Tây Du Thí Thiên Ký - Chiến Tướng Tôn Ngộ Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Tây Du Thí Thiên Ký


Chiến Tướng Tôn Ngộ Không



Sau đó, tên hộ vệ lập tức rời đi.

Trước khi đi hắn dùng ánh mắt như quan sát người chết liếc qua Bạch Phàm và tòa miếu Cổ Đế.

Việc hắn nhìn Bạch Phàm như thế thì quá bình thường rồi. Thế nhưng điều đáng nói ở đay là tên hộ vệ lại dùng ánh mắt ấy đối với những thiên bính khác tại miếu Cổ Đế.

Ánh mắt hộ vệ bị binh trưởng thấy được, tuy nhiên binh trưởng không nghi ngờ gì, vẫn cho rằng hắn đang nhìn Bạch Phàm.

Sau khi xác nhận chính xác thân phận Bạch Phàm, tên binh trưởng kia nhanh chóng nghĩ tới chuyện nên sắp xếp thế nào mới khiến khiến Bạch Phàm chết một cách vô tình mà không liên can tới mình.

Không thể quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến nội bộ lục đục dẫn đến thiên binh khác sẽ không bán mạng vì gã nữa.

Kỳ thật, binh trưởng cũng không muốn làm như vậy, nhưng mệnh lệnh quan trên khó trái, gã chỉ đành nghe theo.

– Bạch Phàm, ngươi đi trông coi kho lương đi, nơi đó tương đối an toàn.

Nhiệm vụ này nghe như nhẹ nhàng, cứ như chiếu cố Bạch Phàm vừa tới nên mới chăm sóc y đến vậy.

Hành động thế kia lại càng khiến những thiên binh càng thêm trung thành với binh trưởng.

Trưởng quan vì thủ hạ của mình mà suy xét, đáng giá để bọn họ ủng hộ.

Nhưng Bạch Phàm lại biết rõ chân tướng nên y không nghĩ tên kia có lòng tốt. Hiện tại vị trí ấy an toàn đấy nhưng kế tiếp khẳng định chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Ha ha, muốn cho ta chết sao?”

Trong lòng Bạch Phàm lắc đầu, từ xưa đến giờ, người muốn y chết rất nhiều, nhưng đến tận bây giờ y vẫn đứng ở đây đấy.

Nơi đây trước kia là một ngôi miếu cổ dùng để cung phụng một vị Thiên đế. Sau này bị bỏ hoang mới trở thành kho lương cho cuộc chiến phía Đông Thiên đình.

Cả thiên hạ đều biết nơi này là kho lương.

Một kho lương không lớn nhưng vô cùng quan trọng.

Vì thế, Bạch Phàm kết luận, hơn phân nửa yêu ma sẽ tấn công nơi này dẫn tới Hàn Thiên Sư mới xem nơi này như mồi nhử, khiến nó trở thành một cái bẫy lý tưởng.

Bạch Phàm lắc đầu rồi đi đến kho lương báo danh, uổng công tên binh trưởng kia còn muốn dùng kế sách giết y. Gã không biết mình cùng mọi người nơi này gặp tai họa ngập đầu.

Doanh trướng xung quanh bao bọc lấy miếu Cổ Đế, bên trong là một kho hàng thật lớn. Nghe nói đây là đồ ăn ba tháng của hơn mười ngàn thiên binh.

Tuy tiên nhân không cần ăn, nhưng thứ chưa trong kho lại là tiên linh thảo được trồng ở ruộng tiên, giúp tiên binh bổ sung pháp lực và chữa thương, vô cùng cần thiết trong thời chiến.

Hiện tại Bạch Phàm được phân công trông coi kho lương, bất quá y không được phép đến gần cửa kho. Nó được thân vệ binh trưởng trông coi, thiên binh bình thường chỉ đứng hỗ trợ ở một khoảng cách nhất định.

Còn những nơi khác, cứ mỗi ba trượng sẽ có chốt bảo vệ, hai người thành một đội bảo hộ, người bên ngoài không thể đến gần.

Bạch Phàm được sắp xếp đến chỗ này, luân phiên thay đổi ban đêm. Mặc dù người mới, được binh trưởng “chiếu cố”, nhưng vẫn phải trực đêm.

Hai canh giờ nữa là đến buổi tối.

Bạch Phàm ngồi xuống trong lều vải, trong lều có mười người, lúc này năm người thực thi nhiệm vụ, còn lại bốn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi tối bọn họ còn phải thức, hiện tại cần nhanh chóng nghỉ ngơi.

Nhưng Bạch Phàm vẫn ngồi suy nghĩ, buổi tối hắn có kế hoạch cần thực hiện, tốt nhất nên điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.

Rất nhanh, tinh khí thần Bạch Phàm đã đầy đủ. Tiếp đến, pháp lực của y cũng đạt đến trạng thái đỉnh cao. Nếu không phải mới trở thành tiên trong hai ngày, y cũng muốn thử tấn cấp Thiên Tiên bậc trung.

“Thật không thể tưởng tương được, để trở thành Thiên Tiên bậc trung, ta phải cố gắng như thế này.”

Bạch Phàm nghĩ thầm và cười khổ lắc đầu.

Trước kia, hắn là sinh linh mạnh nhất, cũng vì vậy nên khó có thể kiểm chứng đạo quả. Ở kiếp này, việc bắt đầu từ đầu khiến y cảm thấy con đường tu luyện của bản thân thập phần kiên định!

Tiên nhân cũng có cấp độ, chia làm: Thiên Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Thiên Tiên, Thái Ất Chân Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Thiên Tiên, Đại La Chân Tiên, Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân.

Nhớ ngày đó, cấp độ tiên nhân này, các vị Thần vì phân chia cấp độ cho chính mình, cố ý đến hỏi y, đấy đều do y phân cả.

– Hiện tại, Thiên Tiên vẫn quá yếu, ta cần nghĩ biện pháp trở thành Chân Tiên mới có thể thi triển một vài pháp thuật đặc biệt, đủ khả năng bảo vệ chính mình.

Bạch Phàm thì thầm:

– Khi đạt tới Thiên Tiên, tuy ngưng tụ tiên thai nhưng có chút không ổn định. Mà thiên tài địa bảo không đủ, muốn trở thành Chân Tiên cần ngưng tụ Kim Thân. Tất cả những thứ này, đều cần bảo vật đặc thù.

Bạch Phàm nhìn qua khe hở của lều trại, nhìn thấy kho lương, vẻ mặt mang ý cười:

– Đây là cơ hội của ta.

Bên trong kho lúa khẳng định có thiên tài địa bảo, ít nhất hiện tại đối với y mà nói, là thiên tài địa bảo.

– Ngươi không ngủ cũng đừng ồn ào.

Một gã thiên binh râu rậm, hé mở mắt buồn ngủ khẽ quát:

– Tình trạng này của ngươi, nếu con khỉ Tôn Ngộ Không kia mang theo yêu ma đánh qua, ngươi chắc chắn là vật hi sinh.

Bạch Phàm cười cười, không trả lời.

Vật hi sinh?

Nếu yêu hầu đại thần thông kia thật sự đánh tới, tất cả mọi người nơi này đều là vật hi sinh.

Đại thần thông Tôn Ngộ Không…. Tôn… Ngộ Không?

Bạch Phàm cảm giác đầu có chút đau, y ôm chặt đầu của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt.

Đoạn trí nhớ bị thiếu được bổ sung, thần sắc Bạch Phàm có chút phức tạp.

Khi phi thăng, tuy Bạch Phàm nắm giữ được trí nhớ kiếp trước nhưng không đầy đủ. Bây giờ nghe tên Tôn Ngộ Không, trí nhớ lại tăng thêm một phần.

Kiếp trước, thời điểm Bạch Phàm trải nghiệm cuộc sống, có bốn đại tướng, đều là hầu thần.

Trong đó, Linh Minh Thạch Hầu, cũng được y đặt tên là Tôn Ngộ Không. Hiện tại, nghe nói Tôn Ngộ Không này cũng xuất hiện từ trong đá.

– Chíu….!

Theo bản năng, Bạch Phàm mở ra bàn tay tính toán tường tận thiên hạ. Nhưng trong chớp mắt, pháp lực của y hao hết, tinh khí thần cũng lập tức cạn kiệt.

Sắc mặt Bạch Phàm trong phút chốc trở nên trắng bệt, cả người ngã bệt xuống giường.

Cái gì cũng không tính ra, bởi thực lực Bạch Phàm không đủ. Tuy nhiên, cứ như vậy cũng khiến y xác định được một chuyện.

Yêu hầu Tôn Ngộ Không kia là chiến tướng thời xưa của y, không biết vì sao được sống lại, y cần tìm ra đáp án.

Nếu nhìn thấy Tôn Ngộ Không, có lẽ sẽ biết được phần nào.

Hoặc ở kiếp này,ít nhất y cũng cần biết được lai lịch của kẻ kia. Là ai đặt tên Tôn Ngộ Không cho hắn?

Bạch Phàm có chút buồn bã, vì điểm bắt đầu đời này của y quá thấp. Nhiều chuyện xảy ra trong một trăm ngàn năm tái sinh, y cũng không biết.

Cho nên, Bạch Phàm chẳng những phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, mà cần tránh bị Tôn Ngộ Không ngộ sát, đồng thời tìm ra cơ hội hạ phàm đi Hoa Quả Sơn nữa.

Còn đám người binh trưởng và Hàn Thiên Sư có sát ý, đối với y chỉ cần trở nên mạnh mẽ, mọi chuyện liền dễ giải quyết.

Bạch Phàm ngã xuống giường, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Buổi tối, giờ Tý.

Bạch Phàm thức dậy, tinh khí thần dần được khôi phục, ngay cả pháp lực của y cũng được khôi phục.

Lúc này, đã đến thời điểm thay ca, Bạch Phàm theo chân những người khác. Vị trí của y là một góc, xung quanh có cây cối và tường cao, cảnh vật tối đen như mực.

Một yêu ma bình thường xâm phạm, tất nhiên là phải đánh lén, mà đánh lén thì phải từ tường leo vào.

Xem ra vị binh trưởng kia sắp xếp cho Bạch Phàm đến nơi này, cũng xem là tốt rồi. Nơi có yêu ma xâm phạm, còn tốt hơn để y trực tiếp làm bia đỡ đạn.

Bạch Phàm cười lạnh, tối nay yêu ma không xâm phạm đến nhưng y sẽ trộm kho lương.

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN