Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Phụ Chương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Phụ Chương


Ngoài phố không ít nhà đã treo đèn, kết hoa vô cùng náo nhiệt, chỉ cần bước ra đường liền không lạ gì chuyện bắt gặp mấy chuyến xe chuyên chở hoa xuân xuyên tỉnh dịp Tết đến xuân về, đào mai khoe sắc, chợ hội đông vui, rất chi là phù hợp với không khí năm mới chỉ hơn 1 tuần nữa là đến.

Trong căn nhà mới cách đây 3 tháng của mình Ngọc Linh cùng dì giúp việc còn có tiểu công chúa nho nhỏ hơn 6 tháng trong bụng đang loay hoay, lục đục nấu cơm.
Tiếng nói chuyện, mùi thức ăn xen lẫn làm cho nguyên 1 cái phòng bếp náo nhịp, ấm áp vô cùng.

Cả ba người cứ loay hoay đều không chú ý đến sự xuất hiện của một người khác đang len lén mở cửa vào nhà, nhưng vừa nhìn cảnh trong bếp mà không nhịn được khúc khích cười, một nụ cười hạnh phúc vô cùng.

Phát hiện đầu tiên chính là Ngọc Linh.

– Anh còn ở đó cười thì đừng hòng ăn cơm. Mau lại giúp đi._ Cô trong bộ váy bầu màu xanh rêu phối hợp với tạp dề gấu mẹ thật sự khiến Chí Hòa yêu thích.

– Em với dì cho anh ăn cái gì đây?

– Cậu chủ, hôm nay có sườn kho nước tương, trứng chiên thịt bằm, cánh gà ran me, canh bắp nấu tôm, còn có salad nữa. Vô cùng phong phú. Cậu với cô có cần đi tắm trước không, chỗ này tôi làm được mà.

– Không cần đâu dì, dì cứ để đó con làm là được. Dù sao nếu con không làm cô ấy cũng không cho con yên suốt nguyên tối nay đâu._ vừa nói Chí Hòa vừa xắn tay áo sơ mi của mình lên, bắt tay vào phụ việc. Đang làm thì Chí Hòa chợt nhớ ra điều gì đó, anh xoay người lại nhìn dì giúp việc đang sắp xếp lại bàn cơm._ Dì à, dì hôm nay đừng về sớm nha, ở lại ăn cùng bữa cơm với tụi con, dù sao ngày mai dì cũng về quê rồi, Ngọc Linh cô ấy thực sự rất muốn cùng dì nói chuyện.

Chí Hòa nắm hai tai của nồi canh đem ra bàn, lại vào trong dìu cô bước ra, nhưng bị cô cự tuyệt, còn nghe cô nhỏ giong mắng.

– Có dì ở anh dìu cái gì chứ? Không biết xấu hổ!

Tuy cô nói vậy nhưng trong lúc ăn cơm nhìn tay chân linh hoạt gắp đầy cho mình 1 chén cơm lớn của Chí Hòa cô cũng không mắng thêm lời nào nữa, còn rất hưởng thụ cảm giác được người ta chăm sóc ăn hết 1 chén lớn.

Trong bữa cơm không thiếu vài câu qua lại nói chuyện vui vẻ của các thành viên trên bàn. Tuy tứ xứ quen biết lẫn nhau nhưng thời gian qua cùng nhau chung sống, nói chuyện cũng rõ ràng được tính cách, tâm ý của nhau, trong thâm tâm đều xem nhau như người thân trong nhà, lời nào nên nói đều nói, không vừa ý cũng không ngại thân phận, tuổi tác, góp ý.

Cuối năm bình bình an an, vui vui vẻ vẻ, đầu năm vạn sự như ý, phát tài phát lộc.

Đến giây phút hai người tiễn chân người đi, vẫn luyến tiếc không thôi.

– Chúng ta đi dạo cho tiêu cơm được không?_ Chí Hòa đột nhiên nảy sinh ý định, tay cũng đặt phía sau lưng Ngọc Linh, bắt đầu dìu cô đi rồi.

– Cái này là cho anh sao? Anh lúc nãy ăn rất nhiều._ cô cũng thuận thế choàng lấy vai Chí Hòa mà đi, vui vẻ cùng anh nói chuyện.

– Em đây là chê anh mập sao?

– Đúng vậy, giường bị anh chiếm hết rồi.

– Thì chúng ta mua giường mới. Sao này baby ra đời, 3 người chúng ta cùng nằm trên cùng 1 giường, cùng nhau ngủ, cùng nhau thức dậy. Trải qua cuộc sống vui vẻ của gia đình.

– Nhưng khi con lớn phải có phòng riêng, anh tính để con ở với chúng ta cả đời sao?_ cô nhìn sang Chí Hòa chỉ thấy anh cười cười cho qua cô cũng không để tâm nữa, tay cô để một lúc cũng đã có chút mỏi, nên muốn bỏ tay xuống, Chí Hòa cũng kiểng chân xuống cho cô thuận tiện hơn, Đi cũng được một lúc mà Ngọc Linh đã mỏng manh 1 tầng mồ hôi trên khuôn mặt phúng phính không khỏi khiến anh cảm thán, nhưng yêu thương lại đầy ấp trong từng câu từ thốt ra.

– Bảo em chịu khó đi lại nhiều một chút lại không chịu giờ chỉ đi vài vòng thì đã mệt như vầy rồi. Khát nước không? Nghỉ một chút anh vào lấy nước cho em.

Cô gật gật đầu, Chí Hòa dìu cô đến bên xích đu gần đó ngồi xuống, rồi anh vào trong nhà lấy đồ, lúc ra ngoài 2 chai nước còn có 1 đĩa trái cây được gọt sẵn.

– Cái này là dì để lại sao?

– Phải đó, kia, em muốn ăn nho, lấy cho em.

– Uống nước trước đã.

Chí Hòa theo thói quen đút cô uống nước, còn đút cô ăn, sau đó cũng không dìu cô đi nữa hai người cứ ngồi vậy nói chuyện phiếm đến lúc cô mệt anh sẽ dìu cô vào nhà ngủ.

Đèn toàn bộ căn nhà lớn của hai người họ đều chìm lẫn vào cảnh đêm của thành phố, không màn những âm thanh nhộn nhịp xô bồ bên kia cánh cổng lớn.

Hôm nay đã là 30 Tết, qua tối nay sẽ là một năm mới với những điều mới mẽ và nhiều dự định cho tương lai.

Lúc này đây, tránh xa cuộc sống đô thị nhộn nhịp Chí Hòa đưa Ngọc Linh trở về miền quê yên ắng – Trở về căn nhà lớn của đại gia đình Trần gia, tụ họp cùng nhau để chuẩn bị đón năm mới với gia đình anh.

Chuyện của Ngọc Linh và chí Hòa từ sau khi hai người chính thức dọn ra ở riêng cùng nhau rồi thì gia đình của Chí Hòa mới biết. Lúc ấy ba mẹ Trần tuy biểu hiện không mấy gì lớn nhưng vẫn có thể nhận thấy được họ vẫn khá sốc thông tin, họ không nghĩ rằng cậu con trai quý tử nhìn lêu lỏng ăn chơi suốt ngày vậy mà đùng một cái lại có người yêu, còn đem cho họ 1 đứa cháu nội theo cùng, mẹ Trần khi ấy lần đầu tiên trước mặt cả nhà giáo huấn lại cậu con trai “cưng” này 1 trận, bà thật sự có chút tức giận, cứ trách anh không nói sớm cho họ biết nhưng nghe Chí Hòa nói lại rằng hai người muốn tự lập với lại Ngọc Linh luôn có cảm giác nếu đem chuyện cô mang thai ra nói cứ như cô cố tình làm áp lực để gia đình anh chấp nhận cô vậy.

Kể từ đó hai người cũng rất ít khi gặp ba mẹ Trần vì khoảng cách giữa hai thành phố khá xa nhau với lúc mấy tháng đầu cô nghén rất nặng, tới cuối tháng thứ 4 mới giảm bớt một chút, mà cái cơ thể nu nu có thịt có da bay giờ cũng là một sự thành công rất lớn của Chí Hòa, anh vẫn còn muốn tiếp tục nuôi cô nha.

Lần này nghe tin họ về đều khiến ai náy đều vui mừng. Ngoài ra còn có 1 nguyên nhân nữa, lần này về cũng là lần đầu tiên suốt khoảng thời gian qua cả gia đình mới đầy đủ thành viên cùng nhau sum vầy, cả gia đình không chỉ 4 người- vợ chồng ông bà Trần cùng với vợ chồng Bảo Thành như mọi năm. Năm nay ngoài việc có sự trở về của Chí Hòa sau bao năm sinh sống xa nhà, còn có thêm 2 thành viên mới trong nhà, quả là song hỉ lâm môn.

Bữa cơm cuối năm bắt đầu hơn 7 giờ mấy, nguyên một buổi chiều ” mẹ chồng nàng dâu ” lục đục bận bịu trong bếp, nấu cơm.

Một nồi canh khổ qua nhồi giò thịt lớn nguyên nhà ăn chắc không hết nổi, chả giò rán, gà hấp lá chanh, một nồi thịt kho đến mềm rục chỉ cần cho vào miệng đã tan, nem chả được xếp thành 2 đĩa riêng, còn có rau củ ngâm chua ngọt được đi đích thân mẹ Trân tự tay ngâm từ trước là dành cho Ngọc Linh ăn, phụ nữ mang thai khẩu vị vẫn ưa chua chua, ngọt ngọt mà.

Đúng giờ thức ăn 1 phần được đem lên trên căn phòng thờ ở phía viện nhỏ phía sau, phong cảnh ở đây yên bình, lại thanh khiết đến thoải mái.

Trước lúc cả nhà dùng cơm đều đem cơm lên cho “ông bà” ăn trước, báo cáo với ông bà vài chuyện vui của năm vừa rồi, qua đó nói lời cảm ơn sự quan tâm của ông bà đã dành cho con cháu ở đây, cuối cùng là cầu mong những điều tốt lành trong năm tiếp.

Sau đó cả nhà mới chuẩn bị bàn cơm để cùng nhau ăn, không khí bàn ăn rôm rả lại ấm cúng vô cùng.

Sau bao nhiêu thăng trầm, sóng gió của một năm vừa qua cứ như không còn khi đến lúc cả gia đình cũng ngồi xuống với nhau cùng ăn cơm cuối cùng của năm, buổi cơm của đoạn viên của gia đình, thay những lời tranh cãi, những lời không hay là từng miếng thịt, miếng rau dưa muối gấp đặt vào chén nhau, nói những câu vui vẻ, nhưng lời hỏi thăm, quan tâm, săn sóc cho nhau để cho cuộc sống thêm hoàn thiện, thêm đủ đầy tư vị cả cuộc đời mỗi người.

Sau giờ cơm cũng gần 8 giờ rồi, ai muốn về phòng thì về phòng, duy chỉ có Chí Hòa vẫn kiên trì đưa Ngọc Linh đi dạo vài vòng ngoài sân để tiêu thực.

Hai người tay trong tay đi đến vô cùng vui vẻ, cũng không biết mệt là gì.

Trong gian phòng riêng của vợ chồng Bảo Hân, cô cứ suy tư mãi động tác xoa kem dưỡng da cứ vài ba phút lại ngừng một lúc, cứ vậy lập lại đến 3 lần, Bảo Thành vừa tắm xong, tay còn đang cầm khăn tấm lau lau tóc ướt, cũng chú ý rất nhiều vào cô.
Anh mắc khăn trên cổ đi lại chổ cô, chân hơn khụy xuống vừa tầm ôm lấy cô vừa dứt cơn thất thần, biểu cảm cũng chẳng có gì hoảng loạn.

– Sao vậy? Chưa thoa xong sao? Anh giúp em._ Bảo Thành nhanh tay lấy hộp kem trên bàn đến xoa xoa lại thoa lên người cô, động tác cũng rất nhẹ nhàng, lại cẩn thận không để thoa thiếu chỗ nào.

– Ông xã, anh có phải rất thất vọng không?_ Bảo Hân im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

– Sao vậy? Em từ sớm cứ buồn hoài, là có chuyện gì không vui sao?_ Bảo Thành đứng dậy, ngồi lại lên giường, tay cũng ôm eo cô kéo lại gần mình hơn.

– Về chuyện con cái…em, cứ cảm thấy sao ấy. Nhìn baby của Linh, lại nhìn bản thân em tới giờ vẫn chưa có tin tức gì. Em khó chịu lắm._ cô tủi thân vô cùng, tâm trạng lâu nay không có chỗ giải bày giờ lại nhanh chóng được biểu lộ ra liền đặc biệt tủi thân, ấm ức vô cùng, mắt cô cũng hồng hồng đỏ đỏ chọc người an ủi.

– Bà xã đừng buồn, anh nói em nghe nè, ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh nói em nghe, con cái là chuyện duyên phận, chúng ta dù sao cũng còn rất trẻ, cứ từ từ, với lại em nghỉ xem, em bây giờ cứ buồn cứ suy nghĩ lung tung như vậy thì rất khó chuẩn bị tốt cho việc mang thai, rồi còn việc sinh con, chăm con nữa. Cho nên cứ từ từ chúng ta từ từ chuẩn bị được không. Với lại anh cũng không muốn để vợ anh phải khủng hoảng tâm lý trong thời gian vợ mang thai đâu.

– Thật sao? Anh không giận em thật chứ?

– Đương nhiên, thương em còn không hết nữa là. Mà vợ à, em gần đây sao dễ khóc thế nhở? Chọc ông xã muốn bắt nạt em ghê dị đó.

– Xấu xa…này, ông xã…

– Vợ yêu…

Căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối, len lỏi cũng chỉ có ánh sáng của chiếc đèn lồng nhỏ trước mái hiên, bầu trời yên tĩnh, hoang đảng dần chuyển giông, sau cùng cơn mưa đầu năm cũng rào rào đổ xuống tưới mát một vùng trời vốn tăm tối giờ lại mờ ảo, nhòa nhòa mang đến cho những tâm hồn suy tư tràn ngặp cảm giác tươi sáng về một buổi sớm mai nắng trải vàng lên mọi ngóc ngách của năm mới.

” Sau cơn mưa trời lại sáng ” chính là ý này.

Sáng hôm sau là đầu năm, không khí căn biệt viện của Trần gia, ngoại trừ vài ba người làm lâu năm ở đây thức dậy quét tước dọn dẹp vài thứ không phạm cấm kị dịp này thì hầu hết vẫn phân ra đi là chuẩn bị bữa sáng và những thứ cần thiết cho nguyên đại gia đình Trần gia một buổi sáng tươm tất và đậm văn hóa vào ngày đâu năm.

Dậy sớm nhất vẫn là người đang mang thai 6 tháng hơn – mẹ bầu Ngọc Linh, cô dù sao cũng đã quen dần với sự thay đổi múi giờ sinh học của bản thân từ lúc đứa nhỏ hơn 2 tháng.

Vì không muốn đánh thức Chí Hòa còn đang ngủ bên trong, cô đã rất cẩn thận rón rén rời giường, vừa bước ra cửa đã gặp người làm đang quét dọn.

– Cô Linh, Cô hôm nay vẫn muốn đi dạo sao ạ? Cậu ba còn đang ngủ hay là tôi đi cùng cô được chứ.

– Không sao, tôi cũng quen với đường ở đây rồi, đi vài vòng lại về ấy mà.

– Dạ, vậy cô có muốn ăn sáng trước không, tôi liền chuẩn bị ngay.

– Pha giúp tôi ly sữa là được rồi. Mọi người vẫn chưa dậy sao?

– Chưa ạ.

– Vậy tôi đi đây, nếu mà Chí Hòa anh ấy dậy hỏi tôi đâu thì cứ nói với anh ấy là tôi đi một chút thì về, cô giúp chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh ấy hộ tôi, được chứ?

– Dạ, tôi nhớ rồi ạ.

Ngọc Linh ra ngoài dạo vài vòng, mệt rồi thì lại về, ly sữa được đậy bằng đĩa sứ phía trên đặt ngay trước cửa phòng, Chí Hòa vẫn còn chưa dậy sao?
Cô cầm ly sữa đem vào phòng, đặt ly sữa sang một bên cô lại gần lay anh dậy. Đôi bàn tay xấu xa áp lên hai bên má của Chí Hòa ra sức xoa nắn, chọt chọt mục đích quấy rầy giấc ngủ đối phương.
Nghịch đến không biết dừng, lúc bị Chí Hòa bắt quả tan cô cũng chỉ cười cười, ngón tay nu tròn mơn trớn từng lọn tóc rối mù của anh, cho anh 1 nụ cười yêu thương.

– Sâu ngủ nướng, hôm qua đã nói đầu năm đưa em lên chùa cầu bình an, giờ lại cuộn người trong chăn làm bộ dạng lười biếng này là thế nào hả? Anh không ngại con sẽ cười người làm ba như anh không biết giữ lời sao?

– Được rồi, được rồi, em là nhất được chưa, mau cho anh chút năng lượng nào, nếu không anh sẽ không dậy nổi mất.

– Hứ,…_ Ngọc Linh ném cho Chí Hòa một ánh mắt khinh thường nhưng cũng không ngừng lại hành động hôn hôn lên mặt anh vài cái.
Tức thì Chí Hòa tâm trạng tốt hơn rất nhiều, lợi dụng cũng hôn cô 1 cái. Rồi nhanh chóng phóng xuống giường vào phòng vệ sinh cơ thể.

Hai người cùng đi đến phòng ăn ăn bữa sáng của mình lại vô tình trong thấy màn show ân ái của đôi vợ chồng kia kìa, nào mà, “Vợ hả miệng ra để chồng bón cho ăn” , “Vợ lên đùi chồng ngồi cho tiện” cùng vân vân mây mây các màn tung đường vô bản mặt chúng dân vô tội.

– Thật may anh giờ đã có em nếu không nhìn thấy cảnh này không đui mắt cẩu mới lạ._ Chí Hòa nắm tay Ngọc Linh bước vào, môi vẫn luôn giữ nụ cười ẩn ý, Ngọc Linh bên cạnh cũng chỉ cười theo.

– Cái này là yêu thương vợ của mình, nhóc con nhà em muốn cũng không được._ Bảo Thành mắt không chợp, tâm không động trưng ra bộ dạng từng trải giáo dục đứa em trai ý tốt không có một chút này.

– Hứ, không nói chuyện với anh nữa.

– Chuyện gì mà sáng sớm đã náo nhiệt cả lên rồi.

Không ai để ý đến lúc này vợ chồng hai ông bà Trần lão tiên sinh kia cũng đã bước vào, nhìn hai đại quý tử nhá mình đã lớn đến vợ con cũng có rồi mà cứ như còn nhỏ đụng chút lại trêu ghẹo, chọc phá lẫn nhau.
Thật hết cách nói nổi mà!

– Anh hai ăn hiếp con kìa mẹ.

– Ấy ấy, là thằng nhóc này chọc con trước.

– Được rồi, được rồi, lớn rồi mà không nên nết hà, con cháu nó cười cho……

Được mỗi hồi náo nhiệt thì họ lại ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, vui vui vẻ vẻ nói chuyện, rồi chúc phúc cho nhau bằng những lời hay ý đẹp, những phong bì đỏ tươi rực rỡ mang những ngụ ý tốt lành cũng được đem ra trao tặng từng thành viên một trong nhà, thật lòng mong đối phương luôn có những điều tốt lành bên cạnh trong năm nay.

Mãi đến lúc nắng đã lên cao, tuy không quá gay gắt nhưng vẫn có chút chói mắt, Chí Hòa bàn bạc về chuyện anh cùng Ngọc Linh muốn đi chùa sau cùng thì là nguyên nhà kéo tay nhau cùng đi.

Hai chiếc xe dừng trước một tòa Phật tự đồ sộ, dòng người ra ra vào vào tấp nập, nhan khói khắp nơi nghi ngút tạo thành một làn sương dày nhưng không khiến người ta khó chịu.

Ai náy đều thay những bộ đồ mới tinh, sạch đẹp, trưng diện một chút đói với phái nữ, rồi chia thành từng cặp riêng vào trong bái lạy.

Vợ chồng ông bà Trần chủ yếu là cầu sức khỏe, bình an, đủ đầy cho gia đình và người thân.

Bảo Thành thì dẫn Bảo Hân vào một ngôi miếu bên trong cổ tự nổi tiếng về cầu con, dù sao thấy vợ mình cũng lo lắng không yên, anh cứ thuận theo cô là được.

Còn về phần của Chí Hòa với Ngọc Linh, hai người tay trong tay đến từng điện lớn nhỏ xung quanh thắp hương, bái Phật cầu bình an cho con của họ, cùng những người xung quanh.

Cả nhà cứ vậy mà ở bên ngoài đến gần trưa vẫn chưa về nhà.

Bảo Hân sức khỏe không tốt được Bảo Thành đưa về từ sớm, chỉ còn lại hai cặp là vợ chồng ông bà Trần cùng Chí Hòa, Ngọc Linh. Vì không muốn về nhà nên tiện thể 4 người kéo nhau vào một tiệm cơm gia đình có tiếng.

Một bàn cơm, bốn món mặn, hai món chay, cả gia đình ngồi lại với nhau bắt đầu ăn. Vốn cả bầu không khí cứ tưởng là yên ắng suốt không ngờ lúc này ở bàn bên có người quen sang bắt chuyện. Họ nhìn thấy Ngọc Linh thì hỏi.

– Ủa, đây là vợ của Bảo Thành sao? Mang thai cũng lớn quả nhỉ?

– Dạ không phải, đấy là bạn gái của Chí Hòa. Còn vợ chồng của Bảo Thành bận chuyện nên không có ăn cùng._ mẹ Trần vui vẻ giải thích.

– Vẫn chưa cưới sao?

– Cái này…

– Dạ, tụi con tính sinh xong đợi bé lớn một chút rồi sẽ kết hôn, lúc ấy nhất định cô chú phải đến chúc phúc cho tụi con đấy._ Chí Hòa cũng không thấy ngại gì, sẵn lòng chia sẻ.

– Tất nhiên, tất nhiên. Vậy cả nhà ăn cơm đi nhá, cô chú về. Tôi về nhá.

Ba mẹ Trần cười với họ.

Chí Hòa khẽ nhìn sang Ngọc Linh, tay đặt bên dưới cũng rất tự nhiên đưa sang nắm lấy tay cô xiết chặt lấy bàn tay cô. Lúc cô nhìn, anh chỉ cười, tay vẫn không có ý định buông ra, tay kia gắp thêm thức ăn vào bát của cô.

– Em ăn thêm đi.

Cầu mong bình an một đời, không màn thị phi vây bủa.

Đến lúc cơm nước xong xuôi, thì Bảo Thành mới gọi điện thoại đến, anh báo cho cả nhà một kinh hỉ đầu năm – sau bao năm tháng trông đợi sau cùng trông ngôi nhà của họ cũng chuẩn bị cho sự xuất hiện của một sinh linh bé nhỏ chào đời.

Ba mẹ Trần nghe tin vui đên nổi suýt khóc đến nơi, năm nay phúc khí nhà họ Trần thật tốt, một lúc lại có thể nghe tin vui từ hai đứa con trai của mình, con cháu đầy đàn.

Mẹ Trần đột nhiên bước đến trước mặt Ngọc Linh. Bà nắm bàn tay cô xiết lấy, bà kích động vô vô cùng.
– Cảm ơn con, con là phúc thần của nhà ta. Mong mọi điều tốt lành đến với con. Nếu thằng tiểu quỷ này bắt nạt con, mẹ sẽ giúp con giáo huấn nó.

– Dạ.

Ngọc Linh có thể nhìn thấy được sự yêu thương mà bà dành cho mình. Ấm áp biết nhường nào.

Hạnh phúc của cô là khi bên cạnh có 1 người bạn thân như Phượng Trâm, một người yêu cô, một định mệnh luôn luôn sẽ thuộc về cô như Chí Hòa, một mái ấm gia đình mà cứ ngỡ cô sẽ chẳng bao giờ biết được, hiểu được. Những mối quan hệ tuy lắm khi rối rắm nhưng lại cân bằng trên sợi dây định mệnh luôn luôn hướng về phía trước.

Hạnh phúc của Chí Hòa là khi bên cạnh luôn có gia đình, người thân – những con người dã luôn bảo vệ cho những miền kí ức rất tươi đẹp dù là từ quá khứ đến lẫn tương lai mà suốt quãng đời này ắc hẳn anh cũng khó lòng quên được. Là khi Ngọc Linh xuất hiện và họ cùng cho nhau những cơ hội, cùng mang hạnh phúc lại cho nhau.
Hạnh phúc của Bảo Thành và Bảo Hân là cuộc sống khi họ có nhau và sự mong chờ về thành viên mới trong tổ ấm hạnh phúc của họ.
Hạnh phúc của các bậc phụ huynh lại không gì khác ngoài việc nhìn thấy con cái và những thế hệ sau của họ đang không ngừng phát triển dần, hạnh phúc vì con đường mà họ đi. Ai cũng viên mãn, thỏa mãn tận tâm can.

Năm mới đã sang.

Cũng rất nhiều hạnh phúc đang theo “lộc” gieo đến từng nhà rồi.

( Yêu mọi người, năm mới zui zẻ;))
\(≧▽≦)/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN