Tây Du Thí Thiên Ký
Cầu Quan
Một mình Tôn Ngộ Không lên trời, một mình đi tới Nam Thiên môn, lượn qua lượn lại trước cửa.
Trị thủ Thiên vương thấy được hắn, trực tiếp mang binh bao vây, quát lớn:
– Là kẻ nào tới?
Tôn Ngộ Không nói:
– Là ta, Tôn gia gia của ngươi này.
Trị thủ Thiên vương vô cùng giận dữ, gã vươn tay định bắt Tôn Ngộ Không nhưng bỗng nhiên có một tiên quan chạy đến, nói:
– Hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!
Thiên vương:
– Mộc Đức Tinh Quân, tại sao lại đến đây?
Mộc Quân chắp tay cười nói:
– Chính vì vị này mà đến, đây chính là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không ở Hoa Quả Sơn ở hạ giới, được Ngọc đế chiêu làm quan trên thiên đình.
Sau đó, ông ta cũng không giải thích gì thêm, chỉ thở dài rồi nhanh chóng dẫn Tôn Ngộ Không rời đi.
Trước khi đi, Tôn Ngộ Không còn quan sát xung quanh, hắn phát hiện tiên khí trên thiên đình dày đặc hơn ở Hoa Quả Sơn, liền ảo tưởng đến cuộc sống của hắn sau khi làm đại quan.
Đợi hắn đi rồi, Thiên vương và thiên binh thiên tướng đều hừ lạnh khinh thường.
Một gã thiên tướng thấp giọng nói:
– Đắc ý cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên yêu hầu, có lên trời cũng không thể thành tiên được.
Thiên vương mím môi, không nói gì.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn thay đổi khi thấy thanh niên áo trắng nhẹ nhàng đi đến, lập tức hết sức giận dữ.
– Hôm nay xảy ra chuyện gì, sao ai cũng dám đến Nam Thiên môn vậy hả?
Phó tướng Thiên vương La Khả quát khẽ.
Thiên vương chính là Ma Lễ Thanh Tăng trưởng Thiên vương, lạnh nhạt nói:
– Cẩn thận lời nói, bổn tướng thấy y phong độ nhẹ nhàng, đoán chừng là đệ tử của vị đại tiên nào đó.
Mọi người nghe vậy liền nhìn sang, mà lúc này Bạch Phàm đã đi đến gần, thần sắc kiêu ngạo, nhìn không chớp mắt, khuôn mặt lãnh đạm.
– Quả nhiên….
Các thiên binh thiên tướng kinh hãi trong lòng, bọn họ gặp qua không ít đệ tử của các đại tiên, nhưng không ai nhìn kiêu ngạo như người thanh niên này.
Nếu so sánh hai bên với nhau, bọn người kia thiếu hẳn một phần sức mạnh cùng khí phách. Sự kiêu ngạo của những truyền nhân đến từ chỗ dựa vững chắc phía sau, còn sự kiêu ngạo và khí phách của người thanh niên này dường như phát ra từ trong tâm.
Có lẽ sự kiêu ngạo của họ là do giả vờ mà có, nhưng sự kiêu ngạo của người trước mắt xuất phát từ trong tâm. Có khi bản thân y không cho rằng đấy là kiêu ngạo, mà xem đó là phong cách tự nhiên.
Lại nhìn người này phong độ nhẹ nhàng, soái khí bức người, thật khiến cho người ta tự hổ thẹn. Cho nên thái độ của các thiên binh thiên tướng cũng biến hóa không ít.
– Vị công tử này, tại sao đến đây?
Phó tướng La Khả chắp tay nói.
Bạch Phàm liếc nhìn vị phó tướng kia, lạnh nhạt đáp:
– Đến Lăng Tiêu, xem hiện giờ Trương Bách Nhẫn thế nào.
– Hả?
Các tướng sĩ thập phần kinh hãi, cả bọn hít một hơi khí lạnh.
Có thiên binh tính quát lớn nhưng bị ánh mắt phó tướng và Thiên vương ngăn lại.
Cuối cùng Thiên vương Ma Lễ Thanh tiến lên nói:
– Nếu thế, công tử có thể báo tục danh được không?
Bạch Phàm nói:
– Bạch Phàm.
Bọn người Ma Lễ Thanh liếc nhìn nhau cố nhớ xem người này là ai, thế nhưng không ai biết được. Nhìn thần thái của Bạch Phàm, lại không giống như giả vờ, cố tình qua mặt.
Người như thế phải chăng là một thiên tài nào đó ẩn thế? Hoặc một vị đệ tử của vị đại tiên không hành tẩu trên thế gian?
– Có lẽ công tử đến cầu quan, nếu đã như vậy xin mời. Gần đây bệ hạ đang cần hiền tài như khát nước, nếu công tử có được địa vị cao, chớ quên ta.
Ma Lễ Thanh cười nói.
Lính gác mở cổng, Bạch Phàm lập tức bước vào bên trong.
Nếu Tôn Ngộ Không thấy cảnh tượng lúc này, đoán chừng sẽ tức giận đến mức xông lên đánh người luôn.
Hắn lên trời thì bị đám người kia chặn lại, sau đó biết hắn được chiêu an, xác định chắc chắn được làm quan, còn châm chọc khiêu khích.
Nhưng Bạch Phàm đến nơi này chẳng ai biết thân phận gì, toàn nhờ đoán mò mà phán, ấy vậy mà bọn họ lại vô cùng cung kính.
Đây quả thật trông mặt mà bắt hình dong!
Trông mặt mà bắt hình dong, dù là trên thiên đình, hay hạ giới đều tồn tại.
Bạch Phàm đi lại trong thiên cung, nơi này có chút khác với hoàng cung thế gian, độ tự do vẫn hơn một chút.
Thấy y chậm rãi đi vào mọi người cũng không chặn lại, cứ cho rằng đây là một vị thế gia tử đến cầu quan hay một vị đại quan lâm triều đến muộn.
…
Lúc này, tại một nơi khác, Tôn Ngộ Không đã vào Lăng Tiêu điện, ở trong đó xen lẫn đôi ba tiếng chê cười chứng minh sự khinh thường của mấy vị thần tiên khác.
– Các vị ái khanh, có tiên ban doanh nào thiếu người không?
Ngọc đế cười nhạt hỏi.
Các vị tiên đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt đáp:
– Đều đủ người rồi ạ.
Cuối cùng, Lý Trường Canh nói:
– Gần đây yêu quái tác loạn chúng sanh, Ngự Mã Giám Thiên mã thường xuyên điều đi, Bật Mã Ôn kia cũng bị điều đi rồi, vẫn còn chỗ trống ấy chứ.
Ngọc đế lại bảo:
– Nếu như thế, Tôn Ngộ Không ngươi đến thế chỗ Bật Mã Ôn đi.
Tôn Ngộ Không vui vẻ hỏi:
– Này, chức quan có lớn không?
Mọi người nghe hắn hỏi lớn nhỏ đều thầm nghĩ chức quan này nhỏ đến không thể nhỏ hơn nhưng bọn họ thấy Tôn Ngộ Không là yêu quái sơn dã đắc đạo, nên cùng nhau lường gạt hắn.
– Lớn, đương nhiên lớn.
– Ha ha ha, lớn nhất chính là Bật Mã Ôn rồi.
Với người lần đầu lên Thiên Đình như Tôn Ngộ Không, tất nhiên hắn mừng rỡ vô cùng, lớn tiếng đáp:
– Nếu đã như vậy, hôm nay ta làm Bật Mã Ôn, ha ha, Ngọc đế, đa tạ.
Hắn cũng học Lý Trường Canh hướng về phía Ngọc đế chắp tay, thi lễ.
– Người phương nào đến đây? Mau đứng lại!
Nhưng đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng ồn ào.
Tứ đại nguyên soái Lăng Tiêu điện Vương Ma quát:
– Xưng tên trước.
– Bạch Phàm!
Thanh âm Bạch Phàm nhẹ nhàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ ngoài Lăng Tiêu điện truyền đến.
Các tiên nhân trong điện nghe được, như gặp nhân vật kiêu ngạo nhất trên đời, thậm chí có loại ảo giác mặc cảm.
Một lúc sau, mọi người liền thấy một người thanh niên áo trắng đi vào, tứ đại nguyên soái Lăng Tiêu điện đi phía sau, muốn bắt y.
– Làm càn, dám tự tiện xông vào Lăng Tiêu điện!
Đại nguyên soái Lý Hưng Bá phẫn nộ quát.
Bốn người vây quanh Bạch Phàm, muốn động thủ.
Trong chúng tiên, có hai người nhận ra Bạch Phàm, một người là Lý Trường Canh, người còn lại đứng ở hàng tiên cuối Hàn Thiên Sư.
– Bạch Phàm?
Hai người ngạc nhiên hô lớn, hiển nhiên không nghĩ đến Bạch Phàm dùng phương thức này để xuất hiện.
Võ tướng bên trong chúng tiên thấy thế, muốn xuất thủ bắt lấy.
Lý Trường Canh nói:
– Dừng tay!
Sau đó lão hướng về phía Ngọc đế chắp tay nói:
– Bệ hạ, đây là nhân tài Bạch Phàm thần muốn đề bạt với bệ hạ, y có bản lĩnh siêu phàm, trí tuệ hơn người. Lần này, miếu Cổ Đế bị yêu ma phục kích, toàn bộ nhờ y mới có thể xoay chuyển tình thế.
Lão bắt đầu thao thao bất tuyệt nói đến công lao, chiến tích của Bạch Phàm, hy vọng y được Ngọc đế xem trọng.
Trên cao, Ngọc đế nhìn thoáng qua, Bạch Phàm có phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm giác thoải mái vô cùng.
Lại nhìn Tôn Ngộ Không, trong lòng nghĩ:
“Mặt mày tên này thật đáng ghét.”
Đúng vậy, Ngọc đế và chúng tiên cũng trông mặt mà bắt hình dong.
Ngay sau đó, Ngọc Đế lệnh bốn đại nguyên soái lui xuống, nói:
– Bạch Phàm, ngươi đã có công, có nguyện làm quan không?
Bạch Phàm đang đánh giá Ngọc đế cùng chúng tiên, kết quả ngoại trừ Lý Trường Canh và Ngọc đế, những người khác, hắn không nhận ra ai cả.
– Xem ra thời gian mười vạn năm, thiên đình cũng được thiết lập lại.
Bạch Phàm âm thầm lắc đầu, nhìn Ngọc đế nói:
– Đại quan thì miễn đi, cấp cho ta một chức quan nhàn tản để ta đốt thời gian là được.
Thật sự Bạch Phàm không muốn bị trói buộc khi làm đại quan. Y chỉ cần một chức quan không khiến người khác chú ý, không phải tiếp xúc nhiều nhân vật lớn, lại không tham dự những chuyện đại sự vô bổ thôi.
Chúng tiên ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, bọn họ cho rằng Bạch Phàm đang tự cao tự đại, đến cửa cầu quan mà không muốn làm đại quan?
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!