Tây Du Thí Thiên Ký - Muốn Học? Được, Ta Dạy Cho Ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tây Du Thí Thiên Ký


Muốn Học? Được, Ta Dạy Cho Ngươi



Ngọc Đế hạ chỉ để Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không tới Hổ Khiêu Nhai quản lý hậu cần.

Đây vốn là một công việc béo bở nhưng lúc này bên Hổ Khiêu Nhai chiến sự đang căng thẳng, yêu ma quá mạnh mẽ, thường xuyên phát sinh chuyện cướp lương thực khiến đây là chức vụ vô cùng nguy hiểm mà chẳng ai muốn làm hế.

Người truyền chỉ chính là Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh, lão mang vẻ mặt bất đắc dĩ xuất hiện tại Ngự Mã Giám, lắc đầu thở dài.

– Lão quan, người nhà ngươi chết hay sao mà lại thở dài?

Miệng lưỡi độc địa của Tôn Ngộ Không đúng là không ai sánh bằng mà.

Lý Trường Canh liền trả lời:

– Nếu xem các ngươi là người nhà lão phu thì đúng là thế.

Nghe xong, Tôn Ngộ Không lại nói:

– Này, lão quan, ngươi nguyền rủa chúng ta sao?

– Lý Nhị Cẩu, ngươi có việc cầu ta à?

Phía dưới cổng lớn Ngự Mã Giám, Bạch Phàm khoanh tay, từ tốn bước ra.

Bấy giờ, mặt Lý Trường Canh tối sầm lại, lão tự động xem nhẹ xưng hô của Bạch Phàm, hỏi dồn:

– Ta thấy người phải cầu là các ngươi mới đúng, hai người cũng biết mình bị đày tới chiến trường Hổ Khiêu Nhai rồi chứ?

Lão vỗ thánh chỉ trong tay, tiếp tục than:

– Đây chính là thánh chỉ điều người của Ngọc Đế, tình hình hiện tại của Hổ Khiêu Nhai vô cùng hỗn loạn, các ngươi đi tới chính là chịu chết!

Thấy thế, Bạch Phàm vẫn cười nói như thường:

– Đương nhiên là biết rồi, nhưng ta muốn đi nên mới tới Hàn quý phủ gây rối đó.

Vừa nghe xong, Lý Trường Canh lập tức trợn tròn mắt, lão hô to:

– Lão phu chỉ biết ngươi là người cơ trí, sao lại làm chuyện không lý trí như thế, hóa ra chính là ngươi muốn đi.

Lý Trường Canh lại khó hiểu hỏi:

– Nhưng đây là vì sao? Vì kiếm công lao à?

Vừa hỏi xong, lão liền nhận ra vấn đề, bèn tự trả lời:

– Không thể nào, lúc trước ngươi mở miệng muốn Ngọc Đế cho chức quan, dù không phải đại quan cũng chẳng nên là loại tiểu quan thế này.

Thấy Lý Nhị Cẩu đoán già đoán non, Bạch Phàm mới nói:

– Ha ha, ngươi suy đoán làm gì cho mệt đầu.

Lý Trường Canh cảm thấy không khuyên can được, lão bèn dặn dò đôi câu:

– Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại người bị ngươi trêu chọc không chỉ mình Hàn Văn mà còn có người của Ôn bộ cùng Huyền Đàn bộ nữa.

Đứng ở phía đối diện, Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không hiểu rõ lắm về thiên đình. Khi Thiên Đình vừa thành lập, đúng là Bạch Phàm vẫn tại vị, thế nhưng từ lúc bản thân chết đi sống lại tới giờ, y làm sao mà biết được gì nữa.

Còn Tôn Ngộ Không, hắn là người mới, có khi còn mù mờ hơn cả Bạch Phàm ấy chứ.

Thấy đối phương ngơ ngác nhìn mình, Lý Trường Canh mới giải thích:

– Hàn Văn là người phụ trách văn thư ở Ôn bộ, rất có trọng lượng trong đó. Hơn nữa gã còn có quan hệ rất thân thiết với người của Huyền Đàn bộ.

Lời nói chưa rõ ràng nhưng trên thực tế đã quá đầy đủ.

Bạch Phàm nghe xong liền hỏi:

– Thế thì sao?

Lý Trường Canh:

– ?????

Lão cảm thấy mình đã nói nãy giờ là phí công vô ích rồi, nhìn bộ dạng không quan tâm của Bạch Phàm, Nhị Cẩu nhà ta càng thêm xác định bản thân chả khác nào hoàng thượng không vội mà thái giám vội rồi.

Cũng đúng, cứ để Bạch Phàm đụng vào tường trước, sau đó lão ra mặt là có thể hoàn toàn thu phục được y a.

Nói thật ý niệm thu nhận đồ đệ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu lão. Đặc biệt Bạch Phàm hiện giờ đã trở thành Chân Tiên, chứng minh tiềm lực của y là vô tận.

– Ngươi đã cố ý như thế, vậy hãy đi đi.

Lý Trường Canh buông thánh chỉ, lão nói:

– Các ngươi có thể mang theo người tới Hổ Khiêu Nhai, cũng có thể đi một mình tới. Nhớ kỹ, người dẫn đi không được vượt quá trăm người.

Bạch Phàm đáp:

– Tự ta đi được rồi, thêm người thêm phiền phức.

Tôn Ngộ Không:

– Ta cũng vậy, cũng tự đi.

– Hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt.

Lý Trường Canh nhìn lướt qua hai người, lại dặn dò một phen.

Trên thực tế, lão không quá lo lắng cho Tôn Ngộ Không, với bản lãnh của hắn, việc tới Hổ Khiêu Nhai cũng là một dạng lăn lộn giúp hầu tử kia phát triển càng thêm nhanh chóng.

Đến bây giờ Lý Trường Canh cũng không rõ ràng lắm về thực lực cụ thể của Tôn Ngộ Không, lão chỉ đoán hắn thấp nhất cũng là Thái Ất Kim Tiên.

Thực lực như thế đã đủ.

Sau khi Lý Trường Canh rời đi, đám người Bạch Phàm mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bọn họ không có ý định mang theo người mà trực tiếp đi lên đường luôn.

– Bạch Phàm, chúng ta cưỡi ngựa đi.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không tỏa sáng lấp lánh.

Thật ra nếu cưỡi may thì tốc độ di chuyển của hắn sẽ nhanh hơn. Nhưng vì Ngộ Không chưa từng rong ruổi trên lưng ngựa lần nào nên rất muốn thử.

Trông thấy dáng vẻ háo hức như trẻ con của hầu tử, Bạch Phàm lãnh đạm nói:

– Được thôi.

Đợi mọi thứ được thu thập thỏa đáng, hai người liền tự chọn hai con thiên mã cường tráng, trở mình lên ngựa và nghênh ngang rời đi.

Rời khỏi Thiên cung chưa xa, đám Bạch Phàm đã bị người khác ngăn lại.

Phía trước là đội quân hùng tráng, một trong hai người cầm đầu là Hàn Văn Hàn Thiên Sư, người còn lại không biết là ai nhưng khí tức tỏa ra trên người ông ta mạnh hơn Hàn Văn rất nhiều.

Lúc này, sắc mặt Hàn Thiên Sư âm trầm như nước, sát khí bắn ra bốn phía, gả hô to:

– Bạch Phàm, ngươi chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!

Bạch Phàm ghìm cương ngựa, giữ vững phong độ và đáp:

– Người nào chặn đường, mau tránh ra.

Ngồi trên lưng ngừa ở phía đối diện, Hàn Thiên Sư hừ lạnh:

– Ngươi không cần giả ngốc đâu, gần chết rồi còn không biết.

Nam tử cao lớn bên cạnh gả giễu cợt:

– Lão Hàn, xem ra ngươi đã chọc phải kẻ lỗ mãng rồi, có muốn ta đánh chết y không?

Hàn Thiên Sư trầm mặc:

– Không cần, y phụng mệnh xuất phát, chỉ có thể chết trên chiến trường.

Nam tử kia nghe vậy mới gật gật đầu:

– Dù sao chúng ta cũng phải đi Hổ Khiêu Nhai, hai người bọn họ chết là cái chắc rồi.

Sau đó ông lại hô:

– Các ngươi là Tôn Ngộ Không và Bạch Phàm đúng không? Nhớ kỹ tới lúc đó nhìn thấy Chu Tín ta phải đi đường vòng, như vậy còn có thể sống lâu một chút.

Sau đó hắn điên cuồng cười ha hả.

– Cáp cáp…

Mặc kệ mấy người kia buông lời sỉ nhục, Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không vẫn cưỡi ngựa đi qua trước mặt đội quân này như chỗ không người vậy.

Sắc mặt Hàn Thiên Sư và Ôn bộ Đông Phương sứ giả Ôn thần Chu Tín lập tức thay đổi, thiên binh phía sau đều nhìn không chớp mắt, làm bộ như không nhìn thấy.

Không ngờ Bạch Phàm lại dám coi khinh bọn họ!

Ôn thần Chu Tín cắn răng, lạnh giọng hô:

– Lão Hàn, ngươi nói không sai, hai người kia thật là khiến người khác chán ghét.

Trong suy nghĩ hiện tại của ông đã tràn đầy sát ý muốn giết hai người Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không.

….

Muốn tới Hổ Khiêu Nhai bằng ngựa ít nhất phải mất ba ngày ba đêm.

Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không một đường rong ruổi. Sau ngần ấy thời gian rốt cục đã tới Hổ Khiêu Nhai.

Nơi này ngàn dặm không có người ở, bởi vì đánh giặc, ngoài tòa thành xung quanh Hổ Khiêu Nhai có trú binh ra, nơi khác sớm đã trống không.

– Lần này muốn chúng ta tới Hổ Đầu Bảo báo danh, xem bản đồ đại khái đi thêm ba trăm dặm nữa là đến.

Bạch Phàm chỉ về phía tây, nói.

Nghe xong, Tôn Ngộ Không mới đáp:

– Chúng ta mau đi thôi.

Bạch Phàm:

– Không cần vội, trước tiên giải quyết con chuột nhỏ rồi nói sau.

Ngồi trên lưng ngựa, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên mỉm cười hùa theo:

– Ha ha, rất đúng ý ta đó.

Sau đó hắn trực tiếp phóng người lên lấy Kim Cô Bổng ra, đánh một gậy về phía không trung đằng sau.

– A a a….

Có hai gã thần tiên trốn trong đó, một người trong đó nháy mắt bị Tôn Ngộ Không đánh thành thịt vụn. Người còn lại biết trốn không thoát liền trực tiếp đâm một kiếm về phía Bạch Phàm.

– Bạch Phàm, có người muốn mạng của ngươi.

Người nọ mặc thường phục, khuôn mặt dữ tợn hét lớn.

Vốn dĩ Tôn Ngộ Không giơ tay tính đánh ra một gậy nhưng nhìn thấy thần sắc Bạch Phàm thản nhiên như không liền ngừng lại.

Người xuất kiếm kia có tu vi Chân Tiên bậc trung, hắn cảm thấy bắt Bạch Phàm sẽ chuyện không thành vấn đề.

Ngay khi kiếm tới gần người.

Sắc mặt Bạch Phàm vẫn thản nhiên như cũ, y rút kiếm, vừa thu kiếm đã khiến người nọ biến thành hai đoạn, rơi xuống trên mặt đất.

Chết một cách bất đắc kỳ tử, đối phương cho đến chết cũng không biết người ngồi trên lưng ngựa kia ra tay như thế nào.

Xong xuôi, Bạch Phàm mới vu vơ nói:

– Ôi, với trình độ này cũng đi theo dõi, ám sát ta à? Xem ra sau trăm ngàn năm, Thiên giới đã không còn người tài.

Cùng lúc đó, Tông Ngộ Không cũng đáp xuống, than vãn.

– Không ngờ một kiếm này của ngươi lợi hại đến vậy, khiến da đầu của lão Tôn run hết lên rồi.

Bạch Phàm không chút để ý, y thản nhiên đáp lời:

– Nếu ngươi muốn ta có thể truyền lại công pháp cho ngươi, hiểu quả đạt được chẳng khác là bao đâu.

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN