Tên đó rốt cuộc có gì tốt ?
Chương 4 : về nhà
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm. Gấp chăn gọn gàng, vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ lúc sáng sớm bệnh việc ít người qua lại mà chống nạng đi quanh cho đỡ mất mặt.
Đi vòng quanh bệnh viện với một cái chân bị què rất tốn thời gian. Khi Vũ Hà chống nạng về phòng nghỉ ngơi thì gặp khá nhiều bệnh nhân và người nhà của họ nhìn cô bàn tán.
Cô biết mình rất đẹp, rất giàu nhưng họ đâu cần chỉ trỏ như thế chứ ? Làm cô ngại chết đi được !
Đúng là Vũ Hà rất đẹp, nhưng nào có ai nói đẹp là số sẽ không nhọ đâu ? Khi đi qua một phòng bệnh nào đó, cô mới hiểu nguyên nhân họ chỉ trỏ và bàn tán về mình.
Một bài báo với người viết nặc danh mới đăng tối hôm qua đang trở thành tâm điểm chú ý của dân mạng.
Vũ Hà thật muốn chửi thề. Cái báo lá cải đó dám cả gan nói cô bị chập mạch, dây thần kinh thắt nơ con bướm sau khi bị tai nạn giao thông !
Nó nói rằng, vị hôn phu đến, Vũ Hà không những không nhận ra còn cầm hoa nhảy như điên trên giường rồi ném vào mặt vị hôn phu xấu số.
Kèm theo đó là một bức hình chụp cô từ rất xa sau đó zoom gần lại. Chộp đúng lúc cô phi bó hoa hồng vào mặt Hứa Vỹ Dạ.
Vũ Hà thật sự muốn nhảy dựng lên, đập tan máy ipad, lôi cổ tên viết cái bài này ra đánh cho mặt không ai dám nhìn nữa.
Cách hành văn y như học sinh tiểu học, chẳng thuyết phục tẹo nào. Cô đang què thì nhảy như điên trên giường thế nào được ? Bịa thì cũng phải có khoa học chút chứ !
Video đâu ? Video làm dẫn chứng cũng không có, chỉ có duy nhất một tấm hình chụp rõ mờ. Vậy mà đọc xuống bình luận, có người tin đến sái cổ, còn bảo Vũ Hà bị như vậy là đáng, vv… Cả khu bình luận bắt đầu đưa mọi tin xấu của cô lên. Mặc dù không phải chửi chính Vũ Hà, nhưng cô lại cứ giật mình thon thót. Dù gì thì cô cũng đang ở thân xác của người này mà !
Ôi, tính đã xấu rồi, lại còn cố tình phô ra cho người ngoài thấy để bị ăn chửi nhiều như vậy. Hạ Vũ Hà quả nhiên là không có não mà !
Thấy Vũ Hà như muốn bóp nát máy ipad đến nơi, An đứng cạnh luôn miệng trấn tĩnh :
– \” Tiểu thư cũng đừng lo lắng quá. Ông chủ sẽ bịt miệng bọn nhà báo đó sớm thôi mà ! \”
Tay bóp chặt màn hình ipad của Vũ Hà đột nhiên thả lỏng.
Phải rồi, sao cô có thể quên được chứ ! Cô hiện tại đang là tiểu thư nhà giàu tiền tiêu không hết cơ mà. Chút tin vặt này đáng bao nhiêu ? Có tiền là có tất cả !
Vung tiền ra là có tùy tiện thể bịp miệng bọn nhà báo được rồi. Tuy gây ra chút tiếng xấu, nhưng nào có là gì với những tiếng xấu Hạ Vũ đã gây ra chứ ? Một thời gian sau tin này sẽ biến mất ngay thôi, có tiền thật tốt !
Nỗi lo trong lòng Vũ Hà vơi đi phần nào. Cô chấp nhận sự thật rằng tai tiếng của mình quá nhiều, có thêm tí cũng chả sao. Nghĩ một hồi, cô lại an tâm đi ngủ, không nghĩ tới việc truy tìm người viết bài báo này nữa.
…
Sau ngày hôm đó. Cuộc sống của Vũ Hà rất nhàn rỗi. Cả ngày nằm trên giường hết ăn rồi ngủ. Có mỗi chiều chiều là xuống giường chống nạng tập đi cho khỏe.
Tuy có nhiều người nhìn Vũ Hà bàn tán chỉ trỏ, lăng mạ, thậm chí còn gửi những thứ rất đáng sợ vào phòng bệnh nhưng cô vẫn khỏe đều đều, ngày ngày bình phục. Bởi bọn họ một là bị An mắng cho thối mặt hoặc bị người của cha cô phái đến đánh cho mẹ không nhìn ra.
…
Một tháng sau đó rất nhanh qua đi. Chân của Vũ Hà có thể đi lại bình thường, mỗi khi thời tiết thay đổi là đầu còn hơi nhức nhối thôi.
Sáng hôm đó, người của nhà họ Hạ rất nhanh làm thủ tục xuất viện rồi đưa Vũ Hà lên xe.
Vũ Hà hơi háo hức vì lần đầu được ngồi trên xe sang trọng như thế. An thì vui khỏi nói. Nó vui vì Vũ Hà khỏe lại, cũng vui vì từ giờ ngày tháng vui vẻ của Ngọc Thố sắp hết, cô chủ của nó sẽ trả thù đứa con gái đáng ghét kia, cướp lại thiếu gia Vỹ Dạ !
Gần đến nơi, Vũ Hà choáng ngợp vì sự xa hoa của nơi này. Nhà giàu có khác ! Cô nghĩ thầm.
Hai cánh cổng mở ra, một hàng hầu gái và vệ sĩ xếp thành hai hàng cung kính cúi chào :
– \” MỪNG TIỂU THƯ ĐÃ VỀ ! \”
Tiếng to, Vũ Hà hơi giật mình nhưng lại rất nhanh vui vẻ đón nhận lời chúc mừng dành cho chính cô.
Còn chưa vào hẳn phòng khánh, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy lại.
– \” Em chào chị. Mừng chị về nhà ! \” Ngọc Thố khép nép chào. Điệu bộ chân thành không kém dàn hầu gái vừa rồi là bao.
Vũ Hà không nhìn lại, chỉ gật đầu coi như trả lời. Chân thành, tình cảm thật, nhưng với người có lòng tự trọng khá cao như Vũ Hà thì phải khoảng một thời gian sau mới chấp nhận. Vẫn chưa tha thứ được.
An thì không chỉ nghĩ trong đầu như Vũ Hà, nó ghét ra mặt nên còn khinh bỉ tránh xa Ngọc Thố đang đi cạnh mình.
Đến phòng khách, vài ba hầu gái nữa cũng chào Vũ Hà, cô cũng vui vẻ đón nhận. Nhưng Ngọc Thố còn thấy ngại vì họ gọi mình kính trọng như vậy nên xua tay :
– \” Mọi người không cần gọi cháu là tiểu thư đâu, chỉ cần gọi cháu là Ngọc….. \”
Chưa nói hết câu, An đã chen miệng vào :
– \” Thích muốn chết còn làm màu ! \”
Một khoảng im lặng tới đáng sợ. Mọi người xung quanh không ai dám phản bác, có lẽ vì chức vụ không cao bằng nó, cũng có lẽ là đồng tình cảm thấy Ngọc Thố nói như vậy thật giả tạo.
Ngọc Thố lại len lén nhìn Vũ Hà, nhưng chẳng may lần này lại bị ánh mắt của Vũ Hà bắt gặp.
Nữ chính ạ. Tôi biết cô sống bằng trái tim, nhưng ít ra cũng nên dùng đến bộ não của mình chứ ! Tại sao cứ có việc gì là lại nghĩ là tôi làm ?? Vũ Hà nghĩ thầm.
Lại nhìn sang An đang ngạo nghễ.
Vũ Hà thở dài.
Hiểu rồi. Trăm phần trăm là Ngọc Thố đã nghĩ Vũ Hà bảo An nói những lời như vậy.
Nếu muốn để lại ấn tượng tốt đẹp có lẽ Vũ Hà phải chấn chỉnh lại An thôi. Mồm mép nhanh nhảu nhưng nói lời lại chẳng hay tẹo nào ! Hại cô bị vạ lây nữa.
Không gian im lặng bị phá tan khi \” bố \” và \” mẹ kế \” của Vũ Hà đang bước tới.
– \” Chuyện gì đã xảy ra vậy ? \” \” Bố \” của cô hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!