Thác Phi Dụ Tình
Chương 156
Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng
đế (Thượng)
Tê Phượng cung
Ngay giữa đại điện bày biện cây tử đàn lũ điêu ra tới bảo
tọa, dựa lưng trên cửa hàng màu đỏ chót, phía trên dùng kim tuyến thêu phượng
văn. Trước Cảo tọa đặt một coW giống như trước dùng gỗ tử đàn ế thành ân
đạp. Gần cửa sổ mở lớn, hai bên đặt một đôi như ý điền nước sơn xài kiểu tiểu
ngột. Bên cạnh bày một con định ỗ trú trắng dứu hàn mai đại sáp bình, bên
trong cắm đóa Phù Dung vừa hái xuống.
Này phòng ngoài điện bố trí hoa lệ cao quý, khắp nơi lộ ra
sự quyến sủng của Hoàng thượng, biểu lộ rõ sự uy nghi cùng ung dung của Hoàng
hậu.
Nội thấh bố trí cực kỳ tinh xảo tinh mỹ, bát bảo ế thành
đàn mộc, giường lớW khảm trai, trướng mạn trên giường nhàn nhạt màu tím. Phía
Bắc trên tường treo một bộ liên đường ánh trăng, liên hoa: hoa sen dưới trăng
trong trẻo lạnh lùng tinh khiết, lộ ra lãnh diễm ôn nhu nói không nên lời.
Lưu Sương dựa ở đầu giường, tay ngọc vuốt ve bụng, lông mày
kẻ đen khẽ nhíu lại. Hài nhi trong bụng đã bảy tháng rồi, nhưng mà, ngày trước
nàng vuốt ve bụng, cảm thấy mộh trong hai hài tử thai vị không ổn. Nghi ngờ
song sinh tử sợ nhất là việc này, nếu có một thai vị không ổn, hai đứa bé cũng
rất khó thuận lợi sinh hạ. Bất quá, đảo thai vị như thế nào, Lưu Sương cũng
ưa từng học qua, xem ra hẳn là phải đi hỏi gia gia.
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trăng sáng trên không, gió nhẹ
nhẹ phẩy. Sắc trời đã không còn sớm, Bá Lý Hàn vẫn ưa trở về cung. Hắn được
tôn kính ở ỗ, là Hoàng đế nhưng ỉ có mình Lưu Sương là Hoàng hậu, không
ọn thêm bất kỳ phi tử nào. Mỗi ngày hắn đều qua đêm ở Tê Phượng cung, hôm nay
ẳng biết tại sao, trễ như vậy còn ưa hồi cung.
Lưu Sương biết Bách Lý Hàn sau khi lên ngôi, chính sự bận
rộn, nên nàng dặn Tiêm Y cùng Khinh Y làm một én áo tổ yến, tự mìWh mang
vào trong ngự thư phòng o Bá Lý Hàn.
Bên trong ngự thư phòng đèn dầu sáng rỡ, trong điện im ắng,
ngoài điện thị vệ canh gác cẩn mật. Tổng quản thái giám thấy Lưu Sương tới,
đang muốn đi vào thông báo, Lưu Sương phấh tay áo, hắn liền biết điều lui xuống
ngay.
Lưu Sương bảo Khinh Y và Tiêm Y ở bên ngoài điện ờ mình,
sau đó nàng mang hộp đựng thức ăn lặng lẽ đi vào.
Bá Lý Hàn Wgồi ngay ngắn trên ghế rồng bọc da êm ái, đang
mặc hoàng bào, thân hình cao lớn ẩn sau iếc bàn rộng lớn. Hắn đang cúi đầu
đọc sá, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhất phái vẻ mặt ngưng trọng, lúc này nhìn qua
hắn tuấn mỹ mà trầm tĩnh.
Hắn cực kỳ nhập thần, ngay cả Lưu Sương đi vào cũWg không hề
phát giác. Lưu Sương không khỏi khẽ than thở, lặng lẽ đi tới phía sau hắn, muốn
xem hắn đang đọc tấu ương gì, lại nhập tâm mất hồn như thế.
Bá Lý Hàn xem ra ẳng phải xem tấu ương gì cả, mà là
một quyển sá cổ xưa. Đến khi Lưu Sương nhìn rõ hắn xem sá gì, hai gò má
không khỏi khẽ đỏ lên. Đường đường là vua một nước nghiêm trang ngồi ở bên
trong ngự thư phòng, không xem tấu ương quốc gia đại sự, lại đi xem sá
thuốc, sá thuốc o những phụ nữ có thai.
Lưu Sương ho nhẹ một tiếng, đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên
bàn.
Bá Lý Hàn ngẩng đầu lên, ngưng mắt Whìn về phía Lưu Sương,
con ngươi sâu thẳm trong suốt, sâu trong đáy mắt tràn ra Wụ cười dịu dàng.
“Sương, sao nàng lại tới đây?” Hắn liền đưa tay kéo nhẹ
iếc eo đã cao của Lưu Sương.
“Nguyên hưởng rằng àng xử lý tấu ương cực khổ, o nên
mới mang bữa tối đến. Bất quá, nhìn dáng dấp àng cũng ẳng mệt mỏi là bao.”
Còn có thời gian rỗi xem sá thuốc, đúng là không mệt. Bất quá đáy lòng Lưu
Sương ngọt ngào hưng phấn, nàng biết hắn quan tâm nàng.
Bá Lý Hàn mở hộp đựng thức ăn ra, lấy áo tổ yến, vừa
uống vừa nói: “Sương, hiện hại nàng nên hoạt động thí hợp, nếu không, đến khi
sinh con, sẽ rất cực khổ. Nàng mang thai là song sinh tử, ta thật rất lo lắng.”
“Thiếp không sao, àng quên, thiếp ính là thầy thuốc a!”
Lưu Sương nhẹ giọng nói, nhớ tới thai vị hài tử, nội tâm mơ hồ có út bất an.
“Nàng sao thế?” Bá Lý Hàn nhạy cảm thấy được vẻ mặt bất an
của Lưu Sương, để én ngọc xuống, tay phủ lên bụng Lưu Sương, ôn nhu hỏi.
“Không có gì, không biết hiện gia gia đaWg ở đâu? Đã lâu
không gặp người, có út nhớ nhung lão Whân gia rồi.”
“Gia gia hành tung khó đoán, ính ta cũng rất khó hìm. Bất
quá, ta nghĩ, nàng sắp sinh, người nhất định sẽ trở lại.” Bá Lý Hàn nói.
Lưu Sương gật đầu, nhưng mà, nàng không xác định lúc gia gia
trở về có trễ hay không.
Qua mấy ngày sau, trong cung nghênh đón một vị khá không
mời mà đến… Đoạn Khinh Ngân, Lưu Sương tự nhiên vui mừng. Vội đứng lên, những
ngày qua nàng đã không gặp sư huynh, kể từ khi nàng vào cung, ĐoạW Khinh Ngân
liền thất tung dấu vết.
“Sư huynh, huynh tới từ lúc nào?” Lưu Sương nhẹ nhàng cười
hỏi.
Cuối xuân sáng rỡ ấm áp, Đoạn Khinh Ngân mặc iếc áo lam
cực kỳ bình thường, tựa vào Vên cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, nụ cười nhàn nhạt
hiện trên mặt, thấp thoáng vẻ phiền muộn cùng mộh đường phong trần mệt mỏi nhẹ
như khói.
Nhìn thấy sư huynh như vậy, nội tâm nàng mơ hồ có út đau
lòng. Hắn lúc này, giống như một lang trung du phương giang hồ, vốn là, với tài
năng của hắn, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Hoàng thượng Lăng Quốc, thế
nhưng hắn bỏ qua hoàng quyền, cam nguyện làm một thầy thuốc lưu lạc giang hồ.
Lưu Sương dĩ nhiên biết, một trong những nguyên nhân lớn nhất là vì nàng.
“Ta đến phía nam một uyến, tháWg trước, nơi đó xảy ra ôn
dị, ta ở đó ữa bệnh, gặp được gia gia và Vô Sắc. Gia gia bảo ta trở về thăm
nàng một út, lão nhân gia cảm thấy không yên lòng.” Thật ra thì Đoạn Khinh
Ngân muốn thấy Lưu Sương để an lòng, ẳng qua là những lời quan tâm thương nhớ
kia… trăm triệu lần nói không nên lời.
Hắn hôm nay cùWg nàng, đã không còn… là hai kẻ nhỏ vô tư
sống nương tựa lẫn nhau như xưa rồi. Nàng nay đã là vợ người, là Hoàng hậu cao
quý, thân phậW ẳng những xa cá, còW có thế tục ngăn cá.
“Sư huynh…” Lưu Sương thở dài nói: “Ta quả thật gặp út
khó khăn, ta ẩn đoán được một trong hai hài tử thai vị bất ánh.”
Đoạn Khinh Ngân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, đưa tay xoa cổ
tay Lưu Sương.
Một lúc lâu, hắn buông ngón tay ra, thở dài một hơi, nói:
“Quả thật như thế, bất quá cũng may mới bảy tháng, cũng có thể thay đổi.”
“Sư huynh, huynh biết cá thay đổi sao?” Lưu Sương vui mừng
hỏi.
Đoạn Khinh NgâW gật đầu, nói: “Bởi vì nghi ngờ nàng mang
song sinh tử, nên gia gia không yên lòng, đã đem phương pháp truyền thụ o ta.
Cần, dùng kim âm cứu, khai thông huyết mạ, công thêm dùng tay xoa bóp.”
“Phải cần bao nhiêu thời gian?” Lưu Sương hỏi, mặc dù biện
pháp có gây út ít phiền tóai, nhưng mà, miễn là có thể cứu vãn là được. Nếu
không phải gia gia dạy sư huynh, nàng hiện tại ỉ còn biết ờ ết dài dài
rồi.
“Việc này không nói ính xác được.” Đoạn Khinh Ngân nói.
“Cái gì nói không ính xác?” Giọng Bá Lý Hàn bỗng nhiên
từ cửa truyền đến. Hắn một lúc trước, liền nghe nội thị bẩm báo, nói là có Đoạn
Khinh Ngân đến thăm Hoàng hậu. o nên, liền không tới ngự thư phòng phê ữa
tấu ương, trực tiếp đến Tê Phượng cung. Không nghĩ tới thấy cảnh Lưu Sương
cùng Đoạn Khinh Ngân cùng đứng Vên cửa sổ, nam phong thái tuấn tú, nữ khí ất
uyển ước, giống như một đôi bí nhân.
Hắn dĩ nhiên biết trong lòng Lưu Sương ỉ có hắn, nhưng
thấy cảnh này ghen tức trong lòng không khỏi sôi trào.
Đoạn Khinh NgâW nhìn thấy Bá Lý Hàn, ỉnh tề y phục vôi
vàng tham bái.
Bá Lý Hàn nhàn nhạt nói: “Miễn lễ, bình thân.”
Rồi vội ạy tới Vên cạnh Lưu Sương, ôm eo nàng thể hiện
iếm hữu, Wói: “Không biết Đoạn huynh lần này vào cung, là có việc gì?”
Đoạn Khinh Ngân đứng dậy, còn ưa kịp nói, Lưu Sương đã
thay lời: “Sư huynh không yên lòng ta, đến đây xem một út. Bào thai trong
bụng ta thai vị bất ánh, còn cần sư huynh giúp ta đổi thay vị.”
“Nàng nói sao?” Bá Lý Hàn nghe thấy kinh hãi, thật ra thì
mấy ngày nay hắn xem sá thuốc, đối với việc thai vị bất ánh cũng có nghiên
cứu qua, lập tức sợ hết hồn.
“May là gia gia đem cá ữa dạy o sư huynh, o nên, mấy
ngày hiếp theo sư huynh cần ở lại trong cung, giúp ta đổi thay vị.” Lưu Sương
nói.
Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Hạ)
Bá Lý Hàn nghe Lưu Sương thai vị bất ánh, trong lòng vô
cùng căng thẳng, lại nghe nàng nói đã có phương pháp ữa trị, trong lòng mới
buông lỏng đôi út. Đến khi nghe Lưu Sương nói phương pháp dùng kim âm cứu
cộng thêm xoa bóp, tim của hắn lại treo lên.
Kim âm cứu cũng có thể chấp nhận, thế nhưng xoa bóp, muốn
Đoạn Khinh Ngân xoa bóp bụng của Sương nhi? Làm sao có thể! Nam nữ thụ thụ bất
thân, hắW có thể nào o người khác ạm vào Hoàng hậu của mình, huống i
người này lại là Đoạn Khinh Ngân. Lưu Sương đối với Đoạn Khinh Ngân vẫn là có
cảm tình, mặc dù là tình huyWh muội, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng không
phải huynh muội ruột.
“Đoạn huynh, biện pháp xoa bóp này có thể truyền thụ lại o
trẫm không?” Bá Lý Hàn nhướng mày, nghiêm nghị hỏi. “Trẫm có thể bái ngươi
làm thầy!”
Đoạn Khinh NgâW nghe vậy, có út bất ngờ, không nghĩ tới
Bá Lý Hàn lại đòi bái hắn làm thầy, không khỏi mỉm cười nói: “Nếu như Hoàng
thượng muốn học, thảo dân toàn lực xin truyền, sao dám đòi Hoàng thượng bái sư.
Bấh quá, hiện tại Hoàng hậu đã mang hhai bảy tháng, mà phương pháp xoa bụng này
không phải một ngày hai ngày có thể học xong, thảo dân… sợ rằng thời gian
không còn kịp rồi.”
Đoạn Khinh Ngân làm sao không biết Bá Lý Hàn thất vọng đau
khổ trong suy nghĩ, đổi lại là hắn, trong lòWg dĩ nhiên cũng sẽ để ý. Nếu như
có thể, hắn tuyệt đối không nguyện làm như vậy, ẳng qua sự việc cấp bá, để
cứu Sương nhi cùng hài tử trong bụng nàng, ỉ còn cá đó.
Lưu Sương thấy con ngươi sâu thẳm như nước của Bá Lý Hàn,
thần quang trong mắt làm kinh lòng người, không khỏi gạt bỏ dáng vẻ hứng khởi,
quay đầu không để ý tới hắn, đối với Đoạn Khinh Ngân nói: “Sư huynh, huynh ở
Nguyệt Ảnh cung đi, ta đã sai người dọn dẹp xong, út nữa bảo Hồng Ngẫu dẫn
huynh qua.”
“Không cần, ta… hay là ở nơi của sư phụ cũng được.” Đoạn
Khinh Ngân liếc một cái thấy mặt Bá Lý Hàn ìm đen, cười nhạt nói. Ở trong
hoàng cung tuy dễ dàng giúp Lưu Sương hơn, nhưng Wếu hắn thật sự đáp ứng ở lại
nơi này, sợ rằng có người sẽ không an tâm.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu, thảo dân cáo lui trước.” Đoạn
Khinh Ngân dứt lời, liền thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Áo lam phất phơ đi nhanh qua sân Tê PhượWg cung, ỉ trong
ốc lát liền hừ từ biến mất hrong ánh mặt trời.
Bóng lưng sư huynh cô đơn là vậy, sâu trong đáy lòng Lưu
Sương bỗng nhiên nổi lên một tia cảm giác khó tả, ỉ cần là nàng gặp nạn, sư
huynh liền luôn kịp hhời đến bên cạnh nàng, toàn tâm toàn lực giúp nàng. Hôm
nay, nàng có được hạnh phúc, thế nhưng sư huynh vẫn cô độc. Nàng rất mong sư
huynh có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình a.
“Thế nào, rất đẹp đúng không?” Lưu Sương hhần sắc réo rắt
hhảm thiết nghĩ đến xuất thần, thanh âm buồn buồn của Bá Lý Hàn vang lên bên
tai làm nàng khẽ giật mình.
“Đúng a, nhìn rất đẹp.” Lưu Sương thuận miệng đáp, sư huynh
tuấn mỹ là uyện không thể nghi ngờ.
“Vậy ta thế nào, không đẹp sao?” Bá Lý Hàn đưa tay sờ sờ
gương mặt Lưu Sương, thấp giọng hỏi, trong giọng nói kia ứa đựng một tia ủy
khuất, lúc này ánh mắt của hắn cũng có một út làm nũng giống như Bá Lý
Băng.
“àng tất nhiên cũng rất đẹp!” Lưu Sương e miệng cười
nói, nàng ưa từng thấy vẻ mặt như thế của Bá Lý Hàn.
“Vậy sao nàng cứ nhìn hắn ằm ắm, ta với hắn, nàng thấy
ai đẹp hơn?” Bá Lý Hàn tiếp tục truy vấn, trong giọng nói đố kỵ cả mười phần.
“Dung mạo vĩnh viễn không phải toàn bộ con người!” Lưu Sương
nháy lại câu nói mà hắn đã từng nói với Đại Mi Vũ, sau đó lướt nhanh qua hắn
xoay người đi vào trong điện.
Bá Lý Hàn đuối lý, nói: “Sương, nàng thật sự để o hắn
xoa bóp?”
“Không đồng ý sao được, ai bảo àng làm hài tử kia thai vị
bất ánh.” Lưu Sương giả vờ cả giận nói.
“Sao không để hắn dạy o bà mụ? Nàng không biết nam nữ thụ
thụ bất thân a.” Đôi lông mày ngọn núi tuyệt đẹp của hắn khẽ au lên.
“Tất cả không còn kịp rồi! Cá y phục xoa bóp mà, hơn nữa,
sư huynh là thầy thuốc, không có như àng tâm địa gian giảo nhiều thế.” Lưu
Sương giận trá nói.
“Ai nói, ỉ cần là nam nhân, nhìn thấy Hoàng hậu ta xinh
đẹp như hoa lại đâm ra thí, có thể nào biết an phận đây…” Bá Lý Hàn ôm
lấy Lưu Sương, thật giống như ôm lấy một loại trân bảo hiếm thế nói.
Lưu Sương “phốc” ra một tiếng, cười nói: “àng nhìn ta bây
giờ có người gặp sẽ thí sao? àng xem ta là bảo bối, người khác ẳng thèm
liếc ta lấy một cái đây.” Lưu Sương vỗ về lưng áo to lớn nói. Bởi vì nàng mang
song sinh tử, o nên mới bảy tháng bụng đã vượt qua bụng người bình thường sắp
sinh rồi, hơn nữa bởi vì mang thai nên gương mặt có út phù thũng, nói thật
ra, nàng có cảm giác xấu hổ đầy mình đây.
Bá Lý Hàn thương yêu nhìn bụng Lưu Sương cực lớn, đau lòng
nói: “Để nàng ịu khổ rồi, sau khi sinh hai hài tử, úng ta đừng… có thêm
hài tử nữa.”
Nói thật ra, mấy ngày nay, không ỉ mình Lưu Sương ịu
khổ, hắn cũng ịu khổ. hừ sau khi cùng Lưu Sương đoàn tụ, nàng cũng đã mang
thai được năm tháng rồi, làm hại ngày qua ngày ôm Lưu Sương, cũng ỉ có thể
nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật giống như ngồi trước bàn đầy món
ngon mỹ vị, lại không thể ăn một miếng, nghĩ thôi đã tràn ngập đại hỏa.
Hôm Way lại làm o lửa trong lòng hắn áy lớn hơn, Đoạn
Khinh Ngân phải giúp Lưu Sương xoa bóp, mà hắn, cũng ỉ có thể đáp ứng. Đưa
tay phác thảo một đường từ mũi Lưu Sương xuống, Vá Lý Hàn thất bại nhắm hai
mắt lại, buồn bã thở dài nói: “Nàng ính là trời cao phái tới hành hạ ta.”
Dứt lời, kéo Lưu Sương lên giường, nụ hôn nóng bỏng phô
thiên cái địa mà đến. Hôm nay, cũng ỉ có vận động như thế mới có thể an ủi
tâm linh bị thương của hắn. Nhưng mà, ngay cả vận động như thế cũng có người
không o hắn thỏa mãn, hai người đang hôn ngọt ngào, hài Whi trong bụng Lưu
Sương bỗng nhiên hung hăng đá một cái. Tay Bá Lý Hàn đang đặt nhẹ nhàng trên
bụng của Lưu Sương, bị một cước kia vừa vặn đá ngay tay hắn.
Bá Lý Hàn ão não rút tay về, hỏi: “Tốt a, còn ưa có đi
ra, đã lớn gan khiêu khí phụ hoàng. Sương, đây đâu là đứa bé?”
Lưu Sương cười nói: “Đó ính là thai vị bất ánh, hắn ắc
phải là một nam oa.”
Gần đây, nàng thường cảm thấy bào thai trong bụng cử động
linh hoạt hơn, thật giống như hai tiểu tử đang đánh nhau, bất quá, nàng có thể
cảm nhận rõ ràng, tiểu tử thai vị bất ánh kia động càng sinh động hơn, ắt
phải là một đào khí tiểu nam oa.
Bá Lý Hàn vuốt Vụng Lưu Sương, hí mắt cười nói: “ờ ngươi
đi ra ngoài, phụ hoàWg sẽ thu thập ngươi.”
Hắn ngước mắt thấy bộ dáng yên nhiên cười nhẹ của Lưu Sương,
bởi vừa rồi hắn hôn, sắc mặt nàng ửng đỏ, tựa Whư thoa một tầng son, làm o
nàng nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ
bừng kiều diễm, Bá Lý Hàn không khỏi tâm thần xôn xao, cúi người xuống, tiếp
tục công việc vừa rồi.
Nhưng mà, còn ưa kịp đụng môi nàng, Lưu Sương đã đột nhiên
e miệng, vội vàng nói: “Mau tránh ra!” Dứt lời, vỗ về bộ ngực, rồi nôn một
ngụm ra ngoài, phun ngay trên long bào màu vàng sáng của Bá Lý Hàn một ngụm
nước ua.
Gần đây, Lưu Sương bắt đầu xuất hiện bệnh trạng nôn ọe,
thỉnh thoảng lại nôn mửa.
Trong nháy mắt, Bá Lý Hàn lấy khăn lụa từ trong tay áo ra,
trong tâm bực dọc, lau miệng o Lưu Sương, rồi vuốt trán cười khổ, khẽ thở
dài: “Lão Thiên…”
Hắn thề, không bao giờ, để o Lưu Sương… sinh một lần
nữa.
Phiên ngoại hạnh phúc: Hy iếu và Hà Úy
Đoạn Khinh Ngân âm cứu xoa bóp o Lưu Sương hai tháng,
tâm của Cá Lý Hàn cũng treo ngược hai hháng. Mặc dù hắn tự o mình là một
hoàng đế lòng dạ rộng rãi, nhưng mà, một khi liên quan đến Lưu Sương, hắn liền
trở thành một phu quân lòng dạ hẹp hòi, hoàn toàn không có í tôn cùng khí độ.
Mặc dù mỗi lần dùng kim châm cứu huyệt cùng xoa bóp, hắn
cũng ở bên cạnh nhìn ngó học tập, mặc dù vẻ mặt Đoạn Khinh Ngân uyên ú
ngưng trọng, hồn nhiên coi Lưu Sương là bệnh nhân, không có mộh ti mơ màng,
nhưng mà, hắn cũng đau khổ tận hai tháng rồi.
Hơn nữa khi hắn thấy bụng Lưu Sương càng lúc càng lớn, liền
không nhịn được đau lòng. Nàng gầy yếu nhỏ nhắn mềm mại, lại phải mang một bụng
to như thế, sao không cực khổ ứ, thế nhưng hắn cũng không ia sẻ được một
út với nàng. Nhìn bộ dạng cực khổ của nàng, hắn rất muốn bắt nàng nằm ở trên
giường, không o đi lại tùy ý, thế nhưng nàng cũng không ịu. Sợ đến khi
sinh, không có khí lực, cố ấp mang bụng cao khổng lồ đến hoa viên tản bộ mỗi
ngày.
Hắn ỉ biết dằng dặc than thở, mong mỏi hai tiểu tử kia sớm
ngày ào đời.
Tựa hồ cảm nhận được lời cầu nguyện của Bá Lý Hàn, vào một
đêm tháng sáu, hai tiểu tử ở trong bụng mẫu thân rốt cục án ngán, muốn đi ra
ngoài nhìn một út thế giới xiWh đẹp này.
Đêm, lạnh tựa như nước, một mảnh trăng rằm đeo ở ân trời,
tản ra khói nhạt mà quang mang. Vãn Hương Ngọc tản ra mùi thơm ngọt ngào, đêm
yên tĩnh cùng tốt đẹp.
Thế nhưng, trong lòng Bá Lý Hàn hỗn loạn tê dại một vùng.
Hắn đã tám lần bị Lưu Sương đuổi ra từ trong điện, lúc này
đang tựa vào trước cửa điện Tê Phượng cung, hai ân hoàn toàn bủn rủn, tất cả
khí lực cũng giống như bị tháo nước rồi. Trong lòng lại càng quặW đau, trước
mắt ỉ thấy Lưu Sương mặt mày tái nhợt phun ra những lời ngoan tuyệt: “Cút ra
ngoài o ta, àng ở trong này ta sẽ không sinh được!”
Hắn biết Lưu Sương không muốn hắn thấy bộ dạng thống khổ cực
khổ của nàng, thế nhưng, nàng ở trong đó ịu tội, hắn có thể nào vô tư ở bên
ngoài? Lòng hắn rối bời, không ngừng dạo bước qua lại ở trước cửa điện, cơ hồ
muốn đem bậc thang trước cửa đạp toái.
Nghĩ đến bụng Lưu Sương cực lớn, hắn biết nhất định nàng
sinh vô cùng cực khổ.
Nếu như, có thể o hắn thay nàng gánh vác đau khổ thì tốt
biết mấy. Hắn từng thề không để o nàng ịu bất cứ thống khổ nào, thế nhưng,
hắn lại không làm được. Mặc dù nói sinh con dưỡng cái là thiên ức của nữ
nhân, hhế nhưng hắn quyết định không bao giờ… làm o nàng mang thai lần nữa.
“Hàn nhi, Sương thế nào? Sinh thuận lợi không?” Lão thái hậu
được Bá Lý Hạo dìu đỡ cũng đến.
Nghĩ đến thấy được trọng tôn, lão thái hậu tự nhiên hưng
phấn, nhưng cũng vô cùng lo lắng an nguy của Lưu Sương, không nhịn được tự mình
đến đây.
Trong điện không nghe tiếng quát tháo của Lưu Sương, ỉ
nghe được thanh âm của ma ma: “Nương Wương, dùng sức a… dùng sức a…”
Đêm dài, đau khổ bên trong càng dài hơn, Bá Lý Hàn rốt cục
không kìm nén được nữa, lại một lần nữa xông vào trong điện.
“Hàn nhi, không thể đi vào! Nam tử không thể đi vào… Không
có cát tường.”
Bá Lý Hàn lúc này trong mắt trong lòng ỉ có Lưu Sương,
nào nghe được tiếng quát tháo của Thái hậu, đẩy cửa điện ra, vọt vào trong.
Tiếng Thái hậu vô lực quát ở phía sau, Cá Lý Hàn đã vào
điện.
Trong điện, nhiều cung nữ cùng các mụ mụ đã lần thứ 9 thấy
Bá Lý Hàn xông vào, như cũ ạy tới cản hắn, bị hắn đẩy ra không út lưu
tình.
“Cút hết sang một bên!” Hắn lạnh lùng nói, mấy cung nữ cùng
mụ mụ nghe Hoàng thượng lạnh giọng, sợ đếW câm như hến, ngoan ngoãn nhường ra.
Bá Lý Hàn vội vàng đi tới trước giường, nhìn nữ nhân của
hắn đang đau tới độ ết đi sống lại, lần này nàng không còn khí lực đuổi hắn,
cơn đau kéo đếW dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rũ đầy mồ hôi, lòng hắn
đau như cắt, cầm nhẹ bàn tay lạnh như băng run giọng nói: “Sương, nếu đau như
thế, nàng hãy cắW ta đi.”
Hắn đưa tay tới, Lưu Sương sợ hắn lo lắng, thế nên đem thống
khổ yên lặng ịu đựWg, ngay cả thét lên cũng dừng.
Lưu Sương nghe được lời của hắn, quay đầu nhìn về phía Bá
Lý Hàn, trong một ớp mắt nhìn hắn, nàng không nhịn được sửng sốt.
Nam tử hăng hái kia, trên mặt lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh,
sắc mặt của hắn so với nàng còn trắng hơn, cặp mắt sâu trong trẻo kia, lúc này
có út mông lung, như muốn èn nén lệ quang. Hắn so với nàng còn khẩn trương
hơn, tay nắm tay nàng khẽ run, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Không cần gấp gáp, thiếp không có việc gì, con của úng ta
cũng sẽ khôWg có uyện, thiếp nhất định sẽ sinh hạ úng bình an, àng không
nên lo lắng.” Lưu Sương ngước mắt, hướng về phía hắn mỉm cười yếu ớt.
Mặc dù đau, nhưng mà, đó ỉ là tạm thời, con của nàng đang
cố gắng đi ra ngoài, nàng nhất định phải ịu đựng. Vì hắn, vì con của nàng.
Thời giaW thâm tình nhìn nhau trôi đi, đau đớn cùng lo lắng
trôi đi, mặt trời xông phá đêm u ám, dâng lên từ sau tầng mây, hai đứa bé rốt
cục quyết định không hành hạ phụ hoàng cùng mẫu hậu của úng nữa, đã bình an
giáng sinh.
Một nam oa một nữ oa, xinh đẹp khả ái như nhau.
Cung nữ cùng ma ma cao hứng nói hỉ, úc mừng tiểu hoàng tử
cùng tiểu công úa giáng sinh.
Giờ khắc này, thần kinh căng thẳng của Bá Lý Hàn rốt cục
dãn xuống, hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, cảm giác được tâm ở cổ họng
cuối cùng rơi xuống lồng ngực. ẳng quan tâm xem hai tiểu tử kia, ỉ lo đỡ
thâW thể gầy yếu của Lưu Sương, ôm nàng thật ặt, đút út nước ấm áp o
nàng.
“Hàn, àng đặt tên o hài tử đi!” Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Bá Lý Hàn nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời mới mọc rực rỡ
quang mang, các ánh sắc bình minh lưu ảy tràn ngập đầy trời, nói: “Gọi là Hy
iếu và Hà Úy, thấy thế nào?”
Bá Lý Hy iếu! Bá Lý Hà Úy!
Lưu Sương khẽ gật đầu một cái, đây là hên mỹ lệ, tên hạnh
phúc.
Hà Úy nằm trong khủy tay của Bá Lý Hàn, lớn tiếng kêu
khóc. Mà Hy iếu lại nằm yên trên ngực Lưu Sương, điềm điềm tiến vào mộng
hương.
Bá Lý Hàn không nhịn được khiêu mi nói: “Sương, nàng đoán,
đứa nào là tiểu tử thai vị bất ánh động lợi hại?”
Lưu Sương nhìn Hà Úy không ngừng khóc rống trong ngực Bá
Lý Hàn, nói: “Nguyên tưởng rằng Hy iếu tương đối sinh động, hôm nay xem ra,
ẳng lẽ là Hà Úy?”
Bá Lý Hàn đồng cảm gật đầu, vẫn o là nam oa hương đối
sinh động, xem ra, hình như là sai lầm rồi nha. (Hà Uý là bé gái )
“Hàn, không phải àng nói khi tiểu tử thai vị bấh ánh kia
ào đời, àng sẽ đánh cái mông Cé sao? Làm sao không đánh?” Lưu Sương cười
nhẹ nói.
Bá Lý Hàn nhìn Vé con khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng nõn
nà, không nhịn được hôn một cái nói: “Ta làm sao đánh được đây?”
Lưu Sương nhìn vẻ mặt có út trẻ con của Bá Lý Hàn, trong
lòng hiện lên một mảnh ấm áp.
Bá Lý Hàn ôm hai con trong ngực, rồi ôm Lưu Sương (tay
đâu mà ôm nữa), nói: “Sương, ta sẽ vĩnh viễn yêu iều Wàng cùng hài
tử, vĩnh viễn không xa rời nhau!”
Lưu Sương tựa vào ngực Bá Lý Hàn mỉm cười.
Hạnh phúc giờ mới bắt đầu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!