Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Chương 507: Công bằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ


Chương 507: Công bằng


Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Cảnh sát: “Họ và tên?”

Lưu Cúc: “Lưu Cúc.”

Cảnh sát: “Giới tính?”

Lưu Cúc: “Nữ.”

Cảnh sát: “Quê quán?”

Lưu Cúc: “Lục Bàn Thủy thuộc Quý Châu.”

Cảnh sát: “Nghề nghiệp là gì?”

Lưu Cúc: “Nông dân.”

Cảnh sát: “Nông dân à? Suốt cả năm rồi qua Tết, cô cũng không về quê, làm sao là nông dân được?”

Lưu Cúc: “Do tôi bày sạp bán bún xào và bánh mật chiên ở thành phố Cửu Giang.”

Cảnh sát: “Có giấy phép kinh doanh không?”

Lưu Cúc: “Không có.”

Cảnh sát: “Thế là tự bán hàng rong rồi… Nhưng đây không phải mảng mà chúng tôi quản lý, cô đừng lo lắng. Bên tôi không phải Ban Công thương, chỉ xác nhận thế thôi.”

Lưu Cúc: “Ừm, cảm ơn đồng chí cảnh sát.”

Cảnh sát: “Về vụ việc của bố chồng và chồng cô, cô có biết gì không?”

Lưu Cúc: “Biết, bọn họ đi làm ăn.”

Cảnh sát: “Họ có nói đi đâu không?”

Lưu Cúc: “Có, họ bảo họ đi Ôn Châu.”

Cảnh sát: “Tới Ôn Châu làm nghề gì? Công xưởng nào?

Lưu Cúc: “Tôi không biết, bọn họ chưa nói.”

Cảnh sát: “Nói cách khác, cô không hề biết bố và chồng mình đi đâu, làm gì.”

Lưu Cúc: “Đúng vậy, bọn họ không nói, tôi cũng không dám hỏi.

Cảnh sát: “Vậy còn mẹ chồng của cô? Qua điều tra, hàng xóm nói rằng họ không hề gặp bà ấy từ khi bà ấy ra khỏi nhà cách đây 4 ngày. Cô có biết bà ấy đi đâu không?”

Lưu Cúc: “Biết, mẹ nói đi Ôn Châu, do chồng tôi nhờ mẹ đến giúp.”

Cảnh sát: “Giúp làm gì thế?”

Lưu Cúc: “Không biết, tôi không dám hỏi nhiều.”

Cảnh sát: “Thế mẹ chồng cô đến Ôn Châu bằng tàu hỏa à? Hay đi xe khách?”

Lưu Cúc: “Tôi không biết, lúc mẹ đi thì tôi không có ở nhà, chẳng biết mẹ đến đó bằng cách nào.”

Cảnh sát: “Mối quan hệ giữa mẹ chồng và cô thế nào? Rồi còn bố chồng và chồng của cô nữa. Bọn họ đối xử với cô có tốt không?”

Lưu Cúc: “Tốt lắm! Cả nhà đối xử rất tốt với nhau.

Cảnh sát: “Cô Lưu Cúc, chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng liên hoàn vô cùng nghiêm trọng, rất cần cô hỗ trợ, nên mong cô nói thật.”

Lưu Cúc: “Ừm, tôi biết mà. Tôi đang nói thật đấy thôi.”

Cảnh sát: “Vậy, chúng tôi có thể hiểu là cô nói bố chồng và chồng cô đối xử với cô cũng tốt? Nhưng tại sao khi chúng tôi đến thôn Liên Hương điều tra, thì nghe cư dân xung quanh nói cô thường xuyên bị đánh, bị chửi, hay nghe tiếng khóc vang lên từ căn phòng của cô từ sau khi cô bị bán vào nhà họ Ngô? Đây là cư xử rất tốt mà cô nói đấy à?

Cảnh sát: “… Cô Lưu? ”

Lưu Cúc: “Bố và chồng đối xử rất tốt với tôi.”

Cảnh sát: “Được rồi, nếu cô không chịu hợp tác thì tôi qua vấn đề khác. Sau khi bố chồng và chồng cô đi khỏi thôn Liên Hương hơn một năm, thì cô và mẹ chồng chuyển đến thành phố Cửu Giang sinh sống. Trong thời gian này, hay người đàn ông đó có liên lạc cô không?

Lưu Cúc: “Không có.”

Cảnh sát: “Vậy, họ có liên lạc với mẹ chồng của cô không?”

Lưu Cúc: “…”

Cảnh sát: “Vậy cô có biết, mẹ chồng cô có liên lạc với người nào đáng nghi trong quãnh thời gian này không?”

Lưu Cúc: “Tôi không biết.”

Cảnh sát: “Thật à?”

Lưu Cúc: “Thật, tôi không biết.”

Cảnh sát: “Nhưng chúng tôi đã điều tra điện thoại di động của mẹ cô. Từ khi các cô chuyển đến Cửu Giang cách đây một năm, trong danh bạ của mẹ cô có thêm mới tên vài người.

Bọn họ thường xuyên chuyện trò vào buổi đêm. Trong số những người này, giờ đã có 2 người vừa chết thảm trong nhà, còn những người còn lại đều mất tích.

Thế, cô không hay biết gì à?”

Lưu Cúc: “Ừ, tôi không biết.”

Cảnh sát: “Nhưng sao tôi cũng thấy số điện thoại của cô trong mấy cuộc gọi đó. Sau nửa đêm, cô cũng có gọi cho mẹ chồng cô, thậm chí tần suất nói chuyện của hai người nhiều nhất đấy. Cô gọi cho mẹ cô sau nửa đêm để làm gì?

Rồi sau nửa đêm, mẹ chồng cô gọi những người khác để làm gì? Lúc gọi, bà ấy có ở nhà không? Hay là, bà ấy thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm?”

Lưu Cúc: “Tôi không biết.”

Cảnh sát: “Cô Lưu Cúc, mời cô ngẩng đầu lên! Nhìn thẳng vào mắt tôi này! Nói tôi nghe, có phải mẹ chồng cô thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm? Có phải cô thường xuyên gọi điện cho mẹ chồng lúc nửa đêm? Cô gọi cho bà ấy để làm gì?”

Lưu Cúc: “Tôi không biết, tôi không gặp mẹ tôi lúc đó.”

Cảnh sát: “Vậy cô thừa nhận là mẹ cô thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm?”

Lưu Cúc: “Tôi không biết.”

Cảnh sát: “Cô Lưu Cúc, tôi thật không hiểu nỗi. Tại sao cô lại sợ ba người ấy đến vậy? Chẳng lẽ vì bọn họ từng ngược đãi cô khi trước? Hay bọn họ uy hiếp cô, nếu cô nói gì với chúng tôi thì cô sẽ chết?”

Lưu Cúc: “Không, không phải như vậy.”

Cảnh sát: “Thế thì tại sao? Hay cô nghĩ rằng chúng tôi tin những lời giả dối của cô?

Cô im lặng cúi đầu cũng vô ích. Cô Lưu Cúc, giờ chúng tôi đang nghi ngờ bố chồng và chồng cô đã phạm vào một tội trạng nghiêm trọng. Chúng tôi hoài nghi bọn họ chính là hung thủ giết sạch cả cái gia đình kia tại thôn Liên Hương. Thậm chí, chúng tôi nghi rằng họ là hung thủ của tất cả những vụ giết cả nhà tại khu Cửu Giang.

Nếu quả thật bọn họ đối xử với cô rất tốt, vậy cô nên hợp tác với chúng tôi để nhanh chóng tìm họ trở về, làm sáng tỏ mọi câu hỏi.

Còn nếu cô biết bọn họ phạm tội, thì cũng nên nói tất cả những gì ình biết cho chúng tôi, để chúng tôi sớm dẫn độ bọn họ về nhận án, trả lại sự công bằng cho cô.

Cô Lưu Cúc, sau khi bố chồng và chồng cô đi khỏi, cô không biết họ đi đâu à?”

Lưu Cúc: “Biết, đi làm.”

Cảnh sát: “Nhưng chúng tôi đã kiểm tra hết rồi, không hề thấy tên của bọn họ trong danh sách làm công ở tất cả những công xưởng tại Ôn Châu. Lật lại bảng ghi về những chuyến đi lại trong cả nước, chúng tôi không hề tìm ra thông tin đăng ký mua vé của hai bố con bọn họ trong hệ thống tài hỏa và xe khách. Hoặc có thể bọn họ tự lái xe trốn thoại, hoặc có thể vẫn đang trốn ở Cửu Giang…

Lưu Cúc: “Không chừng là bọn họ gia nhập một nhà máy ngoài luồng nào đó, chưa từng đăng ký kinh doanh, nên các anh mới không tìm được.”

Cảnh sát: “Còn mẹ cô thì sao? Mẹ cô mất tích một cách vô cớ, không lẽ cũng đi làm ở nhà máy lậu à? Hơn nữa, chẳng phải cô nói bọn họ vừa liên lạc với mẹ cô à? Vào nhà máy lậu còn có thể liên lạc người nhà sao? Chẳng lẽ cái nhà máy phạm pháp ấy lại tốt đến thế à?

Cô Lưu Cúc, trả lời đi!”

Lưu Cúc: “Không biết, tôi không biết gì hết.”

Cảnh sát: “Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, cho cô Lưu Cúc về nghỉ ngơi đi.”

Cảnh sát: “Cô Lưu Cúc, cô về nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ bảo vệ cô an toàn, cô cũng tranh thủ thời gian mà suy nghĩ lại đi, xem coi có nên phối hợp với chúng tôi để vạch trần hung thủ hay không?

Giờ cô có chúng tôi bảo vệ, bố chồng và chồng cô không thể tổn thương cô được nữa đâu.

Cô cứ yên tâm, mạnh dạn nói hết tất cả. Chúng tôi sẽ đòi lại sự công bằng cho cô.”

Lưu Cúc: “Vâng, cám ơn đồng chí.”

Cảnh sát: “Tiểu Triệu, đưa cô Lưu Cúc về quán.

Cảnh sát Tiểu Triệu: “Cô Lưu Cúc, đi theo tôi.”

Người phụ nữ tên Lưu Cúc đi theo người ảnh sát tên Tiểu Triệu ra khỏi Cục cảnh sát.

Khi ra ngoài, cô xoay lại, nhìn vào huy hiệu cảnh sát to tướng đang treo đằng kia.

Bên tai cô ấy, vẫn còn văng vẳng câu nói của đồng chí cảnh sát thâm niên vừa rồi.

“Công bằng à….?” Lưu Cúc lẩm bẩm.

Giữa ánh đèn đường nhá nhem, cô vặn ra một nụ cười thật lạnh lẽo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN