Thác Phi Dụ Tình - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Thác Phi Dụ Tình


Chương 49


TRÒ ĐÙA TÀN NHẪN

Lưu Sương vẫn chưa hết khoảng sợ, trái tim như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực.

Thu Thủy Tuyệt vẫn không chịu buông tha nàng như trước, tay
phải dùng lực, sợi dây liền lắc lư. Cho đến khi Lưu Sương bị lăng cao đến ngang

tầm mắt của hắn. Hắn mới hài lòng đùa giỡn với sợi dây, chậm như rùa nhẹ nhàng
nói: “Xem ra, hình như ngươi……………. không sợ chết?”

Nhìn thấy bộ dáng lơ đãng thản nhiên của Thu Thủy Tuyệt, cơn
tức trong Lưu bùng nổ. Suốt một ngày nay, nàng phải chịu đựng sự hành hạ cả thể
xác lẫn tinh thần, nếu không phải nàng cứng cỏi, sợ rằng đã hôn mê từ lâu.

Lưu Sương không chậm trễ thể hiện sự căm tức, dù sao cũng
không tránh được cái chết, càng không sợ sẽ chọc giận hắn. Vì vậy lạnh lùng
nói: “Sợ chứ, tại sao lại không sợ, trên đời này có ai là không sợ chết chứ?
Bất quá, ta mặc dù sợ chết, cũng không có nghĩa là sợ ngươi!”

Mặc dù tình huống hiện giờ của nàng rất chật vật, nhưng nàng
không thể chịu thua trước khí thế của hắn.

Thu Thủy Tuyệt kinh ngạc nhíu mày, đôi mắt sau tấm mặt nạ
quỉ chuyển lạnh, trong con ngươi lóe lên một tia dao động, là kinh dị và không
tin được.

Nữ tử này là người không sợ chết đầu tiên mà hắn gặp, cũng

là người đầu tiên không sợ hắn.

Hắn nhíu mày nhìn thẳng Lưu Sương, chỉ thấy gương mặt Lưu
Sương đang sợ đến trắng bệch, lại hơi ửng đỏ vì tức giận. Hơn nữa, trong đôi
mắt trong suốt của nàng, lóe ra sự khinh thường cùng trào phúng.

Nữ tử này đâu chỉ không sợ hắn? Nàng còn xem thường hắn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Thu Thủy Tuyệt dâng lên một cảm
giác khác thường. Thật đáng tiếc, nàng là người hắn phải giết. Nếu không…………….

“Đáng tiếc!” Hắn ung dung nói, thanh âm u thấp như mị. Lập
tức thay đổi tư thế, thản nhiên ngồi.

Lưu Sương vốn tưởng rằng hắn sẽ phát hỏa, không ngờ hắn lại
dễ dàng buông tha nàng như thế, cũng có chút kỳ quái.

Tuy là đầu hè, nhưng trên đỉnh núi không có một tia ấm áp,
chẳng có nổi một bông hoa ngọn cỏ. Chỉ có cây tùng mọc nghiêng này, cô độc trên
vách đá.

Tầng mây ở phương đông, đột nhiên nhuốm màu xanh đỏ tím
vàng, cực kỳ sặc sỡ.

Lưu Sương biết, mặt trời đang mọc. Cho tới bây giờ nàng chưa
từng lên tận đỉnh núi để ngắm mặt trời mọc, không thể ngờ lần đầu tiên ngắm mặt
trời mọc trên núi, lại trong tình cảnh thảm hại này.

Sương mù trên đỉnh núi, bắt đầu lặng lẽ tản đi, mặt trời đỏ
ối bắt đầu ló dạng. Hào quang vạn trượng, hàng vạn tia sáng, trong phút chốc,
núi non trùng điệp cũng đắm chìm trong hào quang vô tận.

“Thật đẹp đúng không!” Lưu Sương không kìm được lòng nói.

Thu Thủy Tuyệt kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Sương.

Gương mặt thanh tú của nàng, dưới ánh mặt trời, mơ hồ lộ ra
một tia đỏ bừng, như bông hoa hé nở lúc bình minh, tươi mát mà quyến rũ. Đôi
môi thản nhiên cười, nụ cười trong sương mù dưới nắng, vô cùng tinh khiết, tinh
khiết như bông tuyết đầu đông. Cặp mắt sáng rõ ràng, đáy mắt lóng lánh ba
quang, đen láy, đoạt hồn người nhìn.

Phải mất một lúc lâu sau Thu Thủy Tuyệt mới hồi phục tinh
thần, kinh ngạc nhận ra mình bị nữ tử này hấp dẫn. Trong lòng không kìm được
cảm giác cực kỳ ảo não, nữ tử này, trong hoàn cảnh thê thảm này, nàng còn có
tâm tình thưởng thức cảnh mặt trời mọc? Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, khẽ
buông tay, thân thể Lưu Sương lại bắt đầu rơi xuống.

Lưu Sương không đề phòng Thu Thủy Tuyệt sẽ buông tay, sợ hãi
hét một tiếng.

Lúc này Thu Thủy Tuyệt mới hài lòng, tựa tiếu phi tiếu, chậm
rãi kéo sợi dây lại.

Lúc này Lưu Sương không tức giận nữa, hắn chỉ đang trêu chọc
nàng, không cần phải tiếp tục lí luận phải trái với tên ma đầu coi mạng người
như cỏ rác này.

