Tên đó rốt cuộc có gì tốt ?
Chương 7 : Người qua đường
Ôi, mấy tên này có mười mấy tuổi đầu đã đến đây. Vũ Hà đến tận năm nhất đại học vẫn còn chưa dám bước đến những nơi như thế này.
…
Có vài người con gái ở xa đã để ý đến Hứa Vỹ Dạ và Cố Dương nãy giờ, liền uốn éo vài cái rồi chạy đến.
Tất nhiên là không ai dám lại gần Hứa Vỹ Dạ rồi.
Nhìn cái mặt khó ở kia, ai mà muốn \” vui vẻ \” cùng hắn chứ !
Cố Dương thì khác, anh ta rất phong lưu đa tình, trêu ghẹo người ta mấy câu làm mấy người đẹp nọ cười khúc khích.
Vũ Hà đứng cạnh nhìn phát sợ. Mấy cô gái kia trang điểm đậm nhìn ghê chết đi được, khẩu vị của anh ta cũng mặn quá đi !
– \” Cố Dương ! \” Hứa Vỹ Dạ gọi một tiếng. Cố Dương mới ngừng hàn huyên, chào mấy cô gái kia rồi lại gần Vũ Hà.
…
Vũ Hà không quá để ý sau đó bọn họ làm những gì, chỉ biết rằng Hứa Vỹ Dạ nói gì đó với người phục vụ. Sau đó anh phục phụ đẹp trai kia dẫn họ tới một căn phòng.
Vừa mở cửa vào đã thấy bóng một người ở trong đó.
Đây là buổi hẹn hò hả ? Rõ là \’ gặp mặt kết bạn làm quen \’ . Biết thế đã không tới đây. Vũ Hà nghĩ.
Chàng trai đến trước đó lại gần rồi chào hỏi, hỏi han lần lượt Cố Dương và Hứa Vỹ Dạ.
Vũ Hà đứng cạnh xem.
Mấy người ôm nhau nhìn tự nhiên thân thiết quá nhỉ ??
( Bonus cái hình :)))

)
Mãi đến một lúc, người kia mới phát hiện ra sự có mặt của Vũ Hà. Sau đó nghe theo lời giới thiệu của Cố Dương rằng cô là bạn gái Hứa Vỹ Dạ mới lại gần chào hỏi.
Mắt phượng rũ xuống, cậu ta cười rất đẹp :
– \” Xin chào, tôi là Vương Hạo Hiên. Hiên trong \” Hiên hiên hà cử \”, Hạo là cao lớn. Lúc trước không biết đến danh tính cô, rất xin lỗi ! \”
Vậy lúc đầu anh nghĩ tôi là ai ? Là mấy kiểu cô gái được đưa đến \’ tiếp khách \’ hả ??
Vũ Hà suy bụng ta ra bụng người, bắt đầu thấy ấn tượng về chàng trai này thật không tốt đẹp.
Mà khoan đã, nếu cô nhớ không nhầm thì truyện \’ Thỏ con, em không thoát… \’ gì gì đó là lấy bối cảnh ở Việt Nam mà nhỉ. Tại sao lại giới thiệu tên kiểu Trung Quốc thế này.
Được thôi, nếu cậu ta muốn thì cô cũng đáp ứng :
Vũ Hà ra vẻ tươi cười niềm nở :
– \” Xin chào Hạo Hiên. Tôi là Hạ Vũ Hà. Vũ trong \” Vũ Hà \”, Hà trong \”Vũ Hà \”. Tên tôi chẳng có ý nghĩa gì hết. Ha ha ha \”
Vương Hạo Hiên : \” … \”
Vũ Hà cười vài cái mới thấy cậu ta không hé miệng cười chút nào.
Không buồn cười hả ? Một chút cũng không ? Ít ra cũng phải thấy nực cười chứ ?
Vũ Hà lại nói tiếp :
– \” Tên tôi có khó nhớ không ? Nếu khó thì cậu chỉ cần nhớ là Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm ấy là được ! \”
Vương Hạo Hiên : \” … \”
…
… được rồi, tên này quả nhiên không có tuổi thơ. \’ Hoàn Châu Cách Cách \’ năm nào cũng chiếu vậy mà không biết.
Cũng cho chừa cái thói ra vẻ giới thiệu tên như Trung Quốc đi. Cho dù chữ Hiên hay chữ Hạo của cậu ta ở bên Trung Quốc có rất nhiều nghĩa, nhưng đây là Việt Nam ! Hiên chỉ là Hiên và Hạo cũng chỉ là Hạo thôi !
Vương Hạo Hiên vẫn đứng hình nãy giờ, Hứa Vỹ Dạ lại gần buông một câu :
– \” Đừng nghe cô ta lảm nhảm linh tinh \”
Cậu ta mới cười khách sáo nói không sao, rồi ra phía ghế ngồi suy ngẫm.
Vũ Hà cũng ra phía ghế ngồi. Nhưng cô không biết mình nên đặt mông xuống đâu nữa…
Ghế dài. Cố Dương và hai người đẹp phục vụ đã chiếm gần nửa cái ghế.
Nếu giờ Vũ Hà ngồi cạnh em gái phục vụ kia, ngộ nhỡ bạn của Hứa Vỹ Dạ lại đến, thấy cô lại tưởng là cùng loại với em gái kia thì sao ?
Ngồi cạnh Hứa Vỹ Dạ, hắn ta lại chẳng nể mặt, quát cô \” cút ! \” thì khổ !
Vũ Hà đành ngồi cạnh Vương Hạo Hiên. Cậu ta không hó hé nửa lời, Hứa Vỹ Dạ có liếc mắt nhìn cô và cậu ta. Nhưng chỉ nhìn, chẳng nói gì thêm.
Sau đó ba người bọn họ, chủ yếu là Hạo Hiên và Cố Dương nói chuyện, hai em phục vụ thì cười phụ họa, còn Hứa Vỹ Dạ chỉ nói đúng hai, ba từ đáp trả.
Nghe được vài câu, Vũ Hà đại khái hiểu được quan hệ của bọn họ. Đại loại là ba người khá thân, Vương Hạo Hiên mới ở đâu đó về nước, hôm nay là buổi gặp mặt sau \” bao năm xa cách \”.
Vũ Hà ngồi nghe muốn chán nản.
Rốt cuộc Hứa Vỹ Dạ đưa cô tới đây để làm gì chứ ? Làm bóng đèn nhìn ba người ra vẻ thân thiết hả ?
Cô muốn về nhà !! Bằng giờ này là cô đang nằm trên giường chơi game rồi.
Vũ Hà đứng dậy, nói với bọn họ là mình đi vệ sinh rồi trốn ra ngoài.
Dễ chịu hơn hẳn.
Lại do mải mê nhìn xung quanh, Vũ Hà đâm sầm vào một người qua đường.
Cô giật mình một cái, vội đứng dậy ngay. Cảm tưởng như mình sắp nghe thấy tiếng mắng chửi, nhưng ngẩng mặt lên, lại thấy một gương mặt nhìn mình dịu dàng :
– \” Em có sao không ? \”
Vũ Hà xấu hổ :
– \” Dạ không ! \” sau đó cô liền chạy ngay đi trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn.
Đến gần căn phòng nọ, Vũ Hà liền thấy Hứa Vỹ Dạ ra về. Cô chạy lại gần, hắn ta thấy cô, không nói gì, chỉ là mỗi bước đi một nhanh hơn.
– \” Đi chậm lại chút. Tôi không theo kịp ! \”
Vũ Hà biết mình nói vậy hắn cũng chẳng thèm nghe, nhưng cô muốn thông báo cho hắn biết. Dù gì thì hắn cũng có nhiệm vụ hộ tống cô về nhà mà.
Nhưng mà,… Hứa Vỹ Dạ vậy mà ngoan ngoãn đi chậm lại, ngoan ngoãn đưa cô về nhà.
Trước lúc Vũ Hà xuống xe, hắn nói nhỏ vào tai cô:
– \” Mẹ của Vương Hạo Hiên là người Trung Quốc \”
…
Ồ, hắn nói với cô những chín tiếng liền !
Còn Vương Hạo Hiên có mẹ là người Trung Quốc thì sao chứ ? Nhằm giải thích vì sao cậu ta giới thiệu tên như vậy ư ?
Vũ Hà không quá để tâm. Cậu ta chỉ là vai người qua đường thôi mà !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!