Tây Du Thí Thiên Ký - Tới Hổ Khiêu Nhai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tây Du Thí Thiên Ký


Tới Hổ Khiêu Nhai



Nửa tháng trôi qua, lúc này Bạch Phàm cảm thấy vô cùng chán ghét cuộc sống của Ngự Mã Giám.

Y muốn đi Hổ Khiêu Nhai tìm kiếm bí mật bản thân, không muốn phí thời gian ở nơi này.

Hôm nay, Bạch Phàm đi cho thiên mã ăn, chuyện gì cũng có thể làm chỉ cần y muốn thôi.

Cho ngựa ăn xong, Tôn Ngộ Không vốn dạo chơi đã trở lại, phía sau hắn còn có một võ tướng bụng phệ cao lớn.

Võ tướng tiến đến nói:

– Dẫn ngựa đến đây.

Bạch Phàm không để ý đến, còn Tôn Ngộ Không, hắn đến bên người Bạch Phàm khoe khoang mình đã đi những đâu, gặp những ai, uống thêm biết bao nhiêu loại rượu ngon.

Thấy bản thân bị phớt lờ, võ tướng kia vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vào lúc gả sắp phát tiết thì một lực sĩ nhanh chóng chạy đến dắt ngựa ra.

Võ tướng một cước đá văng tên lực sĩ, nói:

– Hai người các ngươi xem bổn tướng là người vô hình sao? Ta không xử lý hia tên nhà ngươi, ta liền theo họ mẹ.

Bạch Phàm nhìn lướt qua võ tướng kia, sửng sốt, y cảm thấy tên này hình như có chút quen mắt. Thấy thế, Tôn Ngộ Không cũng giận dữ, hắn đứng bật người dậy:

– Tên tiểu môn hộ này đến từ đâu thế, dám giễu võ giương oai ở Ngự Mã Giám?

Tên võ tướng tức giận vô cùng nhưng gã vẫn tươi cười, đáp:

– Ha ha, thật chết cười lão Chu mất thôi, Chu Thiên Bồng ta lần đầu tiên bị người ta nói là tiểu môn hộ, mà người gọi như thế lại là Ngự Mã Giám nữa chứ!

– Chu Thiên Bồng?

Bạch Phàm thấp giọng nói.

Sau một lúc, trong đầu y nhớ đến một người:

– Hóa ra là hậu nhân của Chu Bằng Cử, khó trách thoạt nhìn có chút giống.

Võ tướng chính là Thiên Bồng Nguyên soái trấn thủ thiên hà Chu Thiên Bồng, hắn nghe xong lời Bạch Phàm liền nói:

– Hóa ra, ngươi biết tổ tiên của ta, có mắt nhìn đấy!

Chu Thiên Bồng như được khích lệ mà nguôi giận không ít, chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi.

Bạch Phàm lại lên tiếng:

– Trời sinh mệnh cách cứng rắn, vốn là người trên trời, tại sao đầu thai thành heo chỉ vì người phương Tây.

Nghe thấy thế, Chu Thiên Bồng quay đầu lại nói:

– Ngươi luyên thuyên cái gì đó?

Bạch Phàm lắc đầu cười, im lặng.

Chu Thiên Bồng nhìn thoáng qua Bạch Phàm, sau đó trực tiếp xoay người lên ngựa rời đi.

Đứng cách đó không xa, Tôn Ngộ Không hỏi:

– Phì, tên ngớ ngẩn này, để lão Tôn ta một gậy đập nát đầu gả là được rồi, nói nhiều với gả làm gì?

Bạch Phàm mỉm cười, thuận miệng đáp:

– Không có việc gì, ta chỉ nhớ đến cố nhân thôi. Kỳ thật ngươi và tổ tiên gả có chút quan hệ đấy, mà mệnh cách kiếp này của tên đó bị người ta đổi rồi, nể tình ngươi và cha hắn có quan hệ, có rảnh thì giúp Chu Thiên Bồng sửa chút đi.

Tôn Ngộ Không không hiểu được những lời Bạch Phàm nói, Bạch Phàm lại cười càng thêm cao thâm khó lường.

– Thật nhàm chán, lão Tôn ta mới trở về, lại muốn đi ra ngoài rồi.

Tôn Ngộ Không cào cào lông ngựa, hắn lại muốn rong chơi tiếp.

Bỗng nhiên Bạch Phàm nói:

– Này Ngộ Không, nếu ngươi cảm thấy chán có thể cùng ta đến Hổ Khiêu Nhai Đại Hạp Cốc? Bên đó hẳn có chiến sự cần đánh, giải sầu tốt vô cùng luôn.

(Main lại đi đào hố :3)

Nghe xong, hai mắt Tôn Ngộ Không tỏa sáng:

– Thật hả, thật hả? Đi làm sao?

– Lúc trước, chúng ta tự do tự tại nhưng bây giờ đã bị trách nhiệm từ chức quan trói buộc rồi. Hiện tại cả hai đều là Ngự Mã Giám, không nên tự tiện đến đó, nếu có vấn đề gì phiền toái lớn đấy!

– Con người của ta không sợ phiền toái, cũng ghét nhất bị phiền toái.

Thấy thế, Bạch Phàm lười nhác nói:

– Tốt nhất là đưa tên của mình vào danh mục để chúng ta có danh có phậm mà trực tiếp đến Hổ Khiêu Nhai. Đến lúc đó nếu Quỷ Diện kia còn chưa chết, có thể bảo y đem quỷ đan cho ngươi, về sau ngươi có thể đi khắp mấy tầng địa ngục rồi.

Tôn Ngộ Không không biết Bạch Phàm cho hắn ưu đãi gì, chỉ cần có việc hay xảy ra, đúng lúc giải quyết nhàm chán là hắn muốn đi rồi.

Tôn Ngộ Không chớp mắt hỏi:

– Làm thế nào đây?

Đứng kế bên, Bạch Phàm đáp:

– Cần danh mục, mà danh mục này tốt nhất là lấy từ Lý Trường Canh hoặc tên họ Hàn kia.

Tôn Ngộ Không:

– Vậy ta đi tìm bọn họ.

– Ta không muốn nợ nhân tình của Lý Nhị Cẩu, ngươi đi tìm tên họ Hàn đi.

Nghe xong, Ngộ Không có chút khó hiểu:

– Làm sao tìm được?

Bạch Phàm mỉm cười, đáp:

– Hắn muốn hại chúng ta, còn muốn kiếm trong tay ta, nhưng gần đây không thấy hắn, không biết có phải hắn quên rồi không?

Ngộ Không:

– Nếu quên thì sao?

Bạch Phàm:

– Thì nhắc cho hắn nhớ chứ sao. Ha ha.

Hai người bàn bạc một chút đã nghĩ ra làm thế nào để Hàn Thiên Sư “nhớ đến” bọn họ, tiếp tục hại bọn họ.

Nếu để người khác biết hai người tự tìm đường chết, muốn tìm người đến đối phó bọn họ, đoán chừng bị hù đến chết luôn.

Bạch Phàm đã lên sẵn kế hoạch, y dẫn theo Tôn Ngộ Không hỏi thăm nơi ở của Hàn Thiên Sư.

Thiên cung không phải là nơi ở của đại thần, dù là Ngự Mã Giám của Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không chỉ được ở ngoài thôi.

Rất nhiều đại thần đều ở gần thiên cung để tiện cho việc lâm triều.

Hàn Thiên Sư cũng thế, khoảng cách từ Ngự Mã Giám đến có chút xa, nhưng cũng không xa lắm.

Bạch Phàm cùng Tôn Ngộ Không đi thẳng đến Thiên Quan Đại Nhai, nơi Hàn Thiên Sư đang ở. Đây là nơi ở của không ít thiên quan và tiên nhân, rất nhanh liền thấy được hai chữ “Hàn phủ”.

Cả hai lập tức tiến nhanh về phía trước, binh lính thủ vệ nhìn thấy vốn muốn đuổi người đi, kết quả lại bị Tôn Ngộ Không một quyền đánh ngã.

Tiên đinh cùng tiên nhân trên đường nhìn thấy, vô cùng hoảng loạn chạy ra bốn phía, nhanh trốn trong phòng xem cuộc vui.

-Ầm!

Tôn Ngộ Không một quyền đánh nát cửa chính, sau đó Bạch Phàm dùng kiếm chém bảng hiệu “Hàn phủ” thành hai đoạn.

– Có biến, có biến a! Người đâu, mau tới bảo hộ phủ!

Bấy giờ, Ngộ Không mới lấy Kim Cô bổng ra, biến nó thành bút lông rồi duỗi tay gạt câu đối trước cửa Hàn phủ, nhanh chóng viết xuống dòng chữ “Mỹ Hầu Vương Hoa Quả Sơn từng ngao du đến đây” xuống.

Mặt khác, Bạch Phàm cũng rút kiếm khắc “Hàn Thiên Sư Đông Đại Nhai quỳ xuống đón chào”.

Sau đó, hai người nhanh chóng đạp tường vân, cao chạy xa bay.

Nhóm tiên đinh lập tức vây lại, chỉ trỏ câu đối trên cửa chính bị phá nát. Lúc, binh lính trong Hàn phủ chạy ra bắt người gây chuyện, nhìn thấy câu đối thì tức giận đến xém chút nữa là ói máu luôn.

Phải hai canh giờ sau khi chuyện xảy ra Hàn Thiên Sư mới được biết. Lúc này, các tiên quan và tiên đinh ở Đông Đại Nhai đều biết rồi.

Chuyện này còn truyền đến tai những tiên quan khác ở Thiên đình nữa.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó nhanh chóng trở thành chuyện cười truyền khắp thiên đình.

Thậm chí còn truyền đến tai Ngọc Đế nhưng ông cũng chỉ cười cười không nói gì thêm.

Nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ ông đã quên mất có người tên Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không rồi.

Theo ông ta, mâu thuẫn giữa quan viên ông không nhúng tay vào. Thậm chí, ông ta còn vui vẻ khi thấy đám quan viên không đoàn kết.

Thời điểm Lý Trường Canh biết chuyện này, lão vô cùng ngạc nhiên.

Lý Trường Canh đang định thuyết phục Ngọc Hoàng điều chuyển Bạch Phàm đi. Đợi mãi nửa tháng, cuối cùng lão cũng thấy thời điểm thích hợp, ai ngờ lại phát sinh chuyện này.

Khi lão vào Lăng Tiêu điện, Hàn Thiên Sư đang khóc lóc kể lể, cầu xin Ngọc Đế chém Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không.

Đương nhiên, Ngọc Đế cũng không dễ dàng trừng phạt đại thần, ông ta vẫn luôn tự cho mình là minh quân, rất ít trừng phạt tiên quan.

Hiện giờ Lý Trường Canh đến rồi, ông ta liền đá qua Lý Trường Canh.

Hai bên náo loạn thật lâu, chuyện Hàn Thiên Sư bị khi nhục truyền khắp Thiên Cung, cho dù cung nữ tiên đinh cũng biết, nó trở thành chuyện cười nổi nhất thời gian này trên trời.

Còn Ngọc Đế, vì trấn an Hàn Thiên Sư đồng thời cũng không muốn Lý Trường Canh thất vọng, ông có ý định đưa ra trừng phạt nhỏ, cuối cùng hai người kia cũng đạt được mục đích họ muốn rồi.

– Chiến sự Hổ Khiêu Nhai nguy cấp, để hai người bọn họ đến đó giám thị hậu cần đi.

Ngọc Đế vui vẻ hạ lệnh.

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Tối nay sẽ lên thêm 5 chương nữa :3 vào lúc 22h, mọi người đón xem nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN