Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao
Chương 50.
Tối nguyên một buổi hai người cắm cúi giải quyết một đám công việc này nọ. Ngoài một chồng hồ sơ mới còn xuất hiện thêm vài ba cái hợp đồng bị lỗi bị đối tác trả lại. Tuy giá trị không lớn nhưng lại là những mối làm ăn mới bắt tay gầy dựng lại nghe phản hồi không hay lâu dần lại sinh mất lòng tin với đối tác hậu quả sau này rất khó giải quyết ổn thỏa được.
Nên đặc biệt mất thời gian giải quyết lại toàn bộ.
Đến lúc hết chuyện để kể mới phát hiện thế mà lại đến hơn nửa đêm, gió lạnh bên ngoài từ mấy cái cửa sổ chưa đóng se lạnh lùa vào thấu buốt thịt da.
Hôm qua bị hành đến khuay hôm nay được ngày nghỉ Dương Minh liền ngủ đến giữa trưa. Chiều lại có hẹn đến đón bà Dương tại sân bay cùng hai người kia.
Tay mò mẫm khoảng trống bên cạnh giường chỉ còn lại nguyên một mảng lạnh lẽo không còn hơi ấm người từ lâu.
Rời giường, liếc đồng hồ điện tử bên cạnh anh mệt mỏi tắm rửa vệ sinh một lúc thật lâu mới xuống dưới nhà dưới. Phát hiện người không ngờ đến, giọng Dương Minh vừa vui mừng lại xen chút nghi hoặc.
– Mẹ!?!
– Dậy rồi sao? Công việc mệt lắm nhỉ ngủ đến tận giờ này. Mau lại đây, xem mẹ nấu món gì cho con ăn này.
Nghi ngút làn khói trắng thơm ngát vị ngọt thanh của nước dùng thoang thoảng lan khắp căn bếp rồi vào khứu giác nhạy bén khiến bụng đang đói cũng không ngại nêu ý kiến.
– …Mẹ, lâu ngày con không ăn lại được món mẹ nấu rồi.
– Gần xong rồi, qua bàn ngồi đi, mẹ đem một tô lớn cho con được không? Không chừa phần lại cho em con, mỗi lần nấu nó đều chê tới chê lui nhưng lại là đứa ăn nhiều nhất, haha…
Dương Minh cũng hùa cười theo.
– Mẹ, không phải chiều mới đúng chuyến bay sao? Sao lại về sớm hơn dự định vậy? Còn không báo cho mấy đứa con biết lịch trình nữa, người thật là…
– Ta là lén ba con về trước, nếu nói trước cho mấy đứa biết thì còn gì là vui nữa… Nhưng nhờ vậy mẹ con mới biết cái ông chồng ngốc kia lac vô tâm mặt lạnh với ta thế nào…
Mẹ Dương biểu tình không vui hừ lạnh một cái, tay vẫn không quên bê nguyên tô bún bốc khói nghi ngút đặt trước mặt Dương Minh.
– Con trai ngoan, mau ăn đi. Ăn nhiều vào, không cần nhắc đến ba con, mẹ lần này về là không muốn gặp lại lão ta rồi, nào ăn nhiều vào có chút thịt chút da mới đẹp trai mới khỏe mạnh.
– Không có đâu, con ăn uống được lắm gần đây còn có cảm giác tăng cân nhiều rồi.
– Vậy sao? Còn cô bạn gái kia của con đâu? Không phải hai đứa ở chung sao? _ Mẹ Dương có chút khó hiểu nhìn con trai.
– Cô ấy hôm nay đúng lúc có việc riêng cần làm nên ra ngoài từ sớm rồi. Buổi hẹn chiều nay cô ấy nói sẽ đến gặp mẹ sau. Mẹ…người không giận chứ?
– Giận gì chứ? Tuổi trẻ mà, công việc luôn đặc lên đầu còn nhớ đến bà mẹ chồng già này mà đến là nể mặt ta lắm rồi.
– Ai nói người già chứ? Người xinh đẹp như vậy? À, nhắc mới nhớ, ba có gọi hỏi thăm cả Bảo Hân tình trạng của người đó, thật sự khiến chúng con khổ sở mà, ông ấy lo đến muốn loạn rồi. Có gì thì mẹ hãy rộng lòng tha thứ, ba con là hối hận lắm rồi.
– Ông chồng đó chỉ được cái giỏi làm mặt lạnh, không phải không có ta liền phát hoảng sao?! Ta nói cho con biết khi trước là ông ấy theo đuổi ta càng thú vị thế nào, ta không quan tâm liền như muốn phá loạn luôn cả đầu óc. Bao nhiêu năm vẫn dọa người bằng cái mặt lạnh đó, thật là…haha_ Mẹ Dương nhắc lại chuyện ngày xưa không ngừng cười đến vui vẻ, khóe môi cũng hạ không được ý cười.
Hai mẹ con cứ vậy nói đến hơn 2 tiếng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Căn nhà vui vẻ đến bừng lên sức sống, hơi thở tươi trẻ của người phụ nữ trung niên.
—
Lần đầu tiên Dương Minh gặp mẹ Dương khi ấy là lúc anh còn ở tuổi tiểu học thì phải… Đúng vậy, Dương phu nhân kia không phải người mẹ sinh ra anh, bà ấy là vợ sau của ba Dương nhưng là mẹ ruột của Bảo Hân, cũng là người phụ nữ khi ấy cùng Bảo Hân bước vào thế giới bé nhỏ của gia đình anh. Tuy nhiên với mẹ Dương đối với đứa con của chồng này bà lại rất hài lòng, nhóc không như những gì bà nghĩ đến về một đứa trẻ nháo loạn, không hợp tác khi biết về sự tồn tại của bà – một người phụ nữ mới của ba mình còn vô cùng có “tiềm năng” làm mẹ kế của mình nữa chứ, khiến bà thật lòng khi ấy càng thấy tò mò thú vị hơn là lo lắng về cảm giác đối với “bé Dương Minh” nhiều.
Một người anh trách nhiệm. Một chỗ dựa vững chắc cho người thân. Từ nhỏ một tay bà nuôi dạy Dương Minh nên người, nhìn cậu bé nhỏ nhắn hiểu chuyện lớn thành thiếu niên tuấn tú lại thông minh làm không ít bé gái đau lòng phát khóc, giờ đã qua cái thời thiếu niên bồng bột, xốc nổi của hooc-mon kích thích, Dương Minh của mười năm trước vì người con gái mình thích mà đã kích thế nào thì Dương Minh của bây giờ càng mạnh mẽ, càng chai lì với cuộc sống bấy nhiêu thì lại càng quý trọng từng tia xúc cảm chân thật của bản thân bấy nhiêu, điều này bà không chỉ mừng mà còn có phần lo lắng.
Phải biết chuyện tình cảm rất khó nói, chỉ cần kiểm soát không được liền từ đó ảnh hưởng rất nhiều đến những chuyện khác xung quanh, nhất là về sự nghiệp công việc.
Bà cần một người yêu thương Dương Minh thật lòng nhưng bà vẫn muốn người đó có thể phần nào san sẻ, gánh vác chuyện công ty với Dương Minh.
Đối với “đứa con dâu tương lai” đột ngột xuất hiện này bà thật sự rất không an tâm nhất là sau khi nghe không ít thông tin về chuyện tình của cả 2 trong thời gian qua.
Đừng trách bà hà khắc hay lo lắng không đâu, tất cả chỉ xuất phát từ đề phòng cần thiết từ tình cảm của bà dành cho con trai lớn của mình mà thôi.
—
Chiều 5 giờ, Dương Minh cùng chiếc BMW màu đỏ của mình đưa mẹ Dương đến thẳng một nhà hàng món Trung nổi tiếng cúng thành phố.
Mẹ Dương khi trước cũng định cư khá lâu ở Trung Quốc, sau đó vì khẩu vị đặc biệt thay đổi này mà ảnh hưởng không ít đến sở thích ăn uống của anh em Bảo Hân, Dương Minh.
Vừa đặc chân vào bàn mẹ Dương đã gọi ngay một vài món đủ đầy nửa bàn lớn, sau cùng còn đặc biệt thêm 1 phần Lẩu Cay Trùng Khánh đặt ngay giữa bàn đang nghi ngút những làn khói. Khiến một đám trẻ với ánh mắt long lanh thèm thuồng, bụng đói kêu rột rột.
Lát sau lại có chuông điện thoại của Bảo Thành ( gia đình đầy đủ có mẹ Dương, Dương Minh, Bảo Hân, Bảo Thành nhé), là Chí Hòa gọi, anh hẹn sẽ đến trễ Ngọc Linh đột ngột nói đau bụng, có lẽanw uống không điều độ nên cô ấy bị đau dạ dày rồi, Chí Hòa đang sốt ruột lo lắng cho sức khỏe của cô ấy đây.
– Là cái cô bạn gái gần đây Chí Hòa quen sao?_ Mẹ Dương vừa thấy Bảo Thành cất điện thoại vào liền không ngại hỏi, Bảo Thành nhìn bà một lúc cũng cười cười nói.
– Dạ, cô gái đó tên Ngọc Linh, nghe đâu hai người quen cũng được 3-4 năm nay rồi ạ. Giận hờn này bọ rồi cũng quen lại như thường.
– Lần này xem ra Chí Hòa rất thật lòng thích cô gái đó._ Bảo Hân cười vui vẻ xem như chút phúc cậu bạn thanh mai cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho bản thân.
– Mong là vậy, thằng nhóc lông bông hoài cũng khiến ba mẹ đau đầu lắm, mà cũng nhờ cô gái đó nó trưởng thành được không ít, không gây phiền phức gì thì anh cũng chẳng xen vào.
Bảo Thành cũng hài lòng không ít, tuy về tuổi tác thì có chút chênh lệch nhưng nếu kết hôn cũng không sao, phải có người tác động Chí Hòa mới lớn nổi.
Này, Phương Trâm đâu? Cô ấy cũng không đến được à? _ Bảo Thành đẩy đẩy vai Dương Minh bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm.
– Cô ấy sáng nay đã rời nhà rồi, gọi thì không ai nghe máy. Tôi chỉ sợ…cô ấy gặp trục trặc gì đó.
– Có lẽ chỉ do kẹt đường hay xe có vấn đề thôi nên cổ không đến được.
– Mong là vậy…
— reng reng —
Điện thoại của Dương Minh rung lên trong túi quần, anh nhấn trả lời, giọng có chút run run kì lạ:
– Em đang ở đâu đấy?
-….
– Có chuyện gì sao? Phương Trâm? Em trả lời đi…
-….hừ,…._ đầu dây chuyền đến một tiếng hừ lạnh lẽo, nhưng anh biết đây không phải là tiếng của cô.
Sắc mặt Dương Minh chuyển trắng, tim cũng không theo nhịp ban đầu mà liên hồi co thắt tạo thành tiếng trống sâu trong lòng ngực.
Anh cố kiềm xuống cảm giác muốn giết người, giọng nói giờ trở lại sự sắc lạnh, nguy hiểm của thường ngày làm thu hút không ít những người xung quanh. ( ở đây là Bảo Hân, Bảo Thành và mẹ Dương)
– Mày là ai? Phương Trâm đâu?
– haha…Dương tổng, lâu ngày không gặp, cậu còn nhận ra tôi chứ?
– Là mày? Mày đã làm gì cô ấy hả? Cô ấy có chuyện gì tao không tha cho mày đâu, thằng khốn…
– Này…tôi nào dám làm gì cô bạn gái của Dương tổng đây chứ, tôi chỉ mời cô ấy đến chỗ tôi làm khách để tiện cùng cậu nói chuyện vài lời thôi.
– Mày muốn gì?
– Dương tổng nhờ cậu mà tôi giờ nổi tiếng vô cùng, cảnh sát rình rập không khác gì con chó bị người ta đánh đuổi. Tôi chỉ muốn được bồi thường lai thôi mà, thế này, ngày mai đúng 17 giờ tại công viên trung tâm cậu chuẩn bị cho tôi 12 tỉ, tôi nhận xong tiền liền trả người cho cậu, thấy được không?
– Mày….
-….pip..pip..pip….
Dương Minh xiết chặt điện thoại lại trong lòng bàn tay, các góc điện thoại đâm sâu vào tay anh khiến lòng bàn tay rỉ ra chút máu.
– Dương Minh chuyện gì vậy?
– Anh hai…
– Con trai…
Ba người đứng gần đó nhìn biểu hiện của anh nãy giờ không khỏi kinh hoảng.
– Tên khốn đó bắt cóc cô ấy rồi…
—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!