Thác Phi Dụ Tình - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Thác Phi Dụ Tình


Chương 42


Ý TRUNG NHÂN

Áo trắng bay bay, kỹ thuật múa uyển chuyển.

Nữ tử này quả thật múa rất đẹp, không chỉ nhẹ nhàng như yến,

kĩ thuật đẹp mắt. Mà còn không có tục khí của thanh lâu, rất tinh khiết, múa
rất chân thật. Rất thu hút, rất đọat hồn.

Hơn nữa, nàng có một đôi mắt rất đẹp, như ẩn chứa cả một hồ
thu, nhu tình ướt át, trời sinh có vẻ ai oán, khiến kẻ khác không nhịn được
muốn giang tay che chở.

Không biết tại sao cô ta lại che mặt. Bất quá càng khiến cô
ta thêm vẻ thần bí.

Các vương tôn công tử ngắm đến si ngốc, bọn họ chưa từng
thấy ai múa đẹp như vậy. Thần sắc Bách Lý Hàn cũng chấn động, như bị sét đánh
trúng đầu.

Trái tim Lưu Sương mơ hồ có một tia bất an lướt qua, càng
lúc càng rõ ràng, là cái gì khiến nàng bất an? Nàng không biết, nhưng cảm giác

không dễ chịu chút nào.

“Sương nhi, sắc trời không còn sớm! Chúng ta hồi phủ đi!”
Bách Lý Hàn đột nhiên cầm tay Lưu Sương, thấp giọng nói, trong tiếng nói có
chút khác thường.

Lưu Sương gật đầu, kỳ thật nàng rất không thích không khí
chỗ này, liền đứng lên, cùng Bách Lý Hàn đi ra cửa.

Bạch y nữ tử thấy thế, đang múa xấu hổ mà ngừng lại. Buông
tay cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tam ca, sao lại đi thế, chờ cập bờ thì hãy xuống, đừng về

thuyền nhỏ của huynh nữa!” Bách Lý Băng đương nhiên không đồng tình, nói to.

Bách Lý Hàn không để ý đến đứa em trai, nắm tay Lưu Sương,

không chớp mắt đi về phía trước.

Khi đi qua bạch y nữ tử, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Công
tử, ngài…………… không nhận ra nô tỳ sao?” Thanh âm uyển chuyển ẩn chứa
biết bao thâm trầm cô đơn.

Lời của nàng, hiển nhiên là nói cho Bách Lý Hàn nghe, bởi vì
cánh tay ngọc nhỏ dài của nàng đã túm lấy tay áo Bách Lý Hàn, túm rất chặt. Cặp
mắt ướt nhìn lên, phủ một tầng hơi nước, thê lương mà ai oán, nhìn Bách Lý Hàn.

Đôi mắt đấy, dù cho có là người trái tim sắt đá, sợ là cũng
tan thành nước.

Đôi mắt như một cây kim, chậm rãi đâm vào trái tim Lưu
Sương. Làm cho lòng của nàng, tự dưng có chút đau đớn. Nữ tử này, chẳng lẽ là……………
giai nhân trong lòng Bách Lý Hàn thuở ban đầu ấy?

Nàng có chút nghi hoặc nhìn sang Bách Lý Hàn, thấy thân thể
hắn cứng đờ, thần sắc khẽ biến chuyển.

Hắn nhẹ nhàng lắc lắc tay áo, đẩy tay của bạch y nữ tử. Nhăn
mặt nhíu mày, thản nhiên nói: “Cô nương, nàng nhận lầm người rồi?”

Bạch y nữ tử như bị sét đánh, lùi lại ba bước, thì thào nói:
“Ngài…………… ngài thật sự đã quên nô tỳ sao? Đã quên ngày đó trong rừng
đào, ngài thổi tiêu, nô tỳ nhảy múa sao? Nô tỳ không nhầm. Ngài đã quên Mi Vũ,
nhưng Mi Vũ vĩnh viễn sẽ không quên công tử. Trên đời này, ngài là người thứ
nhất cũng là người cuối cùng có thể thổi được khúc nhạc phối hợp với điệu múa
của nô tỳ.”

Nàng kia càng nói càng thương tâm, lảo đảo ngã trên mặt đất.

Trong rừng đào, chàng thổi tiêu, thiếp nhảy múa.

Những lời này, như sấm bên tai Lưu Sương.

Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên một bức tranh, giữa
những cánh hoa đào bay bay, trong sắc đỏ của rừng đào, một nữ nhân mặc áo trắng
nhảy múa, nam nhân áo trắng thổi tiêu đệm nhạc. Cảnh tượng đẹp đến mức không
nói thành lời, một đôi tình nhân khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.

Bách Lý Hàn đệm nhạc, biết hắn đã lâu như vậy, vậy mà đến
giờ phút này hắn chưa từng một lần thổi tiêu cho nàng nghe, nhưng lại đệm nhạc
cho cô ta, cô ta quả nhiên là người hắn ái mộ, là ý trung nhân trong lòng hắn.
Mà bản thân nàng, chỉ là kẻ thứ ba, chia uyên rẽ thúy, khiến uyên ương bọn họ
chia lìa đôi ngả.

Mặt Lưu Sương tái nhợt, bàn tay giãy ra khỏi tay Bách Lý
Hàn. Bách Lý Hàn trở tay nắm chặt, không cho phép nàng tiếp tục giãy ra.

Đại Mi Vũ ngồi trên thảm, thảm đỏ tôn lên áo quần màu trắng
của cô ta, thê lương mỹ lệ nói không nên lời. Thần sắc cô ta ảm đạm, nước mắt

liên liên, đau đớn đáng thương, làm lòng người đau xót.

Cô ta vừa nói khóc là khóc được ngay, rất đáng thương.

Cô ta là người thích khóc thứ hai mà Lưu Sương biết, người

thứ nhất, đương nhiên là Bách Lý Băng. Nhưng không biết nước mắt của cô ta, là
thật, hay cũng giống Bách Lý Băng chỉ là nước mắt cá sấu.

Nhưng phải công nhận nước mắt của cô ta rất có hiệu quả. Lưu
Sương rõ ràng cảm giác được tay Bách Lý Hàn khẽ run lên, càng bóp chặt tay
nàng.

Lưu Sương không nói gì, lúc này, nàng cảm giác được chính
mình không nói lời nào là tốt nhất. Kỳ thật nàng cũng không biết nên nói cái

gì, chỉ cảm thấy rối như tơ vò, không biết được cảm giác của chính mình là thế
nào.

Bách Lý Hàn cúi đầu nhìn gương mặt Lưu Sương tái nhợt, đột
nhiên khẽ cười cười, tiếp tục lôi kéo Lưu Sương đi ra ngoài.

Hắn không để ý tới cô gái kia.

Đại Mi Vũ vẫn lắp bắp khóc lóc như cũ.

Tình huống có vẻ tẻ nhạt, Bách Lý Băng nhìn thấy Bách Lý Hàn
sắp ra đến cửa, chớp chớp mắt, đưa mắt cho bọn vương tôn công tử. Mấy người kia
liền cười đùa chạy về phía Mi Vũ.

“Đừng khóc nữa, tiểu mỹ nữ, bổn công tử nhận ra ngươi là
được, không bằng tối nay ngươi đi theo nhân gia, nhân gia nhất định sẽ yêu
ngươi thật nhiều!” Một nam tử vừa nói vừa động tay động chân với Mi Vũ.

“Đúng vậy đúng vậy” có người ồn ào nói.

Còn có người vươn tay, sờ lên mặt Đại Mi Vũ, tấm tắc khen:
“Đôi mắt đẹp như này, thật sự là trời cao quyến luyến, nhưng tại sao lại che
mặt, để nhân gia nhìn mặt ngươi nào.”

Vừa nói, đã có người đưa tay lột khăn che mặt của Đại Mi Vũ.

“Ai nha, sao lại xấu vậy! Ta cứ nói tại sao lại che mặt, còn
tưởng là tiên nữ hạ phàm, hóa ra là đồ xấu xí! Không cần nữa, kẻ nào thích thì
lấy đi!” Một thanh âm cực kỳ chán ghét vang lên.

Lưu Sương không nhịn được quay đầu nhìn lại, dưới ngọn đèn,
những vết sẹo trên mặt Đại Mi Vũ rất rõ ràng, rất dữ tợn, cũng khiến người ta
chua xót.

Lưu Sương còn chưa kịp nói gì, đã thấy Bách Lý Hàn buông tay
nàng, người đã vọt vào trong. Bạch y tung bay, không kịp nhìn thấy hắn ra chiêu
thế nào, chỉ nghe bùm bùm mấy tiếng, mấy tên vương tôn công tử bay ra ngòai.

Bàn ghế vỡ tan nát, trong khoang thuyền bề bộn mảnh vỡ, có
cả tiếng hô đau đớn.

“Tam ca, huynh làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh bọn họ?”
Bách Lý Băng dường như sợ thiên hạ không loạn, cũng đến giúp vui, kinh hoàng hô
lớn.

Bách Lý Hàn không để ý đến hắn, đưa tay nâng Đại Mi Vũ đứng
lên, nhíu mày hỏi: “Cô nương nàng không sao chứ.”

“Nô tỳ không có việc gì!” Đại Mi Vũ bi ai nói, một bàn tay
ngọc đưa lên che vết sẹo trên mặt, sóng mắt ai oán nhìn Bách Lý Hàn, chậm rãi
đi ra cửa.

Lưu Sương nhìn cô ta, trái tim cũng cảm thấy chua xót. Vô
luận như thế nào Lưu Sương cũng không ngờ rằng, trên mặt cô ta lại có nhiều vết
sẹo đáng sợ đến vậy. Nữ tử này, trước đây xinh đẹp như vậy, không biết tại sao
lại có ngày hôm nay.

Cô ta đi qua người Lưu Sương, tóc tai bừa bộn, nước mắt lưng
tròng, cô ta ngẩng đầu nhìn Lưu Sương một cái, ánh mắt phức tạp mà quỷ dị. Trái
tim Lưu Sương phát lạnh, còn chưa kịp hiểu cái gì, Mi Vũ đá vùng chạy, lao ra
thành thuyền, không có vẻ sẽ ngừng bước.

“Ngươi làm gì vậy?” Bách Lý Hàn gầm lên một tiếng, lao ra
ngoài.

Nhưng đã chậm một bước, nghe “Phù phù” một tiếng, cô……………
ta đã nhẩy xuống sông tự tử rồi.

Bách Lý Hàn không chút do dự nhảy xuống theo Đại Mi Vũ

Lưu Sương lẳng lặng cửa khoang thuyền, nhìn qua cánh cửa,
chỉ thấy một thành thuyền trống trải, không một bóng người. Trái tim nàng, cũng
trống rỗng như vậy.

Nàng biết hắn nhất định sẽ cứu được Đại Mi Vũ, Đại Mi Vũ
nhất định sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà, nàng cảm giác được trái tim mình đau
nhức, không thể ức chế nước mắt.

Lúc này mọi người mới có phản ứng, lao ra thành thuyền nhìn
xuống.

Lưu Sương dựa vào cửa, Bách Lý Băng đến bên nàng, nhìn nàng

bằng đôi mắt trong trẻo nhưng sâu kín lạnh lùng, ôn nhu hỏi: “Tiểu Sương Sương,

nàng làm sao vậy?”

Lưu Sương cười lạnh nhìn gương mặt không chút tà ý của hắn,
hắn thật sự tinh khiết thiện lương sao?

Nàng vẫn nhớ những lời hắn nói bên sông Du Thủy ngày ấy. Hắn
nói, Tiểu Sương Sương, nàng có biết vì sao tam ca lại mở cuộc thi múa không?
Hắn đang tìm ý trung nhân.

Tìm kiếm ý trung nhân! Bách Lý Băng sớm đã biết Bách Lý Hàn
đang tìm ý trung nhân, sớm đã biết ý trung nhân của Bách Lý Hàn là một vũ nữ.

Chỉ sợ hắn cũng đã âm thầm tìm kiếm. Rốt cục là hắn muốn làm
gì? Hôm nay trên sông không hẹn mà gặp, là vô tình hay hữu ý?

“Đại Mi Vũ, là do ngươi tìm ra?” Lưu Sương thản nhiên hỏi,
không nhìn hắn, chỉ nhìn phía bên ngoài khoang thuyền.

Bách Lý Băng không ngờ Lưu Sương liếc mắt đã nhìn thấy âm
mưu của hắn, ủy khuất bĩu môi, nói: “Là bọn hắn tìm ra, ta làm sao biết cô ta
từng gặp tam ca, nếu biết sớm ta sẽ không cho cô ta lên thuyền.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN