Thác Phi Dụ Tình - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Thác Phi Dụ Tình


Chương 56


HẮN MUỐN NẠP TRẮC PHI(2)

Cứ tưởng rằng nàng là một cô gái thiện lương đơn thuần, xem
ra, hắn đã nhìn lầm người.

“Thật sự……………. là……………. nàng!” Gương mặt
Bách Lý Hàn trở nên tái nhợt, lộ ra sự thống khổ và không tin được.

Lưu Sương thống khổ nghe Bách Lý Hàn gằn giọng nói từng chữ
một, đúng là lạnh đến muốn đóng băng người nghe. Cái gì gọi là thật sự là nàng?
Xem ra, trong mắt hắn, sớm đã kết luận là nàng làm tất cả!

Hắn không hoài nghi Đại Mi Vũ một chút nào sao? Xem ra cán
cân tình cảm của hắn vẫn nghiêng về Đại Mi Vũ như trước kia. Hắn không tin
tưởng nàng, phí công giải thích chỉ khiến hắn coi nàng là kẻ tiểu nhân thích
ngụy biện, càng khiến hắn xem thường nàng.

Lòng của nàng sớm đã lạnh lẽo, cứ để hắn nghĩ vậy đi! Tốt
nhất là bởi vậy mà hưu (li dị) nàng, để nàng ra đi.

Kỳ thật không phải Bách Lý Hàn chưa từng hoài nghi Đại Mi
Vũ, hắn chỉ không tin được có người nào lại nguyện ý phá hỏng dung mạo của
chính mình. Người nào có thể biến gương mặt của mình thành ác quỷ chứ, ngay cả
khi giá họa thành công, dung nhan cũng không còn nữa, chẳng phải là phá đi hạnh
phúc cả đời sao.

“Vương gia, ngươời không nên trách lầm Vương phi, là do Mi
Vũ mạng khổ!” Đại Mi Vũ túm tay áo Bách Lý Hàn, đau khổ van nài, đôi mắt vẫn
ầng ậc nước.

Tới giờ phút này rồi, Mi Vũ vẫn còn đau khổ vì Lưu Sương cầu
tình, thật là khoan dung rộng lượng.

Bách Lý Hàn nhìn đôi mắt Đại Mi Vũ thâm u thê lương, trước
mắt đột nhiên hiện ra đôi mắt của mẫu hậu. Từ khi hắn biết nhớ, chưa từng thấy
mẫu hậu cười, trong đôi mắt của bà, có sầu bi lắng động, trong sáng thê lương
như đôi mắt của Mi Vũ lúc này.

Sự thống khổ bất lực của Đại Mi Vũ, không nghi ngờ gì nữa,
chính là một ngọn lửa, thiêu lý trí của Bách Lý Hàn cháy rụi ra tro.

Hắn nhìn đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Lưu Sương, làm
ra chuyện như vậy, nàng vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt không chút động lòng, giống như
thể chuyện này chẳng hề liên quan tới nàng.

Bách Lý Hàn bước về phía trước, một tay túm lấy Lưu Sương
lôi đi, một tay nắm cằm nàng, tay kia uy hiếp ấn lên mặt Lưu Sương.

Đau đớn làm cho Lưu Sương hoa mắt, Lưu Sương nhìn không rõ
mặt Bách Lý Hàn nữa, chỉ mơ hồ thấy đôi mắt hắn thống khổ lạnh lẽo.

Hắn muốn giết nàng sao?

Hắn muốn giết nàng vì Đại Mi Vũ sao?

Lưu Sương đau khổ nghĩ đến đó, liền thấy Bách Lý Hàn nhíu
mày, hắn chậm rãi há mồm, phun ra những câu từ lạnh lẽo.

“Ngươi đã ác độc như vậy, ta không ngại cho ngươi nếm thử
cảm giác hủy dung!”

Móng tay sắc nhọn lướt trên gương mặt Lưu Sương, bén ngọt
như dao, những giọt máu nóng hổi chảy ra từ vết thương, từng giọt chậm rãi chảy
trên gương mặt trắng nõn của Lưu Sương. (TT_TT)

Cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, ngưng tụ trong lòng, Lưu
Sương cảm thấy lạnh thấu xương.

Hắn nói nàng ác độc, ở trong lòng hắn nàng chỉ là một độc
phụ.

Hắn còn không tiếc rẻ hủy dung nàng.

“Sương Sương!” Nàng lờ mờ nghe được Bách Lý Băng hoảng sợ
kêu to.

Một luồng lực bắn đến, Bách Lý Hàn rốt cục buông Lưu Sương
ra.

Con mắt đen của Bách Lý Băng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa thống
khổ và hối hận, hắn ôm lấy cổ Lưu Sương, run rẩy hỏi han: “Tiểu Sương Sương,
nàng không sao chứ!”

Lưu Sương tựa vào trong lòng Bách Lý Băng, trái tim cảm thấy
đã đến lúc dứt khoát.

Nàng đột nhiên quay về phía Bách Lý Hàn cười, nụ cười còn
vương máu.

Không phải nụ cười lạnh nhạt dịu dàng mọi khi, mà là nụ cười
xinh đẹp mỵ hoặc, là nụ cười khi đau đớn khi chạm đến giới hạn cuối cùng.

Bách Lý Hàn nhìn nụ cười đó, như đóa hoa anh túc nở trong
bóng đêm, bi ai mà khiến người nhìn mất hồn.

“Vậy nên, Vương gia tuyệt đối không nên giữ một con đàn bà

ác độc như ta ở lại trong phủ.” Lưu Sương thản nhiên nói, “Ta thực sự sợ sẽ làm
thêm chuyện có lỗi với Mi Vũ cô nương, không bằng Vương gia hưu cách Lưu Sương
đi?”

“Hưu cách?” Bách Lý Hàn hoàn toàn không ngờ Lưu Sương sẽ nói
ra câu này.

Cứ tưởng rằng nàng sẽ đau khổ bật khóc nức nở, hoặc là lớn
tiếng chất vấn, không ngờ nàng lại thản nhiên yêu cầu hưu cách.

Đúng vậy, thanh cao như nàng, làm sao có thể khóc trước mặt
hắn! Như vậy thì chẳng phải là nàng nữa.

Nhưng mà nàng lại luôn miệng yêu cầu hưu cách.

Nàng không cần địa vị Vương phi, vì sao còn muốn làm hại Đại

Mi Vũ?

Chẳng lẽ hắn đã trách oan nàng rồi? Nhìn vệt máu trên mặt
Lưu Sương trên, trái tim hắn bắt đầu mềm nhũn.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Bách Lý Băng ôm chặt lấy nàng, hắn
chỉ cảm thấy cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng.

“Hưu cách, mơ tưởng. Ngũ đệ, ngươi buông nàng ra!” Hắn lạnh
giọng rít gào.

Bách Lý Băng vốn vẫn thờ ơ lạnh nhạt ngồi một bên, chỉ đợi
mâu thuẫn lên cao sẽ ra tay giải vây cho Lưu Sương. Sau đó, khuyên Tam hoàng
huynh hưu cách Sương Sương.

Hắn tuyệt đối không ngờ chuyện lại diễn biến đến cái tình
huống này.

Nhìn thấy trong mắt hoàng huynh sự thống khổ cùng tức giận,
hắn biết, hoàng huynh của hắn vẫn dành nhiều tình cảm cho Lưu Sương. Chỉ bởi vì
có một Đại Mi Vũ chen giữa, mới khiến hoàng huynh trong lúc nhất thời không thể
nhìn rõ trái tim mình.

Điều này đối với Bách Lý Băng mà nói, là một cơ hội tuyệt
vời.

“Hoàng huynh, chuyện đã tới thế này, hay là huynh hưu cách
Sương Sương cho thỏa đáng tất cả… “

“Chuyện của ta, không cần đệ phải quản!” Bách Lý Hàn lạnh
giọng cắt lời Bách Lý Băng.

Bách Lý Băng nhíu nhíu mày, đột nhiên trừng mắt.

Đại Mi Vũ vẫn đang khóc rống đột nhiên đau đớn nói: “Vương
gia, ngài không nên đối xử với Vương phi như vậy, là khuôn mặt này của Mi Vũ
gây họa.” Dứt lời, đột nhiên đứng dậy, cúi đầu lao thẳng về phía cái bàn.

Biến cố lần này, đã không còn nằm trong tầm dự liệu, tốc độ
Đại Mi Vũ cực nhanh, Bách Lý Hàn nhất thời không kéo tay cô ta kịp.

Chỉ nghe thấy “Bịch” một tiếng, trán Đại Mi Vũ loang lổ máu,
tiếp theo thân thể cô ta chậm rãi mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

Bách Lý Hàn phi thân tiến lên, ôm lấy Đại Mi Vũ, trong con
mắt tràn ngập sự thống khổ.

Lưu Sương không nghĩ được rằng Đại Mi Vũ sẽ làm như vậy,
chiêu này thật ra rất cao minh, chẳng qua chỉ là dùng cái chết để dọa người,
Lưu Sương chẳng bao giờ làm được.

“Cầm máu nhanh đi!” Lưu Sương lạnh lùng nói, Bách Lý Hàn
không tin tưởng nàng, nàng không thể ra tay chữa trị. Nhưng, nói chuyện thì vẫn
có thể.

Bách Lý Hàn một mặt bận rộn cầm máu cho Đại Mi Vũ, một mặt
đau đớn nói: “Mi Vũ, vì sao ngươi lại ngu như vậy. Tại sao muốn làm như vậy?”

Đại Mi Vũ yếu đuối bất lực mỉm cười nói: “Mi Vũ chỉ là một
người mạng khổ, không muốn Vương gia và Vương phi vì Mi Vũ mà trở mặt. Mi Vũ đã

bị hủy dung, cả đời này không thể gả cho ai nữa, không muốn tiếp tục liên lụy
đến Vương gia!” Dứt lời, giãy dụa muốn đứng lên.

Bách Lý Hàn gắt gao nắm lấy cổ tay của Mi Vũ, hạ quyết tâm,
dịu dàng nói từng câu từng chữ: “Mi Vũ, ai nói nàng không thể gả cho ai nữa.
Bổn vương đối với nàng vừa gặp đã yêu, mặc kệ nàng biến thành cái bộ dạng gì,
bổn vương vẫn yêu nàng. Đợi thương thế của nàng bình phục hẳn, bổn vương sẽ
cưới nàng làm trắc phi!”

Lời Bách Lý Hàn nói, từng câu từng chữ đưa tới tai Lưu
Sương, trong lòng nhất thời trống rỗng, giống như trái tim bị móc đi đâu rồi.

Vừa gặp đã yêu! Người con gái hắn vừa gặp đã yêu thủy chung
là Đại Mi Vũ.

Mặc kệ nàng biến thành cái bộ dạng gì, bổn vương vẫn yêu
nàng!

Những lời tâm tình đấy, Lưu Sương cũng từng nghe được trong
một giấc mộng ngắn ngủi nào đó.

Nàng không ngờ, khi chính thức nghe được hắn nói những lời
đó, hắn nói với người con gái khác.

Hắn nói yêu!

Hắn yêu cô ta!

Nàng vẫn nhớ, khi hắn biểu lộ tình cảm với nàng, hắn chỉ nói
là thích. Một người, có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ có thể yêu duy
nhất một người.

Yêu và thích, đâu chỉ hơn kém ngàn vạn lần.

Bách Lý Hàn ôm lấy Đại Mi Vũ, lạnh giọng dặn dò các thị nữ
nhanh chóng đi truyền ngự y, sau đó nhanh chóng đi như bay ra ngoài.

Khi đi ngang qua Lưu Sương, hắn có dừng lại một chút, thản
nhiên đưa mắt liếc nàng một cái, sau đó vội vã đi ra ngoài.

Vạt váy bị hắn lướt đi như cơn gió khẽ bay lên.

Nhìn bóng lưng hắn lạnh lẽo, Lưu Sương đau khổ nhắm mắt, một

giọt nước mắt chậm rãi tuôn xuống.

Nàng rốt cục vẫn không kiềm chế được nước mắt, nàng rốt cuộc
lại yếu ớt rồi!

Bách Lý Băng nhìn nước mắt Lưu Sương, lau đi vết máu trên
mặt nàng, trong lúc nhất thời, máu tươi cùng nước mắt đan xen.

Hắn chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, không ngờ, nước mắt
của nàng lại có uy lực lớn như vậy, khiến trái tim hắn đau như bị bóp nghẹt.

Nước mắt của nàng, càng khiến hắn hạ quyết tâm.

Ở bên hoàng huynh, nàng sẽ không có được hạnh phúc, chỉ có
hắn, mới có thể trao cho nàng hạnh phúc chân chính.

Cho nên, hắn nhất định phải chặt đứt tình cảm giữa hai người
bọn họ, làm cho Sương Sương hoàn toàn dứt khoát những si niệm với hoàng huynh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN