Tây Du Thí Thiên Ký
Tốc Chiến Hay Chặt Đầu Đều Vô Địch
Hào quang xuất hiện trước cửa lớn kho lương.
Đầu bò to lớn phóng thẳng lên.
Đến chết, Ngưu Đầu Quái bán Kim Tiên kia không biết tại sao mình lại chết, càng không thấy địch nhân xuất thủ như thế nào.
Kiếm Bạch Phàm chỉ lên trời, hơi thở dốc, ánh mắt nhìn chằm chằm lũ yêu phía dưới.
Vào thời khắc này, cuộc chiến đột nhiên dừng lại.
Tiên và yêu tách ra, ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người Bạch Phàm. Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Toàn bộ thiên binh bên kia đều há hốc mồm, đầu như bị sét đánh, chấn động tới phát ngu luôn. Binh trưởng mang theo thân vệ chiến đấu với ba gã Chân Tiên, hiện nay cách cái chết không xa cũng bị Bạch Phàm làm chấn động tới kinh sợ.
Về phần yêu quái bên kia, trong mắt đều tràn ngập vẻ sợ hãi.
Dù sao Bạch Phàm cũng đã giết chết bán Kim Tiên, đầu thống lĩnh của bọn chúng đã bị chém rơi, bọn chúng sao có thể là đối thủ của y?
Yêu quái bình thường đều nghĩ Bạch Phàm là cao thủ, chỉ có ba gã Chân Tiên kia nhìn ra tu vi của y chỉ mới Tiên Thiên đỉnh cao mà thôi!
Một tên Chân Tiên trong đó rời khỏi chiến đấu đi tới cách Bạch Phàm hơn ba trượng, cảnh giác nói:
– Tên kia, làm sao ngươi có thể giết được thống lĩnh?
Bạch Phàm chậm rãi thu kiếm nhưng tay vẫn đặt trên chuôi.
Bạt kiếm thức sở dĩ chỉ có thể dùng một lần bởi vì người khác sẽ không cho ngươi thu kiếm. Hiện giờ y đã thu kiếm, như vậy vẫn sẽ có dùng được lần nữa.
Tuy nhiên lúc này y cũng không tính sẽ dùng lại.
Không rút kiếm vĩnh viễn đáng sợ hơn so với rút kiếm ra!
Quả nhiên Chân Tiên kia nhìn thấy trạng thái này của y liền sợ hãi, lúc trước khi khóe mắt hắn liếc nhìn qua, Bạch Phàm chính là dùng tư thế này đi ra từ trong bóng tối.
Bán Kim Tiên đều ngã dưới một chiêu của người này khiến hắn không dám đụng vào.
Chân Tiên kia lui về phía sau ba bước mới phát hiện chúng yêu tinh chung quanh đang nhìn liền có chút xấu hổ mất mặt.
Nhưng hắn lại không có can đảm xông lên trước.
– Các ngươi lên đi!
Hắn đẩy tiểu yêu bên cạnh đi lên, dù Bạch Phàm có rút kiếm ra thì người bị giết cũng không phải hắn.
Binh trưởng thấy thế vội vàng quát to:
– Bảo hộ Bạch Phàm!
Nhóm thiên binh lần nữa điên cuồng chiến đấu lần nữa đánh với nhóm yêu quái, chỉ là ngay cả bản thân họ cũng khó bảo toàn, làm sao đủ khả năng bảo hộ Bạch Phàm.
Nhưng bọn họ đều tiến về phía Bạch Phàm, bọn họ không phải bảo vệ Bạch Phàm mà là cảm thấy bên cạnh y an toàn hơn.
Binh trưởng cũng như thế, gã thậm chí còn định chuyển việc đối chiến với hai Chân Tiên qua cho Bạch Phàm xử lý.
Hiện tại binh trưởng không muốn nghĩ nhiều về nguyên nhân Bạch Phàm xuất hiện trong kho lương, hơn nữa còn có một kiếm tất sát chém chết bán Kim Tiên!
Gã sợ nếu mình cẩn thận suy nghĩ sẽ nhận ra nhiều điều đáng sợ hơn. Đơn giản là lúc trước binh trưởng từng có ý muốn ép chết Bạch Phàm, sợ y biết được!
Binh trưởng dồn đám Chân Tiên về phía Bạch Phàm, đám Chân Tiên kia lại điên cuồng công kích, sợ bị kéo qua chỗ kia.
Chúng không phải kẻ ngu, chẳng ai muốn chết cả.
Chân Tiên đại yêu không muốn chết, nhóm tiểu yêu càng không chịu chết.
Tuy bị Chân Tiên kia thúc giục nhưng nhóm tiểu yêu vẫn sợ hãi rụt rè không dám tới gần.
Bạch Phàm cau mày, nếu còn tiếp tục y sợ mình sẽ không nhịn được nữa!
– Không đủ thực lực quả nhiên không được, xem ra cần phải nhanh chóng nâng cấp tu vi lên.
Bạch Phàm nghĩ thầm trong lòng:
– Hiện tại nếu như có bất diệt kim cương, đừng nói là ba ngàn yêu ma, ba vạn yêu ma cũng có thể san bằng!
Càng nghĩ Bạch Phàm lại càng khát vọng lực lượng cường đại.
Sau khi Chân Tiên kia chém chết một gã tiểu yêu, tiểu yêu khác rốt cục cố lấy dũng khí xông lên.
Bạch Phàm không xuất kiếm, y chỉ nhấc chân đá bay tiểu yêu đang tiến tới gần.
Thấy thế, mọi người không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí, không ngờ công phu quyền cước của y cũng lợi hại như vậy.
Càng nhiều tiểu yêu xông lên cũng là càng nhiều kẻ bị đá bay.
Đại yêu Chân Tiên phía sau bắt đầu lên tiếng phân phó:
– Dùng cường nỏ bắn chết y mau.
Lập tức có tiểu yêu kéo cường nỏ lên nhằm về phía Bạch Phàm, hơn mười đạo lưu quang bay qua khiến y vận dụng Súc Địa Thành Thốn không ngừng trốn tránh.
Ở khoảng cách gần thi triển Súc Địa Thành Thốn, Bạch Phàm liền thi triển thành di hình đổi ảnh, đều là pháp thuật vô cùng đơn giản nhưng lại khiến đám yêu ma đứng xem đều sửng sốt.
Bởi vì bọn họ chưa từng thấy ai sử dụng thuật pháp này cả!
Bấy giờ, binh trưởng và thân vệ đã hấp dẫn hai gã Chân Tiên tới, sau đó gã lập tức xoay người lui lại.
Thân vệ vẫn còn đang thu hút hỏa lực, chính gã lại rút lui.
Dù sao gã cũng tin Bạch Phàm nhất định sẽ giết một người, sau đó lại bị yêu quái khác giết chết. Binh trưởng nghĩ bản thân chỉ cần an toàn rời khỏi là được, dù sao miếu Cổ Đế cũng không thể tiếp tục thủ được.
– Xoạt!
Hàn quang hiện lên.
Một kiếm này của Bạch Phàm không chém về phía hai Chân Tiên kia mà chém về tên binh trưởng đang bỏ chạy.
Đầu binh trưởng rớt xuống đất!
Nhóm thiên binh đứng nhìn đều há hốc mồm, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Bạch Phàm này điên rồi, ngay cả người mình cũng giết!
Chỉ có ánh mắt đám thân vệ phức tạp không thôi, bọn họ biết vì sao Bạch Phàm phải giết binh trưởng, bởi vì binh trưởng gắp lửa bỏ tay người, còn vứt bỏ thủ hạ mà chạy.
Bọn họ cũng nhận ra chỉ cần binh trưởng rời khỏi chiến trường sẽ không chút do dự rời khỏi miếu Cổ Đế, làm lính đào ngũ!
Đám Chân Tiên cũng sửng sốt, bọn họ không ngờ Bạch Phàm chẳng những không giết ai trong bọn chúng mà ngược lại còn giết người nhà.
Việc này khiến chúng bắt đầu có chút kính nể y thế nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành.
– Tiên nhân này thật thú vị, chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!
Ba gã Chân Tinh bao gồm yêu hầu, đầu bò cùng với lão hổ tinh lên tiếng.
Sau khi Ngưu Đầu Quái chết, lão hổ tinh liền trở thành lão đại, chính là kẻ chuẩn bị chiến đấu với Bạch Phàm.
Hiện tại hắn liền gầm lên một tiếng và tiến về phía Bạch Phàm, yêu hầu cùng đầu bò kia cũng xông lên, không ngờ chúng lại chơi trò ba đánh một.
Thấy thế, nhóm thiên binh nhắm tịt hai mắt, ai cũng nghĩ rằng Bạch Phàm chết chắc rồi.
– Đinh đinh đang đang!
Thế nhưng giây tiếp theo lại khiến bọn họ trợn trừng, họ không ngờ Bạch Phàm còn đủ khả năng đánh nhau với ba gã Chân Tiên.
– Không thể nào, tinh lực của ngươi làm sao có thể còn dồi dào như thế chứ?
Lão hổ kinh sợ hô.
Lúc này, Bạch Phàm đang chống đỡ ba người bọn họ, thi triển ra mấy chiêu khác của Tru Tiên kiếm pháp. Mỗi một chiêu y thi triển ra đều là nước chảy mây bay, lưu loát sinh động.
Đối mắt với ba gã Chân Tiên, y vẫn không nhanh không chậm, khuôn mặt thập phần bình thản ứng chiến.
– Vì sao các ngươi lại nghĩ sát chiêu của ta chỉ có Bạt Kiếm Thức?
Bạch Phàm lạnh lùng nói:
– Bạch Phàm ta ra tay, mỗi một chiêu đều tất sát.
Hiện tại mặc dù đối chiến, không có biện pháp một kích tất sát nhưng cũng không có nghĩa y đã hoàn toàn thất thủ chờ bị bắt.
Chỉ dựa vào Tru Tiên kiếm pháp, Bạch Phàm vẫn có thể đánh ngang tài ngang sức với ba gã yêu quái kia.
Thậm chí nếu đánh lâu y còn có thể chiến thắng nữa.
Lão hổ khẽ trách:
– Cho dù chiến lực ngươi hùng mạnh nhưng ta không tin pháp lực của ngươi cũng đủ để đánh lâu. Mọi người cố gắng, đánh lâu y liền bại.
Bạch Phàm cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, sau khi đánh nửa canh giờ, tay chân của các thiên binh và yêu ma khác đều nhũn ra, cường độ chiến đấu cũng trở nên chậm hơn.
Mà ba lão yêu cũng bắt đầu đuối sức, chỉ có mình Bạch Phàm tinh lực vẫn dồi dào như trước.
– Haha, ta tu hành công pháp là để có pháp lực vô biên. Pháp lực hiện tại của ta so với Kim Tiên bình thường cũng không kém là bao.
Bạch Phàm giễu cợt nói tiếp:
– Đánh càng lâu, các ngươi chỉ càng thảm hại hơn thôi!
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!