Thả dây dài, câu đại thần
Chương 2: Đại Boss kim quang lấp lánh
Sáng hôm sau, Mộc Y theo như dự đoán vác cái bản mặt gấu trúc dài như cái bơm đi làm.
Cô cũng phải công nhận, tin đồn lan thật nhanh a, mới từ hôm trước đên hôm sau mà mọi người nhìn cô đã chẳng còn chút cảm tình gì rồi.
Tất nhiên, tin đồn lan nhanh như vậy cũng là nhờ có sự xúc tác kịp thời của Liêu đại tỷ rồi.
Cần cảm ơn.
Thế nên, vào đúng 11h không hơn không kém, khi thư kí chủ tịch đến tận phòng làm việc “mời” cô, mọi người đã quẳng cho cô một ánh mắt “đáng đời”.
Mộc Y thầm nghĩ, ai gặp không gặp, chủ tịch nào không chủ tịch, tại sao lại là cái người siêu cấp mặt đơ này?
Tịch Thế Khanh ngang nhiên chiếm chỗ của Dư Thiệu Kiệt, ném cho ô một ánh nhìn kéo dài 0,5 giây, sau đó tiếp tục gõ lạch cạch trên máy tính.
Quên, còn ném cho cô một từ:- Nói.
Sau khi Mộc Y trình bày xong biện pháp mà cô cho là phổ thông nhất, trên phim cũng hay diễn nhất, cũng là phương pháp mà cô sống chết suy nghĩ xem có nên phun ra hay không, ánh mắt Tịch Thế Khanh nhìn cô lâu hơn, và cũng lạnh hơn rất nhiều.
– Tôi…nói sai gì sao?
Tịch Thế Khanh không trả lời, chỉ dùng giọng nói trầm trầm không chút âm sắc hỏi lại cô:
-Kịp sao?
A, Mộc Y đỡ trán. Cô quên mất, làm gì còn đủ thời gian để làm lại chứ?
– Vậy…
Tịch Thế Khanh lại vùi đầu vào máy tính:- Chiều nay ở lại tăng ca, nghĩ không ra thì đừng về.
Mộc Y cũng không ngờ Tịch Thế Khanh lại cho cô thêm một cơ hội nữa, liền gật đầu.
Vừa ra khỏi phòng chủ tịch, lại cảm thấy ân hận.
Nếu cô không nghĩ ra thì sao? Có phải sẽ chết rục tại đây không?
Cô vẫn còn cha mẹ già cần phụng dưỡng nha…
Giờ nghỉ trưa, cô gọi điện cho Mã Tân ca thán.
Mã Tân nói: “Ăn ở cho súc vật nữa vào, phản dame rồi đấy, thấy chưa?”
Mộc Y vô tội kêu lên: “Đâu có đâu, người ta oan mà…”
– Xàm ngôn. Thời gian đấy đi mà nghĩ cách.
– Ta đã nghĩ rồi đấy thôi.
– Kết quả?
Mộc Y ủ rũ:- Lão Boss không đồng ý.
– Đồng ý mới là chuyện lạ. Thời gian còn lại bao nhiêu, mày đòi đổi hết cả bộ sưu tập, họa có điên.
– Nhưng trong phim chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Bên kia vang lên một tiếng “Bộp” rõ ràng, như thể Mã Tân đang tự đập vào trán mình:- Đây là hiện tại, không phải lúc nào cũng trải thảm đỏ như hoa hồng đâu. Dẹp đi, tao đi làm tiếp đây.
Mộc Y như nhớ ra điều gì đó:- Chủ đề của tuần lễ thời trang sắp tới là gì nhỉ?
– Liên quan đến lịch sử. Thế nhé.
Và cúp máy.
Mộc Y ngồi trong WC , bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Thời gian không đủ, thay là điều bất khả thi.
Mà không thay? Kế hoạch đã bị lộ, Lý thị chắc chắn sẽ lấy những mẫu thiết kế chủ chốt của Vệ Thần để tung ra, vừa để chọc tức Vệ Thần, kết hợp với bộ ban đầu của bọn họ, hiệu quả càng không cần nói.
Không được thay, vậy thì…giữ đi.
Bên Lý thị đã bị lộ rồi, chi bằng tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước chiếm ưu thế.
Được không?
Mộc Y bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ hưng phấn.
Tịch Thế Khanh bảo cô nghĩ cách, thì cứ nghĩ thôi, chấp nhận hay không, là quyền của anh ta mà.
Dù sao Vệ Thần chẳng là một nhánh của Tịch thị?
Mộc Y phấn khích đến nỗi chạy như bay ra khỏi nhà vệ sinh, hướng phòng chủ tịch phi tới.
Kết quả, thư kí nói, Tịch Thế Khanh có việc, đã đi rồi.
Hỏi đến Dư Thiệu Kiệt, thư kí bảo cũng đã đi cùng Tịch Thế Khanh.
Hưng phấn của Mộc Y ngay lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh.
– Cô Mộc, cô có việc quan trọng lắm không?- Nam thư kí nghiêng đầu hỏi cô.
– À, khi chủ tịch về thì anh nhắn lại là có Mộc Y cần gặp nhé, nói là chuyện liên quan đến kế hoạch.- Mộc Y ủ rũ nói.
– Vậy được.
Tối, sau khi tắm xong, Mộc Y liền leo lên giường, mở laptop, xem qua một chút về tuần lễ thời trang sắp tới.
Dù gì cô cũng chỉ là một nhân viên quèn của phòng kinh tế, mấy cái này thực sự không phải chuyên ngành của cô, thế nên không biết cũng đúng. Còn lí do vì sao cô vướng vào mớ bòng bong này ấy hả, đương nhiên là vì hôm ấy cô theo lời trưởng phòng kinh tế mang một phần hóa đơn thu chi của phòng thiết kế lên cho trưởng phòng kí, bất quá chẳng thấy cô ta đâu, đứng đợi một lúc thành ra người về sau cùng, câu chuyện chỉ thế thôi.
Đang lướt qua về chủ đề chính của tuần lễ thì điện thoại reo.
Mộc Y cứ nghĩ là Mã Tân gọi đến hỏi xem cô sống chết ra sao, ai dè lại là một số máy lạ.
Theo thói quen, Mộc Y vẫn bắt máy.
Câu đầu tiên mà cô nói chính là:- Hú lô!
“…”
– À gì nố mô tô!
“…”
– Annyeonghaseyo!
“…”
– Con bà nó câm à?
“Là tôi.”
A, nói rồi.
Cơ mà, cái giọng nói này…trầm trầm… thấp thấp… lạnh lạnh…
Nghe quen quen…
Chẳng lẽ là…
Ôi mẹ ơi, siêu cấp mặt đơ Tịch Thế Khanh gọi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!