Thả dây dài, câu đại thần - Chương 1: Một cái sừng thật lớn trên đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Thả dây dài, câu đại thần


Chương 1: Một cái sừng thật lớn trên đầu


Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội xen lẫn ngọt ngào và thỏa mãn thường có sau khi quan hệ. Từng mảnh quần áo vắt lung tung trên mặt bàn, nằm la liệt trên sàn càng chứng thực cho chuyện vừa xảy ra.
Mộc Y đứng giữa căn phòng bừa bộn vì sắc tình, hai tay run lên, đôi chân vì thế cũng chẳng dám bước tiếp.
Đi qua cánh cửa mở hé kia, cô tự hỏi, bản thân mình sẽ nhìn thấy những cái gì? Sẽ đau lòng như thế nào, và sẽ chấp nhận ra sao?
Một người bạn trai đã bên mình từ sinh nhật năm 18 tuổi, nay lại vì một trận cãi nhau mà làm ra loại chuyện này sau lưng cô.
Nếu như không phải Mộc Y cô vì lo lắng mà gọi điện cho anh ta, nếu như không phải anh ta say mê đến mức không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nếu như không phải hai người kia trong lúc hoan lạc mà vô tình nhấn nghe, có phải là cô sẽ vẫn ngây ngốc cho rằng anh ta một lòng chỉ yêu mình cô, tin tưởng rằng anh ta vẫn mãi là người con trai đẹp đẽ như năm 18 tuổi?
Hahaha, đúng là đáng buồn.
Cả người ngẩn ra đến ngây ngốc, cuối cùng vẫn là ở cánh cửa, đẩy một cái…
Biết thì biết, chấm dứt thì chấm dứt, còn hơn là lừa dối nhau mà lơ lửng nửa vời…
* * *
– Cô Mộc…
– Cô Mộc…
Vai bị đè nặng khiến cho Mộc Y giật mình, đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt ươn ướt mơ màng bắt gặp ánh mắt dò hỏi của một người đàn ông, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, sờ sờ lên mặt, may mà không có nước mắt hay nước dãi, nhưng vẫn xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn.
Chết tiệt, đã hơn một tháng trôi qua kể từ cái ngày bắt gian tại giường ấy rồi, tại sao trong khoảng thời gian này vẫn hay ngủ mơ mà nhớ lại như vậy chứ?
Tốt đẹp gì đâu, nguyên một cái sừng bự tổ chảng vẫn còn khiến cô nhức hết cả óc.
Người đàn ông kia thấy cô tỉnh táo lại, thu hồi tập tài liệu vừa nãy dùng để vỗ vai cô, giọng nói có chút sốt ruột:
– Cô Mộc, cô mau lên phòng chủ tịch đi, chủ tịch đang đợi cô đấy.
Mộc Y ngây ra, trên đầu lơ lửng một dấu chấm hỏi to đùng.
Không phải chỉ vì ngủ gật trong giờ làm việc mà cô bị lôi lên phòng chủ tịch chứ?
Đến lúc Mộc Y suy nghĩ xong vấn đề phi thường kém logic này thì bản thân đã bị đẩy vào trong phòng chủ tịch.
Thôi xong, giờ có muốn nháo cũng không được.
Cô vội làm theo tư thế chuẩn nhất của một cấp dưới, nghiêng đầu 30 độ, dùng giọng điệu cung kính nhất:
– Chủ tịch cho gọi…
Câu nói chưa dứt, Mộc Y đã cảm thấy có một cơn đau đến choáng váng, hai tay không tự chủ đưa lên ôm trán, cả người lảo đảo ra sau mấy bước.
Tập tài liệu dày cộp cứ như thế từ trán cô rơi phịch xuống mặt sàn trơn nhẵn.
Cô cư nhiên bị đáp thẳng chồng tài liệu vào đầu!
Mộc Y còn chưa kịp thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nữ chua lanh lảnh vang lên, cơ hồ vô cùng tức giận:
– Nhặt lên xem cô đã gây ra cái loại chuyện gì cho công ty.
Cố chấp xoa thêm vài cái lên cái trán đau nhức, Mộc Y cuối cùng cũng nhặt được tập tài liệu dày cộp đó lên.
Ngay lập tức đập vào mắt cô chính là, kế hoạch phát triển sản phẩm mới của công ty, từ chi tiết sản phẩm, đến marketing, một li cũng không thiếu.
– Cái này là…
– Còn hỏi? Chẳng phải cô đã đem số tài liệu này gửi cho Lý thị hay sao? Còn ở đây giả ngây giả ngốc?
Mộc Y bị bốn từ “gửi cho Lý thị” dọa sợ đến quên cả cơn đau trên trán. Lý thị chẳng phải là luôn đối địch với Vệ Thần ở bên này hay sao? Bảo cô đem tài liệu Vệ Thần gửi cho Lý thị, cũng hoàn toàn không có khả năng đi.
Ngẩng đầu lên nhìn mới biết, người đang ở trên cao xa xả mắng cô chính là Liêu “đại tỷ” của phòng phát triển sản phẩm. Còn vì lí do vì sao chị ta có thể lớn lối ở đây ấy hả? Đương nhiên là vì chị ta là bồ của chủ tịch Vệ Thần, cậy thế mà to giọng hống hách, đúng là chẳng coi ai ra gì.
– Chị Liêu cho hỏi, sao chị lại chắc chắn là tôi gửi?
Câu hỏi này, cư nhiên đốt bùng lửa giận của Liêu Ninh:
– Cô còn chối? Ngày hôm đó, camera giám sát ghi lại cô là người về muộn nhất, cô cũng là người cuối cùng chỉnh sửa lại tài liệu trước khi đưa lên anh Kiệt … khụ … là sếp duyệt, hơn nữa, cô đừng tưởng tôi không biết, người yêu cô vốn dĩ làm ở Lý thị, hình như vừa mới được thăng chức lên trưởng phòng thì phải…
Người yêu? Mới thăng chức lên trưởng phòng? Mộc Y hơi giật mình. Nhanh vậy sao? Cơ mà cũng chẳng còn liên quan gì đến cô.
– Điều đó cũng chẳng chứng minh được gì. Huống hồ tôi và anh ta đã chia tay rồi.
– Chia tay?
Liêu Ninh vứt lên mặt bàn một tấm hình. Mộc Y nhấc lên, ngay lập tức nhận ra email trên tấm hình là của mình, thư vừa gửi là gửi cho Lý Dịch của Lý thị, mà nội dung thư ở mục thùng rác chần chừ không chịu xóa, chính là kế hoạch của công ty.
– Cô nghĩ xóa đi là có thể trốn tội hay sao? Cô quên là email còn có thùng rác hả? Hay là quên chưa diệt có tận gốc.
Hay không? Có đáng để vỗ tay không? Vỗ tay ~~~
Một chứng cứ sơ hở đủ đường, rõ ràng như đập hung thủ vào mặt như thế mà cũng có thể tin ngay được, thật đúng là nên thưởng cho một tràng pháo tay thật to a~
– Chị Liêu, cái này lại càng chẳng chứng minh được gì cả. Máy tính trong phòng đều không có mật khẩu mà, ai vào mà chẳng được chứ?- Chứng cứ rõ rành rành lại càng khiến Mộc Y thêm bình tĩnh. Ngu xuẩn, tính đổ tội cho cô bằng cái chiêu trò cũ rích này hay sao? Còn lâu nhé em yêu !
– Cô … Từ ngày mai cô nghỉ việc cho tôi, công ty không…
– Xin hỏi, chị có quyền đuổi tôi hay sao?- Giọng Mộc Y cao lên, nghe vô cùng gợi đòn.
– Cô …
– Liêu Ninh !!!
Đúng lúc Liêu đại tỷ giơ tay lên định tát cô thì một giọng nam vô cùng tức giận vang lên.
Mộc Y chẹp miệng một cái. Đúng là đến sớm đến muộn cũng không bằng đến đúng lúc.
Không cần quay đầu cũng biết, người có thể quát Liêu đại tỷ trong công ty này, giờ chỉ có duy nhất một người-Dư Thiệu Kiệt.
Vẻ mặt của Liêu Ninh lúc này cho thấy, cô ta thực sự sợ rồi. Cũng đúng thôi, bị người yêu nhìn thấy vẻ mặt hung dữ này … tương lai cũng khó nói lắm.
Trực tiếp bỏ qua phần tình yêu trùng phùng, Mộc Y xoay người, cúi đầu cung kính:
– Dư tổng cho gọi.
Dư Thiệu Kiệt thu lại ánh mắt khó chịu đang nhìn chằm chằm Liêu Ninh, quay sang cô liền lập tức đi thẳng vào vấn đề:
– Chuyện cô đã biết. Giờ cô muốn giải quyết thế nào?
Mộc Y hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát:- Chậm nhất là hai ngày sau tôi sẽ cho Dư tổng một câu trả lời.
-Hai ngày…
– Một ngày.
Hả?
Giọng nói này?
Không chỉ Mộc Y ngẩn ra mà cả Dư Thiệu Kiệt và Liêu Ninh cũng ngây người, ba cái đầu cứng nhắc cùng xoay về một hướng.
Chỉ thấy, có một người đàn ông ngồi sau chiếc bàn lớn trong phòng, hai tay để lên mặt bàn. Bờ vai rộng cùng lồng ngực vững chãi được ấn dấu sau lớp âu phục đen tuyền được cắt may tỉ mỉ như chỉ dành riêng cho anh ta. Gần một nửa cần cổ bị anh ta giấu trong từng chiếc cúc áo sơ mi được cài cẩn thận đến tận cái trên cùng, thoạt nhìn có chút cứng nhắc, nhưng lại thành công đem bốn chữ “vô cùng hấp dẫn” gắn lên người anh ta.
Quan trọng hơn, cái khí chất của anh ta không phải toát ra từ hình thể, mà là toát ra từ gương mặt.
Nói đúng hơn, là ẩn sâu trong đáy mắt.
Toàn bộ một bên tường của phòng chủ tịch được làm hoàn toàn bằng kính, ánh sáng từ bên ngoài tự do tràn vào trong phòng, trải đều lên cơ thể anh ta, nhưng cũng không thể đẩy lui đi cái khí chất cao ngạo cùng lạnh lùng đến cực độ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò xen lẫn khó hiểu vô cùng trần trụi của Mộc Y, người đàn ông đó nâng ánh mắt sâu như nước lên nhìn thẳng vào mắt cô, môi khẽ mở:
– Tôi cho cô một ngày, nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Oành oành …
Khóe môi Mộc Y giật giật, hắc tuyến chảy đầy đầu.
Con mẹ nó đùa hả? Một ngày?
Anh đẹp zai à, anh tính nghịch thiên hả?
Tôi có làm quần quật cả đời cũng không có đủ điều kiện gọi hồn Anh sờ tanh lên giúp anh đâu nhé!!!
Đẹp trai mà ác quá vậy man?
Thế nhưng quan trọng là, anh ta là ai? Sao có thể ngồi trong phòng chủ tịch uy áp ra lệnh thế này?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN