Tất cả cùng cười nào?_Truyện dài [ ngôn, sủng,BL]
Chương 3: Giết người chỉ là để không giết người!
Cô hất cằm bỏ đi mặc kệ con lợn ham ăn đang ngốn hết bữa sáng của cô cùng với nó, sửa xoạn để chuẩn bị đi chơi với anh. Cô diện một cái váy đỏ xếp lớp, phần chân váy có rem, trang trí hoa hồng nổi màu đỏ đậm, đi kèm đôi giày đỏ, mái tóc cô để hơi xoăn, đeo bông tai bằng ruby đứng chờ anh trước cửa khu trung tâm thương mại. Từng suy nghĩ rối ren về tên của anh làm cho cô tò mò. Chiếc xe của anh đi đến, cô không biết nó hãng gì nhưng có vẻ đắt tiền, anh đi ra mặc vest tóc vuốt keo trông rất điển trai, ra vẻ một tên sát gái hạng nặng. Đúng mà, nhìn lũ bitch kia là nhận ra anh đẹp trai thế nào!
Anh chở cô đến một nhà hàng sang trọng khách khứa ai cũng lộng lẫy xinh đẹp hơn cô. Cả hai được sắp xếp vào phòng Vip, cô không ngạc nhiên mấy, là con của một tỉ phú như cô đến những nơi như thế này chục triệu lần rồi, nhưng cô đã bỏ nhà cầm đi 10 tỉ bảng Anh, đủ sống thoải mái đến cuối đời, có lẽ vậy cho đến khi cô thất tình, không hiểu sao nơi sang trọng này lại khiến cô nhớ lại về kí ức không vui đó. Anh nhìn cô, ngồi xuống, mà trong lòng rộn ràng, bây giờ trong đầu anh toàn những suy nghĩ làm sao cho cô yêu anh say đắm, để giữ cô bên mình vì cô là bảo bối của anh, và vì cô là của anh, vậy nên cô cần phải an toàn tuyệt đối nhưng tên khốn nào lại sai sát thủ đến thủ tiêu anh tiếp đây. Chết tiệt thật! Anh cắn nhẹ môi!
– Anh cần phải đi đánh vài người !
Cô cảm thấy hơi kì lạ, nhưng rồi cũng gật đầu gật đầu, anh cúi xuống hôn lên trán cô.
– Ngoan!
[Sau nhà hàng]
– Lộ điện đi ta biết ngươi rồi Ruby!
– Vậy à – Hắn ta từ sau thùng rác đi ra, tay cầm khẩu súng ngắn, cười nửa miêng.
– Làm cho nhanh nào – Anh cởi áo khoác ra bỏ trên bức từng gạch nối với cổng sau, ra thế thủ – Công bằng!
Hắn ta cũng ra thế và tấn công anh bằng chân, từng cú đấm của rất hắn nhanh và mạnh, có thể đấm vỡ cả sọ anh. Anh cũng chẳng phải hạng vừa né từng đợt tấn công của hắn rồi đánh vào chân trái hắn dùng làm trụ, tên khốn đó ngã xuống, anh đấm vào miệng hắn
– Hôm nay ta có một buổi ăn tối với một cô gái – Anh cần cổ áo hắn – Nên mọi thứ phải hoàn hảo.
Anh đấm một phát vào thẳng mặt, hắn ta cười khẩy.
– Cô ta thật xui xẻo!Như tao và như màu của chiếc váy cô ta đang mặc!
Anh lấy khẩu súng của hắn dí vào trán và không cần nhiều lời bắn. Phủi hết bụi trên người anh mặc áo đi vào tiếp tục buổi tối với cô
– Hắn ta đúng là một tên khốn nạn, ta cùng ăn nào – Anh đi vào ôm cô để tiếp sức trên con đường nguy hiểm này.
Cô mỉm cười chạm vào tay anh
– Đúng vậy! Ăn nha!
Đĩa cá hồi phi lê cùng chai rượu vang đỏ, cô không uống rượu mà âm thầm ngậm chiếc nĩa trong đầu hiện lên những hình ảnh mà từ lâu cô không muốn nhớ tới, về căn biệt thự đó, nhìn ly rượu vang đỏ anh cầm trên tay lắc lư, cô thở dài xua đi những suy nghĩ đó cố nhồi một đống thứ cô không biết là gì vào bụng.
[Ngày đi chơi công viên lần đầu tiên]
Chiếc Rover của anh đừng chân tại cây cầu nối sang thành phố bên kia, nơi tòa biệt thự mà cô từng sống cùng cha mẹ, những người cho cô một tuổi thơ không mấy tươi sang.
Anh hôn lên trán cô, giọng nói có phần gấp rút:
– Anh đi làm việc tí!
Trên cây cầu có một người đàn ông mặc đồ đen từ trên xuống dưới, giọng nói trầm bí ẩn, tay cầm vali. Anh đi đến hất hàm ra lệnh, tuy người kia là chủ thuê.
– Muốn gì?
– Tôi cần anh giết một người, ‘ Tên sát thủ đeo mũi hề ‘
Anh cười khẩy, gãi đầu, giọng nói bông đùa.
– Biết gì không?- Anh từ đâu lôi ra một cây súng cỡ 12 li -Giết người là sai trái!
Hắn còn rất trẻ nhưng ra đi quá sớm, anh đá cái xác dưới chân, lười biếng cầm chiếc vali trên tay hắn lên, mở ra, nó trống không, tên khốn này định lừa đảo à? Bỏ đi! Anh lướt thân hình mỹ miều của mình trở về xe.
-Bae, ta đi nào!
Anh mở cửa xe, đập vào mắt là bóng hình cô sợ hãi, đồng tử co lại, khuôn miệng nhỏ mà ngày hôm nào vẫn còn nói em yêu anh giờ đã thay đổi, run run mấp máy không ra lời. Cô hết lên khi anh chạm vào.
– Tránh xa tôi ra!
Anh khó hiểu nhìn cô.
– Anh đã làm gì?
– Anh giết người, tôi đã nhìn thấy, người đàn ông đó!
Một loạt những hình ảnh ập về trong đầu cô, Lonnie ôm lấy bản thân mình, từng giọt nước mắt chảy ra từ hốc mắt, con dao đó, tiếng hét của người phụ nữ đó, bàn tay nhỏ bé của cô đã dính máu.
– Lonnie, em yêu, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao?
– Tôi tưởng anh nói đùa!
Cô hét lên.
– Đưa tôi về…hức…!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!