Tên đó rốt cuộc có gì tốt ?
Chương 5 : Hai người, một xe
———-
Người phụ nữ đứng cạnh \” bố \” cô như cảm thấy Ngọc Thố đã làm sai điều gì đó, vội vàng nghiêm mặt gọi cô ta lại gần rồi nhỏ giọng trách móc.
\” Bố \” của Vũ Hà nhận thấy điều này bèn hằng giọng sau đó ôn tồn :
– \” Nếu Ngọc Thố làm gì khiến con không vừa ý thì bỏ qua cho em. Dù gì cũng đã là người một nhà. \”
Mẹ của Ngọc Thố bèn xua tay :
– \” Không cần phải vậy. Như thế sẽ lại khiến Ngọc Thố mắc thêm lỗi lầm thôi. Ngọc Thố mới tới không biết điều, phiền Vũ Hà nhắc nhở rồi ! \”
Vũ Hà cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đang tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt.
Quả nhiên là mẹ của nữ chính. Vừa xinh đẹp lại dịu dàng, ăn nói dễ nghe. Khiến \” bố \” của cô yêu thích sau lần gặp đầu tiên là phải rồi. Nếu là đàn ông, cô cũng muốn một người như vậy làm mẹ của các con mình.
– \” Không sao đâu ạ. Con xin phép lên phòng trước đây \” Vũ Hà ra vẻ lễ phép sau đó đi theo hầu gái lên phòng của mình nghỉ ngơi. Vì ngày mai cô sẽ phải quay lại trường học.
*
Chiếc xe sang trọng dừng bánh trước cổng trường Royal hay Hoàng gia gì gì đó.
An ở trong xe gọi mấy tiếng Vũ Hà mới miễn cưỡng tỉnh ngủ và bước xuống.
Một tháng ăn nằm tại bệnh viện, ngủ đến quá giờ cũng không thèm dậy, sáng nay phải dậy rất sớm để trang điểm đi học, cô vẫn cứ thấy không quen.
Sự ồn ào của dám học sinh đã hoàn toàn đánh thức Vũ Hà. Có rất nhiều học sinh trong sân trường đều đưa ánh mắt lên người cô để bàn tán. Nhưng nào phải xì xầm, có những người còn cố ý nói to để cô nghe thấy.
Vũ Hà thắc mắc. Đây có thực sự là ngôi trường đẳng cấp dành cho con nhà giàu không vậy ?? Tiểu thư, công tử, hóa ra cũng chẳng khác dân thường là bao. Mọi hành vi, cử chỉ chẳng tỏ ra là con nhà giàu có học thức hết.
– \” Cuối cùng chị cũng trở về rồi ! Dạo gần đây có rất nhiều con nhỏ không biết điều cứ bám dính lấy anh Vỹ Dạ. Giờ để xem chúng nó có còn dám không ? \”
Vũ Hà đi được có một bước thì nhỏ nào đó son phấn lòe loẹt lập tức ôm tay, xưng chị em ngọt xớt với cô.
Một nhỏ khác cũng lại chen miệng vào :
– \” Con nhỏ Ngọc Thố đó dạo này tác oai tác quái nhiều lắm rồi, chúng ta có nên dạy cho nó một bài học không chị ?? Rạch vài phát lên mặt nó hay sai người đánh hội đồng ?? \”
Khoảng vài giây não Vũ Hà mới tiếp thu được sự việc. Sao cô lại quên được chứ !
Hạ Vũ Hà còn cầm đầu một lũ ngực to não nhỏ chuyên cảnh cáo và \” dạy một bài học \” cho những ai dám lại gần Hứa Vỹ Dạ !
Vài ba nữ sinh nữa cũng liên tục \” chị chị, em em \” với cô. Vũ Hà thấy không quen, thậm chí còn nổi một bề da gà da vịt.
Cô chỉ ậm ừ qua loa sau đó nhanh chóng bỏ vào lớp.
Trên đường đi cũng rất không yên, vẫn còn có những người chỉ trỏ bàn tán về Vũ Hà. Cô đỡ trán thở dài.
Quả nhiên đẹp quá cũng là cái tội !
…
Sau đó, Vũ Hà nhìn thấy và nhận ra một người đã lâu không gặp. Là Hứa Vỹ Dạ.
Hắn ta ở cách cô không xa, đang trò chuyện cùng một vài người bạn, đều là người có tiếng trong trường.
Sau một tháng không gặp, mặt vẫn khó ở như ngày nào, thấy cô còn đánh ánh mắt khinh bỉ rồi tiêu sái bỏ đi làm đám nữ sinh cạnh đó được thời cơ kể xấu.
Muốn ăn vài bó hoa nữa vào mặt hay sao hả ??
Vũ Hà là một người không thù dai.
Nên cô \” chỉ \” bực tức từ đó đến tận khi đã về tới nhà.
Khi cô đang muốn lên phòng nằm để nghĩ cách \” bật \” lại tên Hứa Vỹ Dạ, làm hắn bẽ mặt thì đột nhiên An từ đâu chạy vào thông báo tin mừng…
Tầm một tiếng nữa, Hứa Vỹ Dạ sẽ đến đón cô đi chơi !!!
Nhìn An và vài hầu gái khác vui vẻ lượn qua lượn lại như mấy con ong chăm chỉ chọn đồ và trang điểm cho mình. Vũ Hà thấy trong lòng thật khó chịu.
Còn chưa được nghỉ ngơi chút nào đã phải đi chơi với cái tên Hứa Vỹ Dạ. Mà chắc chắn không phải hắn chủ động mời cô đi, trăm phần trăm là lại do bố mẹ bắt ép thôi…
Vũ Hà từ chối việc trang điểm đậm và những bộ đồ gợi cảm mà An và những hầu gái kia đề ra để \” quyến rũ Hứa Vỹ Dạ \”
Sẽ không có chuyện đó đâu. Hứa Vỹ Dạ ghét cô còn chưa kể hết, mặc đẹp thế nào hắn còn có hứng quan tâm ư ?
Đúng giờ, quả nhiên Hứa Vỹ Dạ đã dừng xe trước cổng nhà cô. Vũ Hà với tâm trạng không muốn đi chút nào bước ra cổng.
Quay đầu lại thấy An và vài hầu gái đang ở đại sảnh làm động tác cổ vũ cô, còn thấy cả … Ngọc Thố ở cửa sổ phòng nào đó đang nhìn xuống.
Vì quá xa nên Vũ Hà không nhìn được trong ánh mắt đó chứa những tâm tư gì. Nhưng sát phong cảnh thật. Nhìn vào là chỉ thấy một vẻ buồn man mác.
Cô quay đầu lại rồi mở cửa lên xe.
– \” Chào người đẹp ! \”
Vũ Hà thót hết cả tim. Cái quái gì vậy ??
Người ngồi ở ghế lái không phải Hứa Vỹ Dạ !!!
– \” Anh là ai ?? Hứa Vỹ Dạ đâu ?? \” Cô hốt hoảng
Thấy được điều đó, người nọ nheo mắt cười :
– \” Người đẹp, đừng lo. Anh là bạn của Vỹ Dạ. Có thể gọi anh là Cố Dương. Là Vỹ Dạ nhờ anh đến đưa em tới nơi hẹn \”
Lông mao đang \” đồng loạt chào cờ \” sau gáy Vũ Hà bấy giờ mới trở lại như cũ. Xe chuyển bánh. Cô âm thầm đánh giá người ngồi trên ghế lái.
Ăn mặc chỉnh tề, khí chất cũng không tồi. Nhưng nhìn cách xưng hô là biết chắc chắn tên này có trình độ tán gái cấp thượng thừa !
Hứa Vỹ Dạ vậy mà ngao du với loại người như này. Mà thôi bỏ qua, bạn của nam chính thì phải kém nam chính mới khiến nam chính nổi bật được.
Xe đi được cũng khá xa. Vũ Hà thấy Cố Dương quay xuống nhìn mình cười.
Da gà lại nổi lên.
Vì quá mệt nên Vũ Hà đã mất cảnh giác rồi ?? Hai người, một xe, sẽ có chuyện gì xảy ra chứ ?
Trời ạ, đừng nói là anh ta sẽ giở trò với cô !
Nhưng mà, anh ta là bạn thân của Hứa Vỹ Dạ, sẽ không làm như vậy đâu nhỉ ?? Vũ Hà trấn an mình.
Khoan đã…
Trừ khi… anh ta không phải bạn của Hứa Vỹ Dạ, mà là người hắn ta thuê với mục đích đó !!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!