Thác Phi Dụ Tình
Chương 57
Trong ánh tịch dương, từng đám mây cũng bị nhuốm đỏ, thê
lương như máu nhuộm bầu trời.
Bên trong phòng ánh sáng sâu kín âm thầm, gương đồng phản
chiếu một gương mặt không tính là tuyệt mỹ, lại có một vết thương, uốn lượn
trên làn da.
Đây là vết thương hắn lưu lại cho nàng, rất sâu, rất dài,
rất đau.
Nhưng mà, lòng của nàng, càng đau đớn hơn thế, bởi vì lòng
nàng chịu một nhát dao, so với với vết thương này càng sâu hơn, càng dài hơn,
càng đau đớn hơn, cả đời này cũng chẳng thể lành lại.
Nàng cầm chiếc khăn lông sạch sẽ, cẩn thận lau đi máu khô
đọng lại trên miệng vết thương. Không còn vết máu, gương mặt tái nhợt như tờ
giấy, vết thương thì thâm đen.
Vẫn biết hắn lạnh lùng, lại không ngờ trái tim hắn tàn nhẫn
đến vậy. Tàn nhẫn xuống tay với nàng đến vậy.
Nói vô tình là hữu tình!
Nàng đột nhiên nhớ tới quẻ thẻ nhân duyên trước kia.
Thật sự là buồn cười, nàng nhìn không ra tình ở chỗ nào, xem
ra, quẻ thẻ thật là không tin được.
Hồng Ngẫu và Khinh Y Tiêm Y đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn
Lưu Sương rửa sạch vết thương.
Vẻ mặt của nàng cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đó, dưới ánh tà
dương, tối tăm như màn đêm thăm