vong ma hồn quỷ nhưng lại có đời sống âm thanh vô cùng sống động…thính giác thấu sáu cõi đấy….thế rốt cục là có chuyện gì vậy…”
Bà Lê mếu máo, khó khăn nói ra câu chuyện của mình: “Đó…đó là điều gia đình tôi…muốn chôn giấu bao nhiêu năm…”
Bà Xoan ôm lấy hai vai bà Lê an ủi.
“Đó là…đó là tội lỗi của chồng tôi…Tối ngày xảy ra vụ hỏa hoạn đó…ông chồng tôi sang nhà ông Thắng, chồng bà Oanh để uống bia nhậu nhẹt, xem bóng đá bởi bà Oanh đưa các con đi chơi vắng nhà…Nhậu đâu được vài hiệp thì hết mồi, ông Thắng mới chạy đi mua thêm ít mực khô, để ông chồng tôi ở lại nhà chờ…Thế nào mà ông ấy nằm xem tivi lim dim ngủ mất. Lúc nghe mọi người hô hoán ầm ĩ quá mới tỉnh giấc thì khói đã len khắp các tầng rồi. Ông ta sợ quá mới đóng chặt cửa, chặn mấy chiếc giẻ lau cho khói khỏi vào, rồi định chui ra sau nhà chờ đợi…Thế nhưng…”. Bà Lê nghẹn giọng lại, khó khăn nói nốt.
“Nhưng mà…ông ta nghe thấy tiếng đập cửa loạn xạ, thì nhận ra thằng Kiệt, nhà ở phòng 412 đó, đang kêu ông ta cứu. Nó hét lên gì đó rằng mẹ nó đang bị kẹt ở trong nhà, bị chiếc tủ gỗ đè lên, ngọn lửa đã len tới đây rồi…Ông ta hèn nhát không dám đi ra…Thằng bé đành chạy vào cứu mẹ nó ra, nhưng bà ta bị bén lửa, cháy như một ngọn đuốc sống trước mắt của chồng tôi…Sau đó thằng Kiệt bị khói tỏa ngất đi, cuối cùng lính cứu hỏa lên đưa cả hai người xuống…”
“Sau đó thì…chồng tôi có sống ngày nào yên…Đêm nào ông ấy cũng nằm mơ thấy người phụ nữ đó, khi thì là hình ảnh cuối cùng của bà ta, khi thì là người sống về đòi mạng…Thằng bé kia cũng hận thù gia đình chúng tôi ra mặt, nhìn thấy ông chồng tôi là nó phỉ nhổ, đòi chém giết, nhưng lúc đó còn có pháp luật, nó chỉ thế chứ không dám làm gì…Nhưng chồng tôi lo lắng đến đổ bệnh, rồi mất sau đó chỉ vài năm…Đến cái đêm cuối cùng…ông ấy vẫn cứ rên lên là Cứu tôi với…bà ta đến bắt tôi đi rồi…”. Nói đến đó bà Lê ôm mặt khóc nấc lên.
Bà Xoan tiếp lời: “Chị Lê cũng khổ tâm lắm…không dám nói ra với ai, chỉ có tôi biết, nhưng không dám chắc đó có phải là sự thật hay không…”
Thầy Quốc đáp: “Nếu sinh ra thù hận như vậy, thì người đàn ông đó và vong hồn của mẹ nó, đã giáng lời nguyền lên gia đình của chồng chị rồi, chứ không đơn thuần là bị ảnh hưởng nữa, cả các con chị, họ nội nhà chị đều phải gánh nghiệp. Đầu tiên là quả báo trực tiếp tới anh ta, vong mạng, thế rồi tới đời con cái, họ hàng…gần đây sẽ ngày càng mạnh bạo hơn, bởi người con bà ta đã không còn đủ sức để nuôi linh hồn của bà ta bằng máu nữa, nên con Thi Quỷ đó mới khát máu tới vậy, thèm máu, thèm linh khí của con người…Nạn trùng tang bên họ nội của chị, coi như gánh hậu quả của việc làm chồng chị năm xưa, giờ nếu không giải thoát cho con quỷ này, thì có cúng bái tứ phương cũng chẳng hiệu quả đâu…”
Bà Lê nghe thấy thế mới ngồi sụp xuống chắp hai tay vào cầu xin: “Xin các thầy cô cứu giúp gia đình tôi với, có mắt cũng như mù, đi cúng bái đủ kiểu mà cũng vẫn không thoát được. Tôi vẫn ngày đêm cầu nguyện mong người phụ nữ đó buông tha cho gia đình chúng tôi, dù sao ngày còn sống tôi vẫn có mối quan hệ làng xóm với người phụ nữ đó, vậy mà cũng chẳng ích gì…Chồng tôi cũng vì sợ hãi quá thôi, vậy mà phải gánh nghiệp nặng như vậy…”
Thầy Quốc nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay của bà Lê kéo bà đứng dậy rồi vỗ vai: “Chị yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…”
Thế rồi 3 người thầy đi qua trưa, giữa buổi chiều mới về, theo sau là vài người đàn ông, đàn bà nào đó, xách theo mấy thứ túi bóng lích kích.
Mọi người nhanh chóng vận chuyển đồ lên tầng 4, vào trong căn hộ kì lạ kia để cho kịp buổi lễ. Mọi người khiêng theo mâm đồ lễ có xôi gấc, hoa quả. Đúng lúc thầy H’Nue chuẩn bị dẫm chân lên gò bê tông nho nhỏ trên tầng 4 thì bà Xoan thốt lên:
“Ấy! Cẩn thận thầy ơi, đừng dẫm vào đó…”
Thầy H’Nue loạng choạng, vội hỏi: “Sao thế?”
Bà Xoan bối rối đáp: “À thì…chúng tôi cũng quên không dặn các thầy…Nó chỉ là một quy tắc ngầm của cư dân trên tầng 4 thôi…Chả là ở chỗ đó có sự lạ…”
“Sự lạ gì?” Thầy Quốc hỏi.
“Cái chỗ đó…là nơi bà mẹ thằng Kiệt ngã xuống khi bị thiêu cháy…Đến lúc mang xác đi rồi vẫn còn dấu vết hình người đen sì ở đó, cọ rửa sao cũng không sạch…Chúng tôi thấy ghê quá bèn đắp 1 ít bê tông lên chỗ đó. Thành thử ai cũng ghê không dám dẫm vào, gần như là cảm thấy mình có chút phạm thượng, dẫm vào rồi thì toàn gặp xui xẻo tai nạn,…”
“Vậy hóa ra, bà ta đã nằm chết ở trước cửa đó á…tôi cứ tưởng là bà ấy mất ở trong nhà…” Những người thầy pháp nhìn nhau như chợt hiểu ra điều gì đó.
“Vậy thì buổi lễ phải được cử hành ở đây rồi…” Thầy Quốc chỉ vào gò bê tông nhỏ.
Toàn bộ đồ đạc được di dời ra hành lang ngay cạnh gò bê tông đó. Người đàn ông gày gò bị trói chặt vào thanh sắt ngoài chuồng cọp, không ngừng giãy giụa điên cuồng. Bức tượng thạch cao mà người đàn ông đó đắp cũng được cẩn thận bưng ra ngoài, phần đầu sứt sẹo để lộ ra chiếc đầu lâu bên trong nhìn vẫn vô cùng khiếp hãi. Lá bùa đen dán trên tường phòng căn hộ, phía trên chiếc bàn thờ nhỏ cũng được bóc ra. Thầy Đang bê bát hương trên bàn thờ mang ra ngoài, đặt trên mâm.
Điều ấn tượng hơn cả ở buổi lễ này đó là một chiếc đầu trâu được cắt ra, gói trong tấm vải đỏ lớn, sau cùng mới được mang ra. Chiếc đầu trâu này thầy H’Nue phải xin ở một lễ hội đâm trâu từ trước mới có. Phía dưới chiếc mâm lễ, các thầy để 1 chậu nước đầy, ngâm nhẹ chiếc đầu trâu vào trong đó.
4 người thầy đứng xung quanh chiếc mâm lớn, thắp hương lên nghi ngút. Sau một hồi, cô Trâm mới rút chiếc gương nhỏ trong túi ra, khẽ khàng đặt vào trong chậu nước, dưới đầu trâu. Thầy Quốc bới nhẹ chân bát hương cũ lên, thấy ở dưới toàn là những tàn tro màu đỏ thẫm những máu, một nắm tóc gói trong sợi chỉ vàng. Thầy rắc tàn hương đỏ lên mặt nước, ném món tóc xuống đó. Thầy H’Nue xuyên nhẹ chân hương vào 1 lá bùa mỏng và lá bùa đen rách nát bóc trong phòng ra rồi đốt lên, cắm vào chiếc đầu trâu.
Thầy Quốc khẽ khàng giải thích: “Đây cũng là 1 tà thuật cổ mà chúng tôi bắt buộc phải dùng, lấy mạng đổi mạng, mượn sức mạnh của dã quỷ Đầu trâu, tới tiễn đưa phần oan hồn của người này, mang xuống Địa Ngục chịu kiếp luân hồi, bởi vì vốn dĩ sức mạnh của chúng tôi không thể trục xuất Thi Quỷ này khỏi nhân gian. Tới đây được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, để phần sau cho chúng tôi lo được rồi…”
Nghe thấy vậy những người đang đứng xung quanh chiếc mâm lễ cúi chào và nhanh chóng rút khỏi hành lang tầng 4, để lại không gian tĩnh lặng để buổi lễ diễn ra êm đẹp.
4 người thầy giang tay, đặt mu bàn tay người này lên lòng bàn tay người kia, mắt nhắm nghiền và đọc kinh cầu khấn triệu hồi vị thần canh giữ Âm phủ tới để kéo linh hồn người mất về. Que hương dần cháy đỏ xuống, liếm dần vào lá bùa. Lá bùa dần bốc cháy. 4 người nắm chặt tay nhau, cảm tưởng như mặt đất đang nghiêng ngả cả đi.
Chậu nước nổi bọt sôi sùng sục như đang đặt trên đống lửa, chuyển dần sang màu đỏ quánh như huyết đặc.
4 người thầy nhẩm chú nhanh hơn. Sau khi linh hồn được đưa đi, tấm gương bên dưới sẽ chuyển dần thành màu đen như cánh cổng địa ngục và vỡ nát đi, như vậy là đã thành công. Giờ họ chỉ tập trung chờ đợi khoảnh khắc chiếc gương vỡ ra.
Thế nhưng từ dưới chậu nước, một dòng cát mỏng dần bốc lên như lốc xoáy, mỏng đến mức những người thầy không nhìn ra hiểm nguy sắp bùng nổ. Những người thầy vẽ ấn mở cổng, nhằm tạo sức ép con Quỷ phải biến mất.
Đúng lúc cao trào nhất thì BỤC một tiếng, chậu nước bắn tung tóe, những mảnh gương nhỏ bắn ra khứa vào thân thể 4 người tướm máu. Bóng dáng con quỷ dần hiện hữu trong khoảng không. Nó đã thoát dần ra từ vết nứt của tấm gương chủ quan không được phong ấn nhiều lớp của cô Trâm.
Thầy Quốc luống cuống tính lôi ra chiếc bình hồ lô để trấn giữ tiếp thì con quỷ gào lên thống thiết, chiếc vòng cổ của nó tỏa sáng lên màu đỏ của huyết thanh…
4 người chật vật vận bùa để kiềm chế sức mạnh con Quỷ. Bỗng từ đâu người con trai lao trong căn hộ ra, có vẻ như đã tự cởi trói được cho mình, nhảy vào cào cấu cắn xé thầy Đang đứng ở gần mình nhất. Thầy buông tay chống trả khiến cho sức mạnh trấn áp bị yếu đi.
Thế cờ giằng co như ngàn cân treo sợi tóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!