Tây Du Thí Thiên Ký - Chiếu An Yêu Hầu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Tây Du Thí Thiên Ký


Chiếu An Yêu Hầu!



“Ba ba ba!”

Ba đạo hàn quang hiện lên. Bạch Phàm thừa dịp đám lão yêu tàn lực liền mạnh mẽ, cứng rắn ra tay, Tru Tiên kiếm xẹt ngang qua cổ của chúng.

Không đủ lực lấy đầu nhưng cũng đủ cắt họng cả bọn rồi.

Tam quái ầm ầm ngã xuống đất, cũng hoàn toàn đánh tan tâm tư nổi loạn của phe yêu ma.

Thấy thế, tất cả thiên binh bắt đầu phản kích, tiến hành giết hại phe địch.

Bạch Phàm không tham gia vào trận sát hại một chiêu này, y thu kiếm lẳng lặng đứng yên nhìn trận chiến, cũng không có yêu ma nào dám tới gần y cả, ngay cả nhóm thiên binh cũng vậy.

Khí thế Bạch Phàm quá mạnh mẽ!

Tất cả mọi người bắt đầu sợ y, đơn giản khi vừa bắt đầu y đã ra tay giết một tên bán Kim Tiên, sau đó lại hạ sát binh trưởng và các đại yêu Chân Tiên khác.

Sau một khắc, trận chiến nhanh chóng đi tới hồi kết.

Toàn quân yêu ma bị diệt, không có con nào nhanh chân trốn, cũng chẳng kịp đầu hàng.

Ở phía chiến thắng, nhóm thiên binh vui mừng hoan hô, ngay sau đó lại có người ôm thi thể đồng bạn trên mặt đất mà khóc rống.

Những vẫn không có ai dám tới gần Bạch Phàm.

Cả đám bắt đầu đều đi cắt đầu yêu quái nhưng không dám cắt đầu mấy con do Bạch Phàm giết.

Một gã thiên binh đi vào bên cạnh, thấp giọng nói:

– Bạch Phàm… đại nhân, đầu yêu quái này…

– Giữ lại!

Bạch Phàm lời ít mà ý nhiều, đám thiên binh cũng không dám hỏi thêm nữa.

Vài tên yêu quái lúc trước động thủ với Bạch Phàm từng nói sẽ cho y chết toàn thây. Bây giờ Bạch Phàm giết bọn họ tự nhiên cũng muốn làm theo cái hứa hẹn này.

Bỗng nhiên Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, chân mày cau lại.

– Có người tới!

Mọi người khó hiểu nhìn theo hướng của y nhưng chỉ thấy một mảnh hắc ám.

– Chíu…u…u!

Bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền tới, mọi người lập tức nhìn thấy phía xa có một tầng mây màu vàng đang tiến lại, phía trên đầy ắp người, chính là thiên binh thiên tướng.

Nhóm thiên binh miếu Cổ Đế đều đứng thẳng tắp, sau đó tầng mây trên trời đáp xuống, mọi người đều có thể nhìn thấy người tới là ai.

– Là đại tướng quân hàng ma Lý Na Tra!

Thiên binh đứng dưới miếu kinh hô.

Còn đám người trên mây nahnh chóng đáp xuống bên ngoài miếu Cổ Đế. Còn Na Tra và tướng lĩnh khác lại đáp xuống phía trong.

Nhìn thi thể khắp mọi nơi, trên khuôn mặt tuấn tú của Na Tra tràn ngập sát ý:

– Chúng ta vẫn là tới chậm một bước.

Sau đo, cậu liền nhìn về phía Hàn Thiên Sư hỏi:

– Vì sao ngươi lạimới báo cáo quân tình trễ như vậy?

Hàn Thiên Sư cũng theo tới, nghe xong, gã thu hồi ánh nhìn quan sát Bạch Phàm, đáp:

– Bởi vì nơi khác có quân tình cần thuộc hạ xử lý gấp ạ.

Gã không nói gì về việc mình trì hoãn thời gian cứu viện hay chuyện hạ sát Bạch Phàm.

Hàn Thiên Sư vỗn nghĩ tất cả thiên binh nơi này đều sẽ chết, bao gồm cả y nữa. Sau đó bọn họ sẽ mang người đánh tới tru sát yêu ma, lập được nhiều công lớn.

Ai biết được thời điểm tới đây Bạch Phàm không những không chết mà thiên binh còn sống cũng không ít. Ngược lại đám yêu ma lại ngã xuống đầy đất.

Tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng bây giờ Hàn Thiên Sư vẫn thể hiện bản thân thập phần đau lòng cho sự mất mát trước mắt này.

Ánh mắt Bạch Phàm đảo qua đảo lại trên người Hàn Thiên Sư giống như nhìn người chết. Người như thế cần phải chết!

Na Tra mím môi điều khiển người đi cứu trợ, đồng thời gọi thân vệ của binh trưởng tới hỏi chuyện.

Đám thân vệ còn sống đều nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, bao gồm việc yêu ma xâm lấn, còn có Bạch Phàm lúc ở kho lúa chém chết bán Kim Tiên, tru sát Chân Tiên.

Ngay sau đó là binh trưởng gắp lửa bỏ tay người, hấp dẫn đại yêu Chân Tiên tới bên người Bạch Phàm, sau đó mượn cơ hội chạy trốn, còn bị Bạch Phàm giết đi.

Một số tướng lĩnh sau khi nghe lời nói của đám thân vệ… đều sợ hãi cực kỳ, mang thần sắc kinh dị nhìn về phía Bạch Phàm đứng ngạo nghễ trong đám người.

Chỉ có Hàn Thiên Sư càng nghe càng khiến trái tim băng giá.

Sau khi nói xong, Na tra còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hàn Thiên Sư quát to:

– Người đâu, bắt Bạch Phàm lại cho bổn quan.

Hộ vệ phía sau hắn lập tức xuất động muốn đi lên bắt người.

Bạch Phàm cầm chuôi kiếm, thân thể nghiêng về phía trước.

Bọn hộ vệ của Binh Trường đều theo bản năng lui về phía sau, đám thiên binh miếu Cổ Đế còn sống sau cuộc chiến cũng đờ người, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Phàm.

Chỉ có nhóm thiên binh thiên tướng mới tới là không sợ gì, tuy nhiên đám người Na Tra cũng nhìn ra điệu bộ này của Bạch Phàm không hề đơn giản.

– Dừng tay!

Na Tra quát to:

– Đây chính là cách các ngươi đối đãi với anh hùng sao?

– Anh hùng?

Hàn Thiên Sư hừ lạnh nói:

– Thử hỏi thiên hạ này có anh hùng nào giết trưởng quan của mình không, hơn nữa còn vô duyên vô cớ xuất hiện trong kho hàng mà mình cần bảo vệ, muốn tham ô sao?

Hắn chỉ Bạch Phàm nói:

– Ngươi nhất định là gian tế do yêu ma phái tới.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt. Thiên binh miếu Cổ Đế không tin, bởi vì bọn họ đều được Bạch Phàm cứu.

Nhóm thiên binh từ ngoài đến lại trầm mặc không nói, ước chừng ngay cả thân vệ của chính Hàn Thiên Sư cũng không tin. Bởi vì bọn họ biết Hàn Thiên Sư từng có liên quan không tốt với Bạch Phàm.

Hàn Thiên Sư hô lớn:

– Các ngươi còn thất thần gì thế, mau bắt lấy y!

Bạch Phàm nheo mắt lại, trên mặt không hề đổi sắc nhưng ai hiểu rõ y liền biết Bạch Phàm đã động sát ý.

Đám thân vệ vừa muốn đi lên, Na Tra lại hét lớn:

– Làm càn!

– Nếu y là gian tế do yêu ma phái tới thì phải giết sạch thiên binh nơi này và nhanh chóng rời khỏi, với tốc độ của chúng ta làm gì đuổi kịp

Na Tra lần nữa gào to:

– Hàn Thiên Sư, ngươi xử án như vậy thật khiến người ta thất vọng.

Hàn Thiên Sư hừ lạnh nói:

– Cho dù y không phải gian tế của yêu ma, như vậy phải giải thích thế nào cho việc y xuất hiện tại kho lương? Y là tham ô, tội thêm một bậc!

Na Tra nhìn về phía Bạch Phàm:

– Ngươi giải thích như thế nào về việc này?

Bạch Phàm liền đáp:

– Nếu ta nói ta ở bên trong chính là vì phục kích yêu quái, các ngươi có tin không?

Hàn Thiên Sư giễu cợt nói:

– Ngươi nói xem chúng ta có tin không?

Y đáp:

– Không cần biết các ngươi tin hay không, dù sao ta cũng tin.

Chúng thiên binh:

– …..

Na Tra ngửa mặt lên trời cười dài một tràng và nói:

– Ta cũng tin tưởng y!

Sau đó cậu vung tay lên:

– Hiện tại chuyện sinh ra thông đạo yêu thần nối liền yêu giới khẳng định có sự trợ giúp của bọn yêu ma, bổn tướng muốn mang binh qua đó đánh lui bọn họ.

Hắn quay đầu lại nói với phó tướng:

– Bạch Phàm đánh lui yêu ma, có công thủ lương, nhớ kỹ về sau trọng thưởng, ta đi xin phụ soái thưởng Kim Thân cho y đây.

Thấy thế, Hàn Thiên Sư buồn bực không thôi.

Nhóm thiên binh lại không ngừng hâm mộ, chỉ có Bạch Phàm thần sắc vẫn như thường, từ chối cho ý kiến với việc nhận thưởng.

Quan sát thái độ đối phương hồi lâu, trong lòng Na Tra liền động, cậu thầm nghĩ:

“Kẻ này không đơn giản, đã là Thiên Tiên đỉnh cao không ngờ lại không có chút mong muốn với Kim Thân.”

Tất nhiên Bạch Phàm không để ý, bởi vì y có kinh nghiệm tu luyện và tài nguyên tốt nhất. Về phần Kim Thân, hắn tới Hoa Quả Sơn là lấy được cái tốt nhất rồi!

Na Tra lại nói:

– Này tiểu tử, ngươi rất hợp ý ta, theo ta tới thông đạo yêu thần chém yêu lập công đi.

Câu đang muốn mang Bạch Phàm theo bên người để bồi dưỡng, khiến ngươi khác không ngừng hâm mộ ghen tị. Hàn Thiên Sư cũng thiếu chút nữa từ bỏ ý định hãm hại Bạch Phàm.

Bỗng nhiên có tiên quan tiến tới, truyền ý chỉ xuống, nói:

– Ngọc đế có lệnh, Thái Bạch Kim Tinh hiến kế chiếu an yêu hầu, tạm thời lui binh, mọi hành động nhằm vào yêu hầu tạm thời gác lại, nhanh chóng phái một trợ thủ đắc lực theo Lý Trường Canh đi tới Hoa Quả Sơn, chiếu an yêu hầu!

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN