Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 506: Thôn Liên Hương
Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Thôn Liên Hương là một miền quê nhỏ nằm cạnh dãy núi Lư Sơn, thuộc địa bàn thành phố Cửu Giang, cách trung tâm thành phố một khoảng cách khá xa. Nơi này được tính là vùng ngoại ô, xung quanh chẳng có thị trấn nào sung túc cả.
May thay, đường xá không khó đi cho lắm.
Ứng Tư Tuyết lái xe, chở Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đến thôn làng ấy. Nơi đó chính là ngôi làng mà Quỷ Diện sống hơn nửa đời người.
Từ khi mụ ta bị gạt bán đến Giang Tây, mụ bèn ở mỗi một nơi đó.
Nhưng mấy ngày gần đây, tin tức về vụ án mạng khủng khiếp tại thôn Liên Hương đã lan truyền rộng khắp. Trên đường đến đó, ba người trông thấy có khá nhiều xe với nhãn mác của các hãng truyền thông trong nước. Người ngồi trong mấy chiếc xe ấy có lẽ là nhóm nhà báo đến đây lấy tin. Có nhóm đang đến, cũng có nhóm lấy tin xong, đang trên đường chạy về.
Hiển nhiên, thôn Liên Hương ở thời điểm hiện tại rất náo nhiệt; có nhiều người từ bên ngoài đến viếng thăm, gồm ký giả phỏng vấn, dân nhiều chuyện, rồi mấy thím streamer nữa… Đối với cư dân sống lâu đời tại thôn Liên Hương, nhóm này này trông khá kỳ quặc. Trong số đó, ba người Dương Húc Minh cũng chẳng có vẻ nổi bật gì.
Khi bọn hắn đến thôn Liên Hương, bọn họ trông thấy có rất nhiều ô tô đậu ngoài ngõ, thậm chí có xe mang biển số tỉnh khác nữa.
Trời chiều, nắng rất nóng. Thậm chí tại cửa thôn có rất nhiều hàng quán đang buôn bán, từ thức uống lạnh cho đến dưa hấu tươi. Rõ ràng là vì vụ án giết sạch cả nhà kia, mà cái thôn nhỏ này trở nên náo nhiệt hẳn.
Người người tới lui tấp nập trong thôn. Có ký giả cầm micro phỏng vấn, có streamer cầm điện thoại quay chụp, trò chuyện liên tục với nhóm dân làng.
Nhạc Chấn Đào nói: “Mới vừa có án mạng, anh còn tưởng nơi này bị cái không khí u ám, tang tóc bao trùm chứ?”
Ứng Tư Tuyết thở dài, “Thời đại 4.0 mà anh. Ai ai cũng hóng chuyện. Có chuyện lớn nào, là tin tức truyền khắp cả nước ngay, thế là cả đám người nhảm nhí kéo tới.
Nhưng thế cũng tốt, bọn người này đến đây nô nức như vậy, chúng ta cũng dễ lẫn vào trong.”
Ba người đi thẳng đến cửa thôn, bước ngang mấy gánh hàng rong bán nước và dưa hấu, đi thẳng vào thôn.
Mặc dù thôn này khá xa xôi nhưng dân số đông đúc. Trong đây, nhà cửa đều được xây đúc bằng gạch và xi măng, kiểu dáng rất đẹp. Có vài ngôi nhà lầu còn xây theo dạng kiến trúc La Mã, mang tính chất nghệ thuật cao.
Khác với mấy ngôi nhà được thiết kế để kinh doanh trong thành phố, nhà cửa nơi đây đều được xây rất khang trang, vô cùng phong cách.
Mặc dù cái kiểu phong cách đó mang một ít hơi hướng của người nhà quê.
Ứng Tư Tuyết dò theo số nhà, cuối cùng đi đến một căn nhà một trệt một lầu.
Nhà này cũng giống với đại đa số các ngôi nhà khác trong thôn.
Do người ngoài kéo đến rất nhiều, nên đâu đâu cũng nhộn nhịp.
Một vài người dân nhạy chuyện làm ăn đã mở quán nhỏ trước cửa nhà, bán một ít đồ ăn vặt và nước uống, làm người người dạo chơi trong thôn mà y hệt như đi chợ. Tuy nhiên, ngôi nhà trước mặt có điểm khác với những căn nhà còn lại. Cửa sổ đóng chặt, bụi bặm phủ đầy lớp tường, rất bẩn như không có ai quét dọn từ lâu lắm rồi.
Khác với mấy ngôi nhà khác, nơi đây trông có vẻ rất đìu hiu. Ứng Tư Tuyết nói nhỏ: “Đây chính là ngôi nhà của dòng họ Ngô, chúng chính là nơi Quỷ Diện tá túc mấy chục năm trời.”
Dương Húc Minh nhìn xung quanh.
Lúc này, thôn rất náo nhiệt, người người đông đúc, muốn yên lặng đi vào là không thể.
Nhạc Chấn Đào cũng nghĩ như thế, nói: “Giờ đông người quá, dù Nhạc Ninh có vào trong mở cửa, thì chúng ta cũng không thể bước vào trước ánh mắt soi mói của quá nhiều người. Ba người chúng ta không thể tự tiện đặt chân vào nhà Quỷ Diện. Bằng không, dễ khiến thôn dân nơi đây phản cảm.”
Thế là, ba người đi xung quanh ngôi nhà này một vòng, cuối cùng đành đi khỏi nơi đó.
…
Núi non phía sau ngôi làng không to lắm, rừng cây xung quanh rậm rạp, dưới núi là một cánh đồng lúa bao la.
Nơi này chôn không chỉ một mình Ngô Tiểu Tùng, mà còn có những người khác. Nhóm người Dương Húc Minh băng ngang ruộng lúc, đi đến một sườn núi nho nhỏ. Dù là ở đây, vẫn thấy một nhóm người ngoài thôn. Có vài cậu streamer đang cầm điện thoại quay chụp, mặt cười rạng rỡ nhìn vào màn hình, kể gì đó về án thảm sát cả nhà và tên sát nhân khát máu.
Ba người không rãnh mà để ý chuyện này, trực tiếp bước ngang con đường mòn, đến sườn núi, bắt đầu đi ngược lên con dốc trước mặt.
So với vùng núi non hiểm trở, vách đá dựng đứng tại Thượng Nê Pha, thì dãy núi nơi này chỉ được xem như một vùng đất nhỏ. Nhưng mà, để xuyên qua cánh rừng bao bọc bên ngoài, đi sâu vào trong cũng khá là phiền phức.
Cuối cùng, bọn họ tìm ra mộ phần của Ngô Tiểu Tùng tại một nơi nào đó nằm trên sườn núi.
Đó chỉ là một ngôi mộ thông thường, cỏ dại mọc đầy xung quanh. Trên tấm bia đó, có khắc tên Ngô Tiểu Tùng, cùng vài dòng mô tả ngắn gọn về kẻ này.
Ứng Tư Tuyết nhìn xung quanh, nói: “Chính là nơi đây, giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần chờ trời tối.”
Dương Húc Minh thở dài, bảo: “Anh cảm giác mình càng đi càng xa trên con đường phạm pháp… Đi thôi, vào trong xe nghỉ ngơi một lát, chờ trời tối thì xách xẻng theo.”
Ba người lại quan sát xung quanh ngôi mộ này lần nữa, rồi vội vàng quay về.
Ánh trời chiều nóng gắt chiếu thẳng vào ngôi mộ. Đứng từ đây mà nhìn xuống, có thể thấy rõ toàn cảnh náo nhiệt của thôn Liên Hương.
Nhìn cảnh này, cứ tưởng nơi đây đang tổ chức lễ hội chùa miếu gì đó.
Xa xa là một khu vực bị chắn xung quanh bởi tuyến ngăn cách của cảnh sát. Đó là ngôi nhà vừa xảy ra án mạng. Có vài cái xác nằm tại hiện trường, mỗi thi thể đều đang nở một nụ cười quỷ dị.
Người đội trưởng cảnh sát rất đau đầu khi thấy cảnh này, “Chẳng có manh mối nào cả! Rốt cuộc hung thủ là ai đây?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!