Thác Phi Dụ Tình
Chương 155
“Sương…” Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, cúi đầu gọi tên
nàng, trong giọng nói cố kiềm chế cảm xúc, mang theo sự nghẹn ngào. Hắn ôm thân
thể đang run rấy của nàng.
Đêm rất yên tĩnh, hai người trầm mặc ôm nhau, chỉ nghe tiếng
trái tim của cả hai đập. Lúc này hai người bọn họ không muốn suy nghĩ gì cả,
chỉ muốn bình lặng ôm nhau, cho đến vĩnh viễn.
Không biết trải qua bao lâu, lò thuốc sôi, phát ra tiếng kêu
lục bục, Lưu Sương bỗng nhiên thức tỉnh, dùng sức đẩy mạnh Bách Lý Hàn ra.
Thuốc đã được, nàng còn phải bưng sang cho Đại Mi Vũ
Nàng chỉ lo hưởng hạnh phúc cho riêng mình, nàng thì thế,
nhưng Đại Mi Vũ còn đang sống chết chưa rõ ở phòng bên. Cô ta mất đi một đứa
bé, hài tử kia là của Bách Lý Hàn. Nghĩ đến đây, trong tâm Lưu Sương như bị một
rễ cây sắc nhọn đâm vào, sinh ra đau đớn.
Lưng của nàng nháy mắt cứng đờ, nàng thô bạo đẩy Bách Lý Hàn
ra, nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, xin ngài hãy buông tay.”
Bách Lý Hàn cảm giác được sự cứng ngắc cùng lạnh nhạt của
nàng, ngọn lửa hạnh phúc trong lòng vừa dâng lên đột nhiên như hứng một chậu
nước lạnh: “Sương, nàng làm sao vậy? Ta sẽ không buông tay, không bao giờ ta
buông tay nàng một lần nữa.”
“Khi ta tỉnh lại, ta nhớ lại mọi thứ, ta chỉ có một ý nghĩ
là gặp nàng, lại nghe tin nàng mất tích, nàng có biết ta lo lắng thế nào? Ta
cảm thấy trong lòng đổ vỡ. Sương, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng, ta muốn
được ở cùng nàng, mãi mãi.” Hắn lẩm bẩm bên tai nàng.
Trong lòng Lưu Sương đau xót, nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng,
ái phi Mi Vũ của người đang ở phòng bên cạnh, nàng sẩy thai, người không nên ở
đây, mà… nên đến bên cạnh nàng đi.”
“Đại Mi Vũ ở đây?” Mày Bách Lý Hàn nhíu lại, tròng mắt đen
hiện lên tia u mặc, nhưng ngay sau đó phỏng đoán chuyện này có liên quan tới Vô
Sắc.
Lưu Sương nhìn dáng vẻ hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nàng sảy thai,
người không thương tâm sao? Người không nhìn tới nàng sao?”
“Sương, hài tử kia không phải của ta, ta vì sao phải thương
tâm?” Bách Lý Hàn nhìn thẳng mắt nàng, nhẹ nói: “Chỉ có nàng…. Nàng mới là
người khiến ta thương tâm.” Nhớ tới nàng lần đó sinh non, trong lòng hắn như
xưa trào lên sự sợ hãi đau đớn.
“Không phải là hài tử của người?” Lưu Sương kinh dị hỏi.
“Đúng vậy a, cho tới bây giờ ta không có chạm vào cô ta, sao
có hài tử?” Bách Lý Hàn vẫn chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói: “Sương, khi đó,
ta mất trí nhớ, phong cô ta làm phi, nhưng mà, đối với cô ta không có một chút
cảm giác gì. Ta biết người ta yêu không phải cô ta, cho nên, ta không hề có
chạm vào. Sương, nàng sẽ không trách ta phong cô ta là phi chứ?”
“Ta… Không có, người phong ai là phi, đâu có liên quan gì
tới ta.” Mặt của nàng khẽ đỏ, thực sự là nàng có trách hắn. Nhưng mà, bây giờ
nghe hắn giải thích hắn và Đại Mi Vũ không hề có bất kỳ quan hệ gì, trong lòng
nàng nhất thời thở phào, nàng trách lầm hắn.
“Hài tử kia… là của ai?” Lưu Sương lí nhí hỏi.
“Hài tử của ta!” Vô Sắc một thân áo đen đứng ở nơi đó, cơ hồ
như hòa lẫn trong bóng đêm, Một đôi mắt đen lặng yên ngắm bọn họ.
“Vô Sắc, ngươi nói hài tử là của ngươi?” Lưu Sương nhẹ giọng
hỏi.
“Đúng thế, là hài tử của ta. Đây là kế hoạch của ta và Đại
Mi Vũ, nàng mang thai hài tử của ta, ta chế Khí tình độc cho nàng, hoàn thành
nguyện ước được làm phi Bách Lý Hàn của nàng. Nàng mang hài tử của ta mà được
gả cho Bách Lý Hàn, nếu hài nhi trong bụng là nam, sau này là hoàng tử, ta hi
vọng hắn có thể trở thành hoàng đế trong tương lai. Hắn (hoàng thượng
Bách Lý Hạo) không phải là không muốn cho ta tranh đoạt thiên hạ sao,
ta lại muốn thiên hạ của hắn. Chẳng qua là đáng tiếc, kế hoạch này lại bị hỏng
bởi một viên đan dược bé nhỏ.” Vô Sắc oán hận nói, hắn đúng là tự làm tự chịu,
tự mình nghiên cứu chế thuốc, làm hư kế hoạch của chính mình.
Lưu Sương không thể nói lời nào, nàng không nghĩ tới, Vô Sắc
không trợ giúp Trịnh hoàng hậu nguyên lai là còn có kế hoạch thâm độc hơn. Nàng
càng không nghĩ tới, Vô Sắc không muốn tranh đoạt hoàng quyền, lại đem hi vọng
ký thác trên mình hài tử.
“Vô Sắc, ngươi tại sao lại phải tranh đoạt hoàng quyền?”
Bách Lý Hàn nhíu mày hỏi hắn, hắn không biết thân phận Vô Sắc
“Hàn.” Lưu Sương kéo nhẹ tay áo Bách Lý Hàn, nhẹ giọng nói:
“Hắn là Bách Lý Tuyết, là huynh đệ của chàng.”
“Huynh đệ của ta, vì sao ta không hề hay biết ta còn có một
người huynh đệ khác?” Bách Lý Hàn kinh ngạc nói, tin kia đối với hắn, không hề
nghi ngờ, một đòn làm hắn khiếp sợ.
“Ha ha ha…” Vô Sắc bỗng nhiên ngửa đầu cười to, thanh âm
kia trong bóng đêm hết sức thê lương. “Ngươi dĩ nhiên không biết sao. Ngươi là
đại Vương gia, làm sao biết một người huynh đệ như ta.”
“Vô Sắc, ngươi đừng như thế nữa! Chuyện cũng đã qua, ngươi
đừng mãi canh cánh trong lòng.” Lưu Sương thấy bộ dạng Vô Sắc, trong lòng rất
khó chịu, “Đại Mi Vũ còn đang nguy hiểm, ta đã sắc thuốc, ta bưng cho nàng.”
Lưu Sương không muốn thấy hắn và Bách Lý Hàn đối chọi gay gắt, cuống quýt nói.
“Lưu Sương, cám ơn hảo tâm của ngươi, ngươi đúng là một
người con gái tốt, nàng đối đãi như thế với ngươi, ngươi còn cứu nàng. Tuy
nhiên, thuốc này có lẽ không còn cần, nàng nghĩ muốn nhìn các ngươi một lần,
vào đi thôi.” Vô Sắc nói cực kỳ khó hiểu.
Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn một cái, nói: “Chúng ta đi thăm
nàng một chút đi.” Bất kể Đại Mi Vũ đã từng làm gì, hôm nay, nàng cũng đã muốn
chết, nàng không muốn cự tuyệt yêu cầu của một người như thế.
Mày Bách Lý Hàn nhíu chặt, lúc lâu sau cũng gật đầu, hai
người cầm tay nhau đi sang phòng bên.
Bên trong phòng, ánh nến lập lòe, Đại Mi Vũ nằm ở trên
giường, mặc một thân lụa trắng mỏng, nhìn qua rất tinh khiết. Chỉ là, gương mặt
của nàng, cũng trắng giống hệt y phục.
Thấy Bách Lý Hàn, trên gương mặt tái nhợt kia hơi đỏ ửng,
mắt tràn hai hàng lệ nóng. Nàng nhìn nam nhân lạnh lùng cao quý này, trong lòng
đau đớn, nàng thật không hiểu vì sao, vì sao, nàng không thể chiếm được tim
hắn.
Bách Lý Hàn nhìn nàng, không nói gì, sắc mặt của hắn bình
tĩnh, nhìn không ra một chút hỉ nộ ái ố nào, đôi mắt đen thâm trầm, nhìn Đại Mi
Vũ. Không thể đoán được hắn nghĩ gì.
“Ta sắp chết rồi, chàng có thể nói cho ta, vì sao, vì sao
chàng không thương ta, lại cứ thiên vị nàng ấy. Nàng ấy đẹp hơn ta sao?” Đại Mi
Vũ không cam lòng khàn giọng hỏi.
gương mặt Bách Lý Hàn trong đêm tối như bóng ma, nghe được
lời Đại Mi Vũ nói, hắn cau mày lại, trầm giọng nói: “Đại Mi Vũ, nếu ngươi nghĩ
rằng chỉ cần là người dung mạo tuyệt sắc khuynh thành thì đương nhiên hạnh phúc
sẽ đến…., ngươi sai lầm rồi. Dung mạo vĩnh viễn không phải toàn bộ con người,
có nét đẹp bên trong tâm hồn mới xứng đáng có được hạnh phúc vĩnh viễn.”
Bách Lý Hàn nhẹ nói, tay càng cầm chặt tay Lưu Sương hơn.
Ban đầu, thực sự là hắn mê luyến Đại Mi Vũ xinh đẹp này, nhưng rất nhanh, hắn
nhận ra mình sai lầm. Đáng tiếc là, đến bây giờ, Đại Mi Vũ vẫn không hiểu nổi
mình bại khi nào.
Đại Mi Vũ nghe những lời Bách Lý Hàn nói… nàng im lặng,
chút ửng hồng trên da mặt chớp mắt biến mất, mặt của nàng trắng bệch dọa người.
“Hàn, chàng có thể lưu lại đây với ta một hồi không? Mặc dù
chàng không thương ta, nhưng, ta vẫn yêu chàng.” Nàng buồn bã nói, trước mắt
sương mù, hai mắt nàng nhòe lệ khiến bộ dạng càng đáng thương
“Không, ta không bao giờ buông tay Lưu Sương nữa.” Bách Lý
Hàn lạnh lùng nói.
“Hàn, chàng nên đáp ứng cô ấy.” Lưu Sương bỏ tay mình ra
khỏi bàn tay Bách Lý Hàn, “Nếu không, cô ấy có chết cũng không nhắm mắt. Ta có
chút lạnh, đi lấy y phục đã.”
Thật sự Lưu Sương không đành lòng nhìn tình trạng của Đại Mi
Vũ, nàng ấy sắp ra đi, yêu cầu như thế cũng không thể nói là quá đáng được, dù
thế nào, nàng cũng từng là phi của Bách Lý Hàn, mà, Bách Lý Hàn cũng từng thích
nàng.
Lưu Sương chậm rãi lui ra ngoài, Vô Sắc đứng ở cửa cũng theo
nàng đi ra.
Đại Mi Vũ nhìn 2 thân ảnh biến mất trong đêm, miệng hiện lên
nụ cười quỷ dị.
“Hàn, ta tuyệt đối sẽ không để cho Lưu Sương có được ngươi,
ta không cam lòng, ha ha ha ha…” Nàng ta điên cuồng hét, thanh âm dần dần
trầm xuống cho đến khi biến mất. Nàng nuốt hơi thở cuối cùng.
Bách Lý Hàn trong tâm run lên, nhất thời có dự cảm xấu,
cuống quýt hướng ra phòng ngoài, không thấy bóng dáng Lưu Sương cùng Vô Sắc
đâu. Xa Xa thấy thị vệ mai phục đã chạy đuổi theo tới sườn đồi
Cả người lạnh buốt từ chân đến đỉnh đầu.
Lưu Sương, hắn đau đớn hô cái tên này, thi triển khinh công
đuổi tới.
Trăng đeo ở chân trời, chiếu từng đợt ánh sáng lạnh lùng trên
núi, cây cỏ trên núi được tưới đẫm ánh trăng, long lanh, thần bí. Nhưng lúc
này, không ai còn đủ tâm trí hưởng thụ cảnh đẹp kia, ánh mắt của họ ngưng nơi
sườn đồi.
Sườn đồi, Vô Sắc ghìm cổ Lưu Sương, tại bên vách đá, gió núi
làm quần áo họ tung bay phấp phới. Tiếng gió xé qua tự hồ có thể xé nát tâm
từng người
Đoạn Khinh Ngân, Thu Thủy Tuyệt, Bách Lý Băng cùng Mộ Dã đã
đến, thật ra thì bọn họ cùng Bách Lý Hàn vẫn chia ra làm 4 đường tìm kiếm Lưu
Sương trong kinh thành, Bách Lý Hàn tìm trong núi. Bọn họ nhận được tin tức Lưu
Sương vội vã tới nơi này, không nghĩ rằng đã chậm một bước.
“Vô Sắc, ngươi không nên làm loạn, ngươi muốn thiên hạ này,
ta cũng sẽ giao cho ngươi! Ngàn vạn lần ngươi đừng làm tổn thương Lưu Sương.”
Bách Lý Hàn lạnh lùng nói. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, mồ hôi lạnh. Bất kể
Vô Sắc có phải là huynh đệ hắn hay không, nếu hắn dám làm tổn thương dù chỉ 1
sợi tóc của Lưu Sương, Bách Lý Băng ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không
bằng chết.
“Thiên hạ, ta có cần!” Vô Sắc tà mị cười nói, tóc đen tung
bay dưới ánh trăng.
Hắn tranh đoạt thiên hạ này, không phải vì hắn muốn làm
hoàng đế, làm hoàng đế sao có được cái tự do tự tại. Hắn sở dĩ tranh đoạt hoàng
quyền, bởi vì trong lòng hắn bất bình, tại sao hắn cũng là hoàng tử mà hắn phải
lưu lạc giang hồ? Tại sao hắn lại phải cách rời mẫu thân của mình?
“Vô Sắc, nếu Nguyệt quốc là chưa đủ, ngay cả Thiên Mạc quốc
ta cũng để cho ngươi!” Mộ Dã trầm giọng nói, thiên hạ có thể đoạt lại, nhưng
nếu Lưu Sương chết rồi, sẽ không thể sống lại được nữa.
“Đúng vậy a, Vũ Quốc cũng sẽ giao cho ngươi, chỉ cần ngươi
thả nàng.” Thu Thủy Tuyệt cũng cao giọng nói, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn
Lưu Sương gặp chuyện không may.
“Các ngươi thật sự là tình thâm a!” Vô Sắc lạnh giọng cười
nói, “Đáng tiếc những thứ đó của các ngươi không là gì cả.” Bọn họ không biết,
hắn muốn là thân tình, nhưng bọn họ không cho hắn được.
“Vô Sắc, Lưu Sương chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, sao
phải giết nàng? Ngươi thả nàng ra?” Đoạn Khinh Ngân trầm giọng nói.
Tay Vô Sắc ghìm Lưu Sương khẽ run rẩy, bọn họ nói rất đúng,
Lưu Sương quả thật không làm chuyện gì có lỗi với hắn, ngược lại nàng còn giúp
đỡ hắn, nàng thật là một cô gái thiện lương, thánh khiết. Thế nhưng, ai bảo
nàng có trong mình hài tử của Bách Lý Hàn? Hắn hận Bách Lý Hàn, nếu không phải
do phụ hoàng sợ việc hắn hồi cung sẽ tranh đoạt ngôi vị hàng đế với Bách Lý
Hàn, hắn đã sớm được gặp mặt mẹ không.
Mẫu thân, 2 từ này trong lòng hắn chỉ là một từ để gọi mà
thôi. Hắn không được hưởng cảm giác thế nào là mẫu thân yêu dấu, hắn lần đầu
tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy mẫu thân, cũng là lúc thân thể mẫu thân
lạnh băng. Như thế này thì sao hắn không thể hận!
Lưu Sương bị Vô Sắc xiết chặt không thể nói chuyện, nàng rất
sợ, nàng không muốn chết, trong bụng nàng còn có hai hài nhi: con, nàng tuyệt
đối không thể chết được. Thế nhưng lúc này Vô Sắc tựa hồ như hóa điên, tận mắt
hắn nhìn thấy mẫu thân qua đời, tối nay lại chính mắt nhìn thấy Đại Mi Vũ chết
đi, hơn nữa, còn cả hài tử của hắn. Hắn rõ ràng là bị đả kích rất lớn.
“A Tuyết, không nên làm chuyện điên rồ!” giọng nói tuy già
nua nhưng uy nghiêm từ phía trước truyền ra.
Vô Sắc ngước mắt thấy trong bóng đêm, sư phụ hắn, Bạch Diệc
Thanh, tóc trắng râu bạc đang đứng ở nơi kia, nhìn hắn vô cùng thương xót.
“Sư phụ, người không nên khuyên đồ nhi, đồ nhi đã quyết! Sư
phụ, cám ơn người những năm qua đã nuôi dưỡng, A Tuyết xin hẹn kiếp sau báo đáp
người.” Vô Sắc đối với Bạch Diệc Thanh tình cảm thâm hậu. Dù gì đi nữa, cũng là
người nuôi lớn hắn, thế nhưng, giờ hắn lại muốn bỏ mà đi.
“Tuyết nhi, ngươi không nên như vậy, chuyện năm đó, là lỗi
của phụ hoàng ngươi, nhưng ngươi cùng Sương nhi đâu có quan hệ gì.” Những binh
tướng đang đứng dàn hàng bỗng nhiên tách ra một con đường, một người mặc áo
vàng sáng chói chậm rãi đi tới – Bách Lý Hạo.
Vô Sắc không thể tin, hắn nhíu mày nhìn lại, hắn không nghĩ
người kia sẽ tới.
Bách Lý Hạo đứng nhìn Vô Sắc bên vách núi, trong lòng tràn
sự hối hận. Hắn không nên để đứa bé này lưu lạc ngoài nhân gian. Hắn không nghĩ
tới, người giúp đỡ Trịnh hoàng hậu cùng Thôi tổng quản chống lại hắn- Bách Lý
Tuyết. Không ngờ tới, đứa con này còn bắt Lưu Sương tới cứu mình. Rõ ràng hắn
không có mất thiện tâm.
“Ngươi chịu cầu xin ta: van xin ta, là vì nàng đang mang
trong bụng hoàng tôn của ngươi sao.” Vô Sắc nắm chặt cổ Lưu Sương, lạnh lùng
nói.
“Tuyết nhi, phụ hoàng biết con hận phụ hoàng, là phụ hoàng
sai, con không thể chết. Tuyết nhi, con thả Sương nhi ra, con còn trẻ, các con
không thể chết, là phụ hoàng đáng chết, phụ hoàng sẽ xuống cửu tuyền bồi tội
với mẫu phi con.” Bách Lý Hạo dứt lời, bỗng nhiên xoay người sang thị vệ bên
cạnh rút kiếm ra, hướng ngực mình đâm tới.
Vô Sắc kinh hãi, trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm vào lồng
ngực Bách Lý Hạo, máu tươi túa ra. Cả người hắn trong tích tắc cứng lại, tay
ghìm cổ Lưu Sương trong phút chốc buông lơi.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!…” Bách Lý Hàn cùng Bách Lý Băng vọt
tới, đỡ Bách Lý Hạo sắp ngã xuống đất.
Đoạn Khinh Ngân thừa dịp vô sắc giật mình sững sờ, phi thân
nhảy lên, cứu Lưu Sương. Mộ Dã tung người nhảy về vách đá, giọng nói chứa sự
căm hận: “Vô Sắc, ngươi dám động thủ với Lưu Sương.”
“Sương nhi, nàng không sao chứ.!” Thu Thủy Tuyệt đi tới
trước mặt Lưu Sương lo lắng hỏi.
Lưu Sương lắc đầu nói: “Ta không sao!” Nhưng là trải qua
tình hình này, nàng có chút kinh sợ.
Đoạn Khinh Ngân không yên tâm đưa cổ tay Lưu Sương lên bắt
mạch, cảm nhận được mạch Lưu Sương ổn định, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bách Lý Hàn từ xa nhìn thấy Lưu Sương không sa, trong lòng
khẽ bình lại, cúi đầu hỏi Bạch Diệc Thanh đang bắt mạch cho phụ hoàng: “Phụ
hoàng ta không sao chứ?”
“Thương thể nghiêm trọng, tuy nhiên không ảnh hưởng tới tính
mạng. Người có lão thiên phù hộ, giữ được một mạng. Ngươi nhanh chóng sai người
đưa vào phòng nhỏ kia. Ta phải nhanh chóng sơ cứu, Sương nhi, Khinh Ngân, các
người tới giúp ta!” Bạch Diệc Thanh trầm giọng nói.
Đoạn Khinh Ngân cùng Lưu Sương nghe vậy theo Bạch Diệc Thanh
đi tới
Cấm vệ quân nhanh chóng vây quanh phòng nhỏ, Lưu Sương theo
sư huynh cùng lão gia gia vào trong phòng
Chọn lựa dao, cầm máu, kim khâu, nấu thuốc, mớm thuốc, cho
đến khi tảng sáng, tình hình của Bách Lý Hao đã ổn định lại.
Một đêm gian nan rốt cục cũng qua đi, Lưu Sương mệt mỏi đi
ra. Một đêm không chợp mắt, nàng cực kỳ mỏi mệt, vừa ra khỏi cửa, liền có một
thân thể ấm áp chờ nàng, Lưu Sương ngẩng đầu, thấy Bách Lý Hàn đang nhìn nàng
đau khổ.
“Phụ hoàng của người đã ổn!” Lưu Sương nhẹ nói.
“Ta biết, nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Bách Lý Hàn ôm nàng, nhẹ nói. Lồng ngực hắn ấm áp, nhẹ như bông, làm nàng say
mê. Nàng quá mệt mỏi, cứ như thế dựa trong ngực hắn mà ngủ yên bình.
Trong giấc mộng kia, nàng cảm nhận được hương vị ngọt ngào,
nhưng khi tỉnh dậy thì không nhớ rõ nội dung giấc mơ, chỉ cảm thấy tinh thần
vui vẻ, thanh thoát, tay chân nhẹ như cánh chim.
Ánh mặt trời buổi chiều nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, nhẹ nhàng
chiếu trên khuôn mặt nàng như một lớp phấn mỏng. Lưu Sương thức dậy, không biết
mình đang ở chỗ nào, một lúc sau mới nhận ra là đang ở nhà gỗ của lão gia gia ở
trên núi.
Đẩy cửa đi ra ngoài, có chút gió lạnh, tuy nhiên nàng không
có cảm giác lạnh, mặt trời cũng không còn rực rỡ nữa, trăng tròn đã từ phía
đông nhú lên.
Trong sơn cốc im ắng, những binh lính mà Bách Lý Hàn, Mộ Dã,
Thu Thủy Tuyệt, mang tới đã đi cả, phòng bên im ắng, Lưu Sương đẩy cửa đi vào,
không có một bóng người, phụ hoàng Bách Lý Hàn cũng đã đi rồi.
Chỉ có một mình nàng ngủ say chỗ này sao?
Trong lòng nàng không cảm thấy sợ hãi, nàng biết, có người
sẽ tuyệt đối không bỏ nàng lại.
Khẽ xoa bụng, nàng lững thững bước vào trong cốc, núi non
hoa cỏ róc rách, muôn hoa khoe sắc khoe hương. Đi có vài bước, đã thấy Bách Lý
Hàn từ bụi hoa đi tới.
Trong ánh chiều tà, gương mặt Bách Lý Hàn mĩ vô cùng. Ánh
chiều như thứ kim cương phủ trên tóc hắn, nhìn qua như một bức họa.
Trong tay hắn cầm một bó hoa tươi, là hoa hắn tự hái trong
bụi, mặc dù không phải những loài hoa có tiếng, nhưng là bó hoa kia thực sự đẹp
vô cùng.
“Tặng sao?” Lưu Sương nhẹ giọng hỏi, nhận lấy từ tay hắn,
trên mặt lộ ra nụ cười, đóa hoa kia thật rực rỡ và tinh khiết.
Bách Lý Hàn nhìn nàng, trong nháy mắt thất thần.
Hắn ôm nàng, cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng.
Bụng Lưu Sương bỗng nhiên kêu ọc ọc, nàng đã một ngày một
đêm không ăn gì, nàng không đói thì hài tử cũng đói a.
Bách Lý Hàn khẽ cau mày, ngón tay thon dài giận dữ xoa bụng
Lưu Sương cười nói: “Ha ha, hình như tiểu bảo bảo có ý kiến rồi nha.”
“Đúng vậy a, không chỉ có bọn chúng có ý kiến, ta cũng có ý
kiến có được hay không, mau đi tìm cái gì ăn đi!” Lưu Sương cáu giận nói.
“Bọn chúng?” Bách Lý Hàn ngây ngốc hỏi, nhất thời không có
hiểu được lời Lưu Sương nói.
Lưu Sương vươn 2 ngón tay ra trước mặt hắn, mặt hắn sáng
ngời.
Bách Lý Hàn nhìn ngón tay nàng, có chút mê hoặc.
“Ngốc quá, hai có được hay không!” Lưu Sương liếc hắn một
cái, nói.
Bách Lý Hàn nghe vậy, trên mặt cười rạng rỡ, cao hứng. Trời
xanh kia thương họ, đem hài tử đã mất trả về sao?
“Chờ ta đi một chút sẽ trở lại.” Hắn mềm nhẹ nói.
Hắn xoay người vào nhà lấy bộ cung tên rồi đi ra ngoài, thứ
này đoán chừng là lính của hắn để lại.
“Chàng muốn làm gì?” Lưu Sương hỏi
Hắn quay đầu khẽ mỉm cười nói: “Cho tiểu tinh tinh ăn cật
mà.”
Dưới ánh trăng dịu dàng, hoa cỏ trong sơn cốc hòa cùng gió
đêm chợp chờn. Bách Lý Hàn dùng khinh công, tung người trên các ngọn cây, bạch
y trong gió phiêu giương, nhìn qua hắn như thần tiên.
Hắn quay về, trong tay giơ lên một con gà núi.
Hắn thuần thục nhổ lông mao, đi ra suối rửa sạch, sau đó
nhóm một đống lửa, đem thịt gà gác trên lửa nướng lên. Hắn vào trong nhà lấy
chút đồ gia vị, muối, vẫn không nhìn nàng, thuần thục lật gà qua lại.
Chỉ chốc lát, thịt ở trên lửa phát ra mùi thơm quyến rũ,
tiếng xèo xèo bây ra, mỡ theo thân thịt mà chảy xuống dưới.
“Thơm quá a!” Lưu Sương nói,
Bách Lý Hàn nhíu mày, giật xuống một cái đùi gà, đưa cho Lưu
Sương
Lưu Sương nhanh chóng ăn hết, liếm liếm đầu lưỡi nói: “Thiếp
muốn ăn nữa!”
Kể từ sau khi mang thai, Lưu Sương liền trở nên rất thèm ăn.
Bách Lý Hàn vừa giật xuống một cái đùi gà, chăm chú nhìn Lưu
Sương ăn chóng vánh. Trừng mắt nhìn, nói: “Xem ra không phải là tiểu mèo, là
tiểu heo mập.”
“Bách Lý Hàn, hai đùi gà vừa rồi không phải thiếp ăn, là hài
tử của chàng ăn, bây giờ mới là lúc thiếp muốn ăn.” Lưu Sương dứt lời, giật
xuống toàn bộ gà bắt đầu ăn, cuối cùng, toàn bộ gà xuống bụng, ngay cả một
miếng thịt cũng không chừa cho Bách Lý Hàn ăn, chỉ chừa xương đầy đất.
Đến khi ăn xong rồi, Lưu Sương ngước mắt thấy Bách Lý Hàn
đang nhìn nàng mỉm cười, mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, bộ dạng ăn uống của
nàng có phải hay không rất khó coi. Nhìn hắn quan sát nàng ăn, xem chừng như
còn ngon hơn là ăn món gà kia vậy.
“Nếu không, chàng lại đi săn một con gà núi đi?” Lưu Sương
ngượng ngùng nói, là nàng một chút cũng không chừa cho hắn.
Bách Lý Hàn nhìn nàng, sủng nịch cười cười, không nói gì,
vươn tay, lau khóe miệng cho nàng.
“Nàng ăn no, ta cũng hết đói bụng.” Hắn vừa nói, vừa ngồi
xuống thảm cỏ trên đất, cánh tay nhẹ nhàng kéo Lưu Sương, để nàng nằm xuống,
gối đầu trên đùi hắn.
“Phụ hoàng chàng cùng Vô Sắc, bọn họ thế nào?” Lưu sương nhẹ
giọng hỏi.
“Phụ hoàng sau khi tỉnh lại, người muốn gặp nhất chính là Vô
Sắc, không, là A Tuyết. A Tuyết đã tha thứ cho phụ hoàng rồi, bất quá hắn cự
tuyệt phụ hoàng phong hắn là vua, hắn cùng gia gia nàng đi rồi, nói là đi lưu
lạc giang hồ.” Bách Lý Hàn thở dài nói.
Đến lúc này, Bách Lý Hàn mới biết được con người Vô Sắc,
thật ra thì hắn gây ra nhiều chuyện như vậy, không phải vì tham luyến danh lợi
phú quý, chỉ là trong lòng bất bình mới bày ra nhiều trò quấy phá. Chính xác
là, hắn thích cuộc sống tự do tự tại trên giang hồ hơn.
“Ta nghĩ sau này trên giang hồ sẽ không còn một Vô Sắc vừa
chính vừa tà “Cứu một người đả thương một người, sống một người chết một người”
nữa rồi, hắn sẽ là thầy thuốc cứu người Bách Lý Tuyết.” Lưu Sương đưa mắt nhìn
trời vừa sáng, nhẹ giọng nói.
Bách Lý Hàn gật đầu, vỗ về nàng, dịu dàng nói: “Sương, ta
vĩnh viễn cùng nàng cư ngụ ở sơn cốc, sinh một đám hài tử, có được hay không?”
Vừa rồi, Lưu Sương bị Vô Sắc bắt đến trên sườn núi, tim của
hắn một lát tuyệt vọng, một lát hi vọng, lên thiên đường rồi xuống địa phủ, du
tẩu vô số hồi. Nếu như nàng chết, tim của hắn triệt triệt để để chìm vào vực
sâu không đáy, sống nữa cũng không còn ý nghĩa. Mặt khác, hắn thề, chỉ cần nàng
sống, hắn sẽ vĩnh viễn cùng nàng ở chung một chỗ, làm nàng cười, làm nàng náo,
sủng ái nàng, sinh một đám hài tử, sống một cuộc sống sinh hoạt khoái nhạc.
Lưu Sương nhìn một bên mặt hắn tuấn mỹ dưới trăng, đúng dịp
cười yên nhiên nói: “Ta tựa hồ chưa nói muốn gả cho chàng a!”
Bách Lý Hàn nghe vậy, tức giận vỗ vỗ đầu của nàng, nói:
“Nàng đã có hài tử của ta rồi, còn muốn gả cho người khác? Hôn sự của nàng cùng
với Băng nhi, không tính toán gì hết.” Nhớ tới hôn sự của nàng cùng Bách Lý
Băng, trong lòng hắn nhất thời ảm đạm. Băng nhi sợ là cũng phải thất vọng rồi,
bởi vì hắn yêu Lưu Sương.
“Ngày mai, ta liền đi từ ngôi vị hoàng đế, nàng thấy thế
nào?” Bách Lý Hàn nắm tay nàng, cùng mười ngón tay nàng đan xen, xiết lại thật
chặt.
Từ bỏ ngôi vị hoàng đế, là vì nàng? Lưu Sương ngước mắt,
thấy đôi mắt kia kiên định, nàng biết hắn thật tâm. Nàng dĩ nhiên nguyện ý cùng
hắn vĩnh viễn trải qua cuộc sống tự do tự tại. Thế nhưng, Nguyệt Quốc phồn thịnh
chưa bao lâu đã lại đổi hoàng đế, việc này với nước với dân, ắt không có lợi.
Huống chi, hắn rất thích hợp làm hoàng đế. Nàng không thể vì mình mà ích kỷ như
vậy, có được hắn, liền kéo hắn từ ngôi vị hoàng đề xuống thường dân.
“Hàn, chàng hẳn hiểu ta, ta không ngại chàng làm hoàng đế,
cái ta để ý chính là… hậu cung của chàng!” Lưu Sương nhàn nhạt nói.
Bách Lý Hàn gõ đầu Lưu Sương, cáu giận cười cười nói: “Có
nàng rồi, ta còn cần hậu cung làm gì. Ta chỉ cần mình nàng làm Hoàng hậu là đủ
rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!