Thác Phi Dụ Tình
Chương 43
“Thật sao?” Lưu Sương lơ đãng cười, quay đầu nhìn thiếu niên
bên cạnh.
Bên ngoài khoang thuyền ánh trăng sáng tỏ, trong khoang
thuyền đèn đuốc rực rỡ. Bách Lý Băng đứng ở cửa, gương mặt đẹp đẽ bị ánh sáng
chiếu vào, khiến người khác không nhìn rõ được mặt của hắn, chỉ nhìn thấy đôi
mắt rất đẹp sáng quắc như sao trời.
Hắn đột nhiên mở miệng, nói cực kỳ bi thương: “Tiểu Sương
Sương, nàng không tin ta!”
Tin tưởng? Nàng có thể tin tưởng hắn sao? Ở trước mặt nàng,
đã bao giờ hắn nói ra được những lời nghiêm chỉnh.
Nhưng nàng thản nhiên nói: “Được rồi, coi như ta tin ngươi!”
Ngữ khí của hắn ủy khuất, giống như nàng đang khi dễ hắn, bây giờ nàng không có
tâm tư dây dưa với hắn.
Những người trên thành thuyền đột nhiên hô lớn, như thể có
chuyện gì rất nghiêm trọng.
Trái tim Lưu Sương trầm xuống, với công phu của Bách Lý Hàn,
đáng lẽ nên đưa Đại Mi Vũ lên thuyền rồi, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất trắc?
Lưu Sương chạy vội ra thành thuyền để nhìn.
Dưới ánh trăng nước sông lấp lánh bàng bạc, khói sóng mơ mơ
ảo ảo. Tuy nhiên lại có những tia sáng lóe lên chói mắt. Đó là kiếm quang.
Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ, đứng trên thuyền nhỏ, đang
quyết đấu với một người.
Người nọ mặc quần áo đen, khăn đen che mặt, trong tay cầm
lợi kiếm, ra chiêu như múa, liên miên không dứt, đánh úp về phía Bách Lý Hàn.
Bách Lý Hàn một tay ôm Đại Mi Vũ, một tay dùng kiếm, hắn ra
chiêu không hết sức, nhưng chiêu nào cũng khiến hắc y nhân phải lao đao lúng
túng. Kiếm khí như rồng bay biến ảo khó lường, dưới sự tác động của chân khí,
tóc của hắn cùng tà áo trắng tung bay, đẹp không nói nên lời.
Kiếm quang lóe sáng, ba quang lập lòe, thuyền nhỏ trôi từ
từ.
Mặc Long vốn không có ý định quyết đấu với gã Vương gia
trước mặt, bởi vì khi cùng Xích Phượng ám sát ngày ấy, hắn đã cảm thấy gã này
tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ. Người của Thu Thủy Cung bọn họ giết
người, từ trước tới giờ đều là tập kích trong bóng tối, cho nên luôn chỉ phái
đi một sát thủ, sau khi đắc thủ thì không ham chiến nữa, nhanh chóng rút lui.
Tối nay, hắn vốn chỉ ở xa xa đi theo bọn họ, hắn không dám
ra tay, bởi vì hắn biết mình không phải đối thủ của tên vương gia này. Đến khi
bọn họ lên thuyền lớn, hắn vốn định buông tha ai ngờ nữ tử kia lại đột nhiên
rơi xuống nước.
Cơ hội trời ban, hắn nào có thể bỏ qua, từ dưới nước phóng
ra, vốn có thể vạn vô nhất thất(trong vạn điều không sơ sẩy một điều gì), nhưng
tên Trữ Vương này quá lợi hại, chỉ với một chiêu đã khiến hắn phải lui bước,
đem nàng kia cứu lên.
Lúc này, bên sườn phải của cô gái kia loang đỏ, cho thấy hắn
chưa thành công. Vốn có thể một kiếm chọc vào yết hầu, Mặc Long cực kỳ thất
vọng.
Nhưng, tên Trữ Vương dường như cực kỳ tức giận, thật không
thể ngờ, nhìn bề ngoài hắn nho nhã như vậy, kiếm khí lại bá đạo như thế. Hắn
dùng tay đưa kiếm, bóng kiếm như hóa thành trăm ngàn mũi kiếm xoay tròn công
kích cùng lúc. Kiếm khí tung hoành mãnh liệt làm bắn ra trăm ngàn bọt nước,
kiếm của hắn xuyên qua bọt nước, làm cho Mặc Long không có cách nào thoát thân.
Tên vương gia kia dường như muốn bắt sống Mặc Long hắn vậy.
Mặc Long không nhịn được háo thắng lên, đã lâu lắm rồi hắn
chưa gặp một đối thủ chân chính, tuy biết chính mình không địch lại Trữ Vương,
nhưng, chết dưới tay một kẻ như vậy, coi như sống không uổng kiếp này. Vì vậy,
Mặc Long liên tục ra chiêu, liên tục đánh úp vào nữ tử bên cạnh.
Hơi nước bao phủ gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn, cặp mắt
trong suốt thâm thúy mà lạnh lẽo như hàn băng, không chút ấm áp. Bạch y phiêu
đãng, so với Mặc Long còn lãnh liệt hơn. Lúc này Bách Lý Hàn giống như sứ giả
câu hồn của Diêm Vương.
Hắn đột nhiên phun ra một câu, cùng với một nụ cười lạnh
ngắn ngủi, thanh âm hờ hững nói: “Biết sao không, ngươi…………… giết
nhầm người rồi!”
Những lời này, thanh âm rất thấp, nhưng lại làm cho Mặc Long
lấy làm kinh hãi.
Hắn giật mình nhìn nữ tử kia, người cô ta đột nhiên quay qua
phía hắn, lộ ra nửa gương mặt nhằng nhịt sẹo.
Đây? Đây không phải nữ tử hắn muốn giết.
Mặc Long ngửa đầu, mới phát hiện trên thành thuyền có một nữ
tử.
Nữ tử đó áo trắng khẽ bay, đứng đó.
Nàng mới là nữ tử hắn muốn giết.
Sao mà nực cười, Mặc Long…………… hắn, sát thủ cao
nhất của Thu Thủy Cung lại có thể giết nhầm người?
Hắn không khỏi lạnh lùng cười, cao thủ so chiêu, tối kỵ là
mất tập trung. Hắn ngẩng đầu lên trong tích tắc, phát hiện một lưỡi kiếm đã dí
sát họng.
Kiếm khí lạnh thấu xương, như muốn xuyên qua da hắn.
Bách Lý Hàn duỗi tay điểm huyệt hắn, ngăn không cho hắn tự
tử, sau đó đột nhiên huýt sáo một tiếng, vô số thuyền nhỏ từ xa xông ra, hướng
nơi này quây tụ lại đây. Đứng đầu thuyền, là thị vệ Trương Tá Lý Hữu của Bách
Lý Hàn, bọn họ tiến lên bắt Mặc Long.
Mặc Long của Thu Thủy Cung, dĩ nhiên bị bắt sống như vậy.
Đây là lần thứ hai Lưu Sương chứng kiến Bách Lý Hàn ra tay,
thân thủ của hắn quả thật không thể so sánh với bẩy năm trước. Hắn không còn là
người bị đuổi giết, không còn là thiếu niên không chốn dung thân.
Lưu Sương lẳng lặng đứng trên thuyền nhìn Bách Lý Hàn xa xa.
Nước sông chảy chầm chậm, ánh trăng như tan ra, lấp lánh sau
lưng hắn.
Hắn đứng yên trên thuyền nhỏ, vầng trăng như vòng quanh thân
ảnh của hắn, trên người hắn tỏa ra một loại khí chất trấn định. Gió đêm đột
nhiên thổi tới, quần áo trắng của hắn tung bay trong phấp phới.
Hắn giống như đỉnh thiên lập địa.
Chỉ tiếc người con gái bên cạnh hắn lúc này không phải nàng.
Lưu Sương cảm giác được trái tim của chính mình, đột nhiên nứt ra thành hai
nửa, mà nàng tê dại không còn chút cảm giác gì.
“Oa…………… đệ nhất sát thủ của Thu Thủy Cung lại
thất bại. Thân thủ của Tam ca thật quá lợi hại.” Bách Lý Băng đứng cạnh Lưu
Sương, hưng phấn nói, “Nhưng mà ta rất hiếu kỳ, không biết vừa rồi tam ca nói
gì với Mặc Long, khiến hắn trong nháy mắt đã bị bắt sống.” Bách Lý Băng tò mò
nói, cặp mắt đẹp lóe sáng.
Mặc dù hắn không nghe được tam ca nói cái gì, nhưng, hắn có
thể đoán được. Hắn tin tưởng vào trí thông minh của Tiểu Sương Sương, nàng nhất
định sẽ đoán được không chút khó khắn. Hắn muốn tố cáo Tam ca, hắn muốn nhắc
nhở không cho phép nàng lờ đi.
Trong lòng Lưu Sương chấn động, mới vừa rồi Bách Lý Hàn quả
thật có nói gì đó, mới có thể dễ dàng bắt Mặc Long, nhưng mà hắn nói cái gì,
nàng không thể nghe được vì khoảng cách quá xa.
Thật ra nàng cũng rất tò mò, rất muốn biết.
Nghĩ tới việc Mặc Long trước khi bị bắt còn nhìn mình một
cái, trái tim Lưu Sương đột nhiên lạnh ngắt. Thu Thủy Cung vốn là muốn giết
người, vốn là muốn giết mình, mới vừa rồi, rất hiển nhiên, là đã giết nhầm
người. Bởi vì Đại Mi Vũ cũng mặc bạch y. Câu Bách Lý Hàn đã nói, không phải là
nhắc nhở Mặc Long đã giết nhầm người chứ.
Nếu không, vì sao, Mặc Long phải quay lên nhìn nàng một cái?
Nàng không tin! Nàng không tin hắn có thể nói ra những lời
đó.
Bách Lý Băng lặng im đứng một bên, nhìn đôi mắt Lưu Sương
ầng ậc nước, nhưng lại không chảy ra giọt nước mắt nào, bị nàng cưỡng chế bắt
chảy ngựơc vào trong.
Tiểu Sương Sương của hắn, không phải là loại người mềm yếu
dễ chảy nước mắt, nếu có nàng cũng chỉ nuốt ngược nước mắt vào trong lòng.
Nhưng những giọt nước mắt không thể tuôn ra đó, lại chảy
xuống trái tim hắn, trăn trở trôi qua trái tim hắn, nguội lạnh chán nản. Làm
cho trái tim hắn run rẩy dữ dội.
Trong nháy mắt, hắn có chút hoài nghi, hắn có phải đã làm
sai không? Nhưng rất nhanh sau đó hắn tự thuyết phục chính mình, hắn không sai.
So với Tam ca hắn yêu nàng nhiều hơn, nếu Lưu Sương ở bên hắn, hắn nhất định sẽ
sủng nàng ái nàng, sẽ không làm cho nàng chảy dù chỉ là một giọt lệ.
Nhưng mà hắn thật không ngờ, tình cảm nàng dành cho Tam ca
đã sâu sắc nhường đấy, sâu sắc đến mức hắn nổi giận phát ghen.
Hắn cũng không ngờ rằng, hủy dung Đại Mi Vũ lại có tác dụng
lớn đến vật. Ngự y đối với vết sẹo của Đại Mi Vũ thúc thủ vô sách, cứ tưởng
rằng cô ta đã hết giá trị lợi dụng, không ngờ thật ra còn hữu dụng hơn hắn
nghĩ.
Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ nhảy lên thuyền, Đại Mi Vũ đã
hôn mê, vết thương của nàng mặc dù không hại đến tính mạng, nhưng Mặc Long kiếm
thế sắc bén, đâm rất sâu, nếu không chữa trị kịp thời, tính mạng chi ưu.
Lưu Sương tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, thần sắc
trấn định bôi thuốc cho cô ta. Nói như thế nào, cô ta cũng bị thương thay nàng,
Lưu Sương cười khổ nghĩ đến điều đó.
“Sương nhi, mang nàng ấy về phủ dưỡng thương có được không?”
Bách Lý Hàn nói với Lưu Sương.
“Vương gia đã làm chủ, Lưu Sương không có gì để nói!” Lưu
Sương nói thản nhiên, không nghe ra hỉ nộ, gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng,
nhìn không ra thần sắc gì.
“Như thế rất tốt!” Bách Lý Hàn thản nhiên nói, hắn cũng
không có chú ý tới thần sắc Lưu Sương, liền vội vã đi thăm dò thương thế của
Đại Mi Vũ.
Trăng ngả về tây, sương đêm lạnh lẽo.
Sự ôn nhu và triền miên của Bách Lý Hàn khi nãy, theo vầng
trăng tối nay đến, dường như cũng đã ra đi cùng vầng trăng.
Lần đầu tiên Lưu Sương cảm thấy hạnh phúc thật quá ngắn
ngủi, chỉ trong một cái chớp mắt, đã vội vã rời bỏ nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!