Thu Thủy Tuyệt thấy thần sắc Lưu Sương bình tĩnh, nhắm mắt
không thèm nhìn hắn, trong lòng có một tia mất mát.

Xích Phượng và Tử Diên đứng ở một bên không dám nói lời nào,
Lưu Sương và Thu Thủy Tuyệt cũng không nói lời nào với nhau, trên đỉnh núi trở

nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua.

“Ngươi rốt cục cũng tới!” Thu Thủy Tuyệt đột nhiên mở miệng
nói, trong giọng nói thản nhiên lộ ra một tia hàn ý.

Lưu Sương quay lưng vào vách núi, không nhìn được sau lưng,
không biết là người nào đến. Dường như Thu Thủy Tuyệt biết điều nàng đang suy
nghĩ, giật giật dây trói trong tay, Lưu Sương quay tròn một vòng, trước mắt
hiện lên thân ảnh Bách Lý Hàn bạch y phiêu phiêu, cùng với vẻ mặt kinh hãi cực
điểm của hắn.

Dường như hắn mới đi lên từ chân núi, gió núi điên cuồng,
thổi bạch y của hắn tung bay phất phơ. Hắn lẳng lặng đứng đó, thần sắc có chút
thảm đạm, lông mày nhíu chặt, con ngươi đen vẫn bình tĩnh nay nhuốm màu phức
tạp.

Đi theo hắn là Khinh Y và Tiêm Y. Hai người nhìn thấy bộ
dáng chật vật của Lưu Sương, hoảng sợ trợn tròn mắt, trong con người tràn đầy
lo lắng.

Lưu Sương tuy biết Khinh Y và Tiêm Y có chút công phu, nhưng

không nghĩ hai nàng có thể lên đến tận đỉnh núi này, hóa ra công phu không tệ
chút nào. Trong tay Tiêm Y giữ một người, là Mặc Long.

Trong nháy mắt, Lưu Sương liền rõ ràng dụng ý của Thu Thủy

Tuyệt, hiển nhiên là muốn bắt nàng để đổi lấy Mặc Long. Trao đổi trên đỉnh núi,

sau khi xong việc, có thể dễ dàng thoát thân.

“Trữ Vương gia, đã nghe đại danh từ lâu, hôm nay vừa thấy
quả nhiên danh bất hư truyền.” Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng thản nhiên mà nói,
thanh âm lãnh liệt phiêu đãng trong gió.

“Thu Thủy Tuyệt, thả nàng! Bổn vương liền đem Mặc Long giao
cho ngươi!” Bách Lý Hàn không muốn tốn nhiều lời lẽ, trực tiếp nói luôn. Ánh
mắt hắn vẫn dính chặt trên người Lưu Sương.

Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng cười cười, nói: “Thỉnh Vương gia
thả Mặc Long ra trước.”

Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi thả nàng trước!”

“Cũng được, nhưng mà vẫn phải nói thẳng, hôm nay thả Vương

phi đi, cũng không có nghĩa là Thu mỗ sẽ bỏ qua không truy sát nàng! Dù sao,

Thu mỗ đã nhận bạc của người ta rồi.”

Ý tứ của Thu Thủy Tuyệt là mạng của Lưu Sương, hắn nhất định
sẽ lấy.

Mắt Bách Lý Hàn lóe lên hàn quang, lãnh ý tỏa ra.

“Kẻ kia bỏ ra bao nhiêu bạc, ta bỏ ra gấp đôi, mua mạng kẻ
đã bỏ tiền mua mạng của Vương phi của ta!” Bách Lý Hàn lạnh nhạt nói.

Thu Thủy Tuyệt khẽ cong môi, nói: “Không nhiều lắm, một vạn

lượng hoàng kim mà thôi. Nhưng mà, ngay cả trong trường hợp Vương gia có ra giá
gấp mười lần như thế, Thu mỗ cũng không thể đáp ứng, kiếm tiền là chuyện lớn,
nhưng quy củ thì không thể phá!”

“Như vậy, xem ra tên và thân phận của kẻ đó ngươi cũng sẽ
không nói!” Bách Lý Hàn nói.

“Đương nhiên là vậy, đây là quy củ của chúng ta!”

“Quy củ, xem ra quy củ giết người không ít chút nào!” Thanh
âm Bách Lý Hàn, lãnh liệt như băng, “Bất quá, sau này, ta sẽ không cho ngươi
bất kì cơ hội nào nữa!” Dứt lời nói: “Thả người đi!”

“Được, ta thả đây!” Thu Thủy Tuyệt nói chưa hết câu đã buông
sợi dây.

Bách Lý Hàn vốn còn đang băn khoăn Thu Thủy Tuyệt sao lại
thả người một cách thống khoái như thế, không ngờ, hắn nói thả là thả như vậy.

Sợi dây buông lỏng, chỉ một thoáng, thân thể Lưu Sương liền
tiếp đất theo phương thẳng đứng.

“Sương Nhi!” Bách Lý Hàn kinh hãi kêu to, lao ra vách núi,

thân thể nhoài ra, bắt được một đầu dây trói. Vì sức nặng của Lưu Sương thân
thể hắn nhoài ra hơn nửa.

Một tay hắn bám vào rễ cây, một tay cầm lấy dây trói, hai
người cheo leo bên vách núi, tình huống thật quá sức nguy hiểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN