Thác Phi Dụ Tình - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Thác Phi Dụ Tình


Chương 50


ĐỘNG TỨC HỮU TÌNH

“Vương gia!” Khinh Y và Tiêm Y cực kỳ hoảng sợ, muốn đi qua
để hỗ trợ, lại bị Xích Phượng và Tử Diên ngăn cản. Chỉ một thoáng, bốn người

xông vào giao chiến, kiếm quang lòe lòe, hàn ý bách người.

Gió núi thổi mạnh, tay áo Lưu Sương tung bay.

Nàng ngẩng đầu nhìn, xuyên thấu qua màn sương buổi sớm, nhìn

thấy rõ ràng gương mặt Bách Lý Hàn lạnh lẽo mà đôi mắt thì đang phát sáng. Đôi
mắt đen nàng chưa từng nhìn thấu, ẩn chứa sự thâm thúy vô cùng tận, giờ phút
này có cả sự rối bời đau đớn.

Có lẽ là do sương mù, nàng nhìn không rõ lắm, có chút hoài
nghi.

Trong lòng hắn đang đau đớn vì nàng sao? Lưu Sương cười khổ,
trái tim nhói đau, nếu như nàng chết đi, có thể đổi lấy sự đau lòng của hắn dù
chỉ là trong khoảnh khắc, coi như không uổng phí tình yêu nàng dành cho hắn
thời gian qua. Hắn đã liều mạng mà cứu nàng, có lẽ, trong lòng hắn có nàng. Nếu
không, với tính tình của hắn, nhất định sẽ không bất chấp mạng sống vì nàng.

“Cám ơn chàng có thể tới cứu thiếp, thiếp rất cảm kích.
Chàng……………. buông tay đi!” Lưu Sương nhẹ nhàng thản nhiên nói, chỉ
một người chết đương nhiên là tốt hơn cả hai cùng phải chết. Dù sao người Thu
Thủy Tuyệt muốn giết chỉ có nàng, hà tất phải liên lụy đến hắn!

Bách Lý Hàn nghe được lời Lưu Sương nói, cảm thấy ngực như

bị bóp ngẹt, cảm thấy hít thở không thông. Mắt hắn lóe ra tia sáng, cắn răng
nói: “Nàng nói chuyện vớ vẩn gì đấy! Dù nàng muốn chết, cũng không dễ dàng như
vậy. Ta không cho nàng chết, thì ai cũng không được phép lấy mạng nàng!” Dứt
lời, tay quấn sợi dây lên, thu hẹp khoảng cách của hai người.

Giờ phút này, hắn có chút bá đạo cuồng vọng.

Tình huống lúc này, quả thật vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà,
cho dù biết rõ có nguy hiểm, hắn vẫn tới. Hắn đến, chính là muốn cứu nàng, hắn
tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nàng ra đi.

Thu Thủy Tuyệt chắp tay đứng ở đỉnh núi, một bên là bốn nữ
tử đang giao chiến, một bên là hai người giãy giụa bên vách đá.

Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn, không chút sứt mẻ đứng đó,
như một pho tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hắn đột nhiên rút ra một cây bội kiếm từ bên hông. Trong
phút chốc, phản chiếu ánh mặt trời chói trang, tỏa ra bốn phía đỉnh núi. Đây là
Thu Thủy Kiếm của hắn, là danh kiếm đương thời. Thân kiếm dài nhỏ, trên thân
kiếm có khắc hoa văn cổ quái, mũi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể chặt vàng chém
ngọc.

Thanh kiếm này chỉ cần dùng chút sức, sợi dây thừng lập tức
đứt làm đôi, sợi dây vừa đứt, nữ tử này sẽ giống như con diều đứt dây, rơi
thẳng xuống vực sâu vạn trượng kia.

Nhưng không biết vì sao, hắn không hề chém xuống.

Xuyên qua màn sương mù, hắn mơ hồ nhìn thấy nữ tử dưới thiên
nhai. Tay áo tung bay, tóc đen tung bay, sự
cay đắng và kiên nhẫn trong mắt nàng làm hắn khẽ động lòng, có sự cay đắng dâng
lên trong lồng ngực hắn.

Hắn dĩ nhiên mềm lòng rồi!

Làm cung chủ Thu Thủy Cung, hắn đã sớm luyện thành trái tim
cứng rắn như thép, vô tình vô dục. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng sẽ có ngày mềm
lòng. Chuyện này đối với hắn mà nói, là sự sỉ nhục trí mạng.

Hắn cắn răng, đôi mắt sau chiếc mặt nạ quỉ bắn ra hàn quang.
Chỉ là một nữ tử hơi đặc biệt hơn bình thường một chút thôi mà!

Hắn đột nhiên dứt khoát hạ kiếm, nhất định sẽ chặt đứt sợi
dây.

Từ khi hắn rút kiếm ra, Bách Lý Hàn đã biết ý đồ của Thu
Thủy Tuyệt, lúc này, nhìn thấy hắn hạ kiếm xuống sợi dây. Bách Lý Hàn nheo mắt,
ánh mắt lạnh lẽo khiến kẻ khác rét run. Toàn thân từ trên xuống dưới, toát ra
sát ý u lãnh nguy hiểm.

“Thu Thủy Tuyệt, nếu ngươi chặt đứt sợi dây, ta sẽ đem toàn

bộ người của Thu Thủy Cung bồi táng! Bây giờ, tốt nhất là người đi xem tên Mặc
Long thuộc hạ của ngươi đi.” Bách Lý Hàn âm độc vô tình nói. So sánh với trước
kia, hắn lúc này, càng giống một sát thủ máu lạnh vô tình.

Thu Thủy Tuyệt nghe vậy liền dừng lại, nhìn qua bên kia, bốn
nữ tử vẫn đang giao chiến, Mặc Long ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, hiển
nhiên là trúng độc. Nghĩ kĩ thì chắc đã trúng độc từ trước, có điều đến lúc này
mới phát tác.

Thu Thủy Tuyệt nhíu nhíu mày, hắn không ngờ Bách Lý Hàn đã
suy nghĩ chu đáo đến vậy. Hắn vốn nên ảo não, nhưng không biết vì sao trái tim
lại thả lỏng, hắn chậm rãi thu tay lại, cho Thu Thủy Kiếm vào trong vỏ. Cười
lạnh nói: “Không nghờ ngươi đường đường là một Vương gia cũng dùng thủ đoạn hạ
độc hèn hạ như vậy!”

“Thủ đoạn của bổn vương so với Thu cung chủ còn kém xa lắm!”
Bách Lý Hàn lãnh đạm nói. So sánh với việc Thu Thủy Tuyệt đột nhiên buông tay,
hại Lưu Sương ngã xuống sườn núi, hắn làm sao dám giành hai chữ hèn hạ với Thu
Thủy Tuyệt.

“Giải dược!” Thu Thủy Tuyệt lãnh đạm nói.

Tay Bách Lý Hàn, đã bị sợi dây tì đến chảy máu, hắn vẫn ưu

nhã mà cười như cũ, nói: “Thu cung chủ cũng quá gấp gáp rồi, chờ bổn vương đi

sẽ đưa cho ngươi!”

Dây trói đã quấn quanh cánh tay hắn, càng lúc càng ngắn, rốt
cục hắn và Lưu Sương không còn khoảng cách nữa, hắn đưa tay, ôm lấy Lưu Sương.
Mặc dù hắn có thể đẩy Lưu Sương lên đỉnh núi trước, nhưng vì sợ nàng lại rơi
vào tay Thu Thủy Tuyệt, hắn không có dũng khí làm như vậy.

Nhưng mà, rễ cây này, rất hiển nhiên không chịu nổi sức nặng
của hai người bọn họ, vì lúc nãy hắn đưa tay ôm lấy Lưu Sương, rốt cuộc cái cây
tróc luôn ra. Bách Lý Hàn duỗi tay đặt lên một tảng đá nhô ra, dùng làm điểm
tựa đẩy lên, mượn lực nhẹ nhàng đi lên. Rễ cây gẫy ra rơi xuống vực, biến mất

trong màn sương mù dày đặc.

“Đừng đánh nữa!” Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng nói.

Xích Phượng và Tử Diên nghe vậy thu chiêu, Khinh Y và Tiêm Y

nhẹ nhàng đi tới, nói: “Vương gia! Thuộc hạ vô năng!”

Bách Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, không rảnh trách phạt các
nàng, dùng tay tháo mở dây trói ở cổ tay Lưu Sương. Chứng kiến cổ tay Lưu Sương

vốn trắng như ngọc bị dây trói ma sát làm cho chảy máu, trái tim hắn đau như bị
dao đâm. Hắn nhíu nhíu mày, tiếp nhận thuốc trị thương từ trong tay Tiêm Y,
đích thân bôi thuốc cho Lưu Sương.

Cái ôm của Bách Lý Hàn vốn ôn nhu, thái độ lúc này của hắn
cũng ôn hòa, nhưng Lưu Sương không biết sự ôn nhu này của hắn có thể kéo dài

trong bao lâu nữa. Giãy dụa để thoát khỏi cái ôm của hắn, nàng nói: “Vương gia,
để Lưu Sương tự bôi thuốc là được rồi!”

Bách Lý Hàn cảm thấy Lưu Sương mâu thuẫn, cánh tay cứng đờ,
ném thuốc vào lòng Tiêm Y, nói: “Bôi thuốc cho Vương phi!”

Quay lại nói với Khinh Y: “Đưa giải dược cho Thu cung chủ
đi!”

Khinh Y lấy ra giải dược của Mặc Long, đưa vào tay Xích
Phượng.

Thu Thủy Tuyệt chắp tay đứng đó, hắc y như mực, con ngươi
lạnh như băng, hắn nhìn Bách Lý Hàn, thản nhiên nói: “Trữ Vương gia, sau này sẽ
còn gặp lại! Thu mỗ nhất định sẽ không buông tha, thỉnh Vương gia trông nom
Vương phi của ngài cho tốt!” Rồi dẫn theo Xích Phượng và Tử Diên Mặc Long, biến
mất trên đỉnh núi.

Mặt trời lên cao, đỉnh núi sáng ngời. Ánh nắng chiếu lên mặt
Bách Lý Hàn, môi mỏng mà kiên định. Bóng của hắn, rõ ràng mà tuấn dật. Hắn nhìn
ngọn núi đằng xa, chứ không nhìnn hướng Thu Thủy Tuyệt rời đi.

Lưu Sương nhìn theo mắt hắn, trên vách đá xa xa, một bóng
người nhảy qua vách đá, biến mất trong rừng. Nhãn lực Lưu Sương không bằng
người luyện võ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen, không thấy rõ bộ dạng

người đấy. nhưng lại lờ mờ thấy bộ tóc màu đỏ.

Chẳng lẽ là dược xoa, Lưu Sương không thể tin được. Chẳng lẽ
dược xoa một mực âm thầm bảo vệ nàng?

Bách Lý Hàn vẫn đứng bên cạnh Lưu Sương, lúc này quay đầu
nhìn nàng. Nhãn lực của hắn đương nhiên tốt hơn Lưu Sương, sớm đã thấy rõ người

nọ là nô lệ Côn Lôn cứu Lưu Sương đêm đó.

“Không thể ngờ, tên nô lệ Côn Lôn đó cũng tới. Hắn rất trung
thành với nàng đấy!” Trong lòng Bách Lý Hàn dâng lên một mùi vị không thể diễn
tả.

Lúc này, trong lòng Lưu Sương đã rõ ràng, dược xoa nhất định

là nhận mệnh lệnh của sư huynh, âm thầm bảo vệ chính mình. Nhớ tới sư huynh,
trong lòng không kìm được sự chua xót, đã lâu rồi nàng không nhận được tin tức
gì của sư huynh.

Bách Lý Hàn nhìn thấy Lưu Sương buồn bã, trong lòng như bị
chặn ngang, đột nhiên lạnh lùng xoay người, ra lệnh: “Xuống núi!”

Cổ tay Lưu Sương, mặc dù đã bôi thuốc, nhưng vẫn đau đớn như
cũ. Trọng yếu nhất là, tay nàng, bị trói đã quá lâu, đau đến chết lặng. Hai
chân vô lực, vừa mới cất bước, đã lảo đảo ngã xuống đất.

Khinh Y đang muốn tiến lên dìu đỡ, Bách Lý Hàn lại đột nhiên
xoay người. Lạnh lùng nghiêm mặt, không nói một lời nào, cúi người cõng Lưu
Sương lên lưng. Trái tim Lưu Sương bị chấn động, một dòng nước ấm chậm rãi chảy
qua trái tim, mặc dù gió núi rất lạnh, trong lòng nàng lại rất ấm áp.

Đỉnh núi mà Thu Thủy Tuyệt chọn, vốn là chỗ rất khó leo lên.
Muốn xuống núi càng khó hơn.

Bách Lý Hàn cõng Lưu Sương, vận khởi khinh công, bay vọt từ
đỉnh núi xuống.

Lưng của hắn, rộng rãi mà ấm áp. Mệt mỏi đến cực điểm, Lưu
Sương áp mặt vào lưng hắn, ngủ mê man.

Sống lưng Bách Lý Hàn cứng đờ, chỉ cảm thấy trên lưng rất ấm
áp, làm trái tim hắn, có chút mê say.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN