Thả dây dài, câu đại thần - Chương 3: Anh tin cô ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Thả dây dài, câu đại thần


Chương 3: Anh tin cô ấy


Lúc này, Mộc Y chỉ hận không thể đập đầu xuống đất mà chết đi cho rồi.
Người ta là Tịch tổng đức cao vọng trọng đấy, sao cô lại có thể dùng mấy cái lời chào quái đản ấy để tiếp đón chứ?
Đầu dây bên này vẫn còn đang chìm trong suy tư muốn tự tử, ở đầu dây bên kia, Tịch Thế Khanh có chút sốt ruột nhìn màn hình điện thoại đã thành một màu đen, hơi hạ giọng gọi:- Mộc Y?
– À, dạ…- Tịch Thế Khanh đột nhiên gọi thẳng tên cô như vậy, cô thực sự rất sợ nha~
“Thư kí nói chiều nay cô có lên phòng tìm tôi.”
– Thì ra là chuyện đó.- Mộc Y vỗ ngực hồi phục tinh thần- Tịch tổng, tôi đã nghĩ rồi, nếu như thay không được, thì chúng ta cứ giữ lại thôi.
“- Vậy sao?”- Giọng Tịch Thế Khanh nghe rất bình tĩnh, giống như đã đoán ra từ trước.“- Nhưng Lý thị…”
Mộc Y tiếp tục:- Thay vào đó, chúng ta hãy tìm một tay nhà báo viết bài, nội dung đại khái như “Vệ Thần rò rỉ thiết kế mới trước thềm tuần lễ thời trang” chẳng hạn, sau đó cho tung ra ảnh của một số thiết kế. Đến lúc đó, Lý thị có muốn sử dụng các mẫu thiết kế của chúng ta cũng không được.
“- Rồi sao nữa?”
Mộc Y ái ngại xoa đầu:- “Tôi mới nghĩ đến đó. Hì hì…”
“- Vậy thì nghĩ tiếp đi, mai lên phòng chủ tịch gặp tôi.”
– Dạ vâng.
Ok, cúp máy.
Ok, lại nghĩ.
Khoan đã, không đúng.
Sao Tịch Thế Khanh lại biết số điện thoại của cô?
Anh ta không phải là đến trình độ cái gì cũng biết chứ?
Từ đó, Mộc Y rút ra kinh nghiệm, con hàng này không thể động vào được.
Nói chuyện qua điện thoại, nên Mộc Y cũng chẳng thể biết được, lúc này, trên mặt Tịch Thế Khanh đang ẩn chứa nét cười.
Một nét cười nhẹ như gió xuân.

Hôm sau, mọi người đều vô cùng thắc mắc khi Mộc Y vẫn “mặt dày” đi làm.
Hơn nữa, khi thư kí đến, cử chỉ thân thiết gọi cô lên phòng chủ tịch, miệng mọi người há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Trước cái nhìn đầy soi mói của mọi người, Mộc Y chỉ còn biết khịt khịt mũi, chạy thật nhanh theo thư kí.
Khác với dự đoán của cô, trong phòng hôm nay còn bổ sung thêm Dư tổng-Dư Thiệu Kiệt.
Khác với Tịch Thế Khanh lúc nào cũng chỉ giữ nguyên một gương mặt, Dư Thiệu Kiệt sau khi thấy cô thì khá vui mừng, tự nhiên như ruồi khóa vai cô.
Mộc Y đột nhiên thụ sủng nhược kinh, vội vã lách người ra khỏi cánh tay Dư Thiệu Kiệt. Còn Dư Thiệu Kiệt sau khi liếc qua thấy ánh mắt người nào đó đang chuyển biến xấu cũng nhanh chóng rút tay lại.
Tịch Thế Khanh dừng bút, ngước lên nhìn cô:- Nghĩ đến đâu rồi?
– Ừm, chuyện nhà báo thì tôi đã nói rồi. Tiếp theo, tôi nghĩ, những mẫu thiết kế chủ chốt thì chúng ta nên giữ lại, sản xuất theo một số lượng có hạn, còn những sản phẩm khác, cần có một chút thay đổi.
– Thay đổi như thế nào?
Mộc Y đem toàn bộ những thiết kế sắp được cho ra mắt của Vệ Thần bày lên trước mặt Tịch Thế Khanh.
Tịch Thế Khanh liếc qua một chút, sau đó tiếp tục đưa ánh mắt đến trên người Mộc Y.
– Theo như tôi biết, bộ sưu tập này chủ yếu hướng đến tuần lễ thời trang mang tên “History”, thế nên trong đó phải có một số mẫu mang hơi hướng truyền thống. Phần cổ áo nên chỉnh cao lên cho kín đáo. Phần họa tiết cũng không cần chim cò hoa lá xanh đỏ tím vàng gì nhiều, truyền thống nhất chính là lấy họa tiết trên trống đồng Đông Sơn. Bên cạnh đó thì cũng nên có những mẫu cách tân để bắt kịp xu hướng, nhưng những mẫu váy xòe hiện đại hay quần âu váy ngắn theo kiểu phương Tây thì nên…chuyển sang bộ sưu tập khác.
Dư Thiệu Kiệt “ồ” lên một tiếng.
– Tại sao lại phải sản xuất theo một số lượng có hạn?
– Tất nhiên là để nâng cao giá thành rồi. Chẳng phải mấy đại minh tinh bây giờ nhiều tiền lắm sao? Hơn nữa đây lại là một tuần lễ thời trang danh tiếng, sẽ chẳng ai nhẹ tay quẹt thẻ đâu.
– Chỉ có thế?
Mộc Y hơi khịt mũi:- Thực ra để bọn họ có dịp đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì một bộ váy cũng tốt, hiệu quả quảng cáo vô cùng cao.
Tịch Thế Khanh khẽ ho khan vài cái:
– Được rồi, cô xuống phòng thiết kế nói lại cho họ về ý tưởng, bảo họ cứ vậy mà làm.
– Trực tiếp luôn? Không cần giấy tờ gì sao?- Mộc Y giống như xòe tay ra xin chỉ thị.
– Không cần. Nếu họ có thắc mắc, cứ nói lên hỏi trực tiếp tôi.
Mộc Y cười không nổi. Người ta dám lên hỏi anh là cả một vấn đề đấy.
Đợi Mộc Y rút rồi, Dư Thiệu Kiệt ủ rũ cầm lên đám thiết kế trên mặt bàn:
– Anh, mọi lần em làm đến long trời lở đất anh cũng đâu có quan tâm, sao lần này có mỗi chút việc cỏn con anh lại nhúng tay sâu vậy?
– Có hứng thú.
Dư Thiệu Kiệt chẹp miệng:
– Chẳng biết là anh hứng thú với kế hoạch hay là hứng thú với người làm lộ kế hoạch nữa.
Tịch Thế Khanh hơi im lặng, sau đó thì…
– … Hứng thú với người.
Dư Thiệu Kiệt sợ đến ngây người, vội sà đến cạnh Tịch Thế Khanh, đưa tay vỗ vỗ mặt mình vài cái:- Douma! Là em nằm mơ sao?
– Không.
– Nhưng cô ấy bị nghi là bán kế hoạch công ty đấy.
Tịch Thế Khanh nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh bắn đến chỗ Dư Thiệu Kiệt, khiến Dư Thiệu Kiệt khi không nổi một tầng da gà:
– Tin sao?
Dư Thiệu Kiệt vội lắc đầu:- Không.
Tịch Thế Khanh hơi gật đầu:
– Anh tin cô ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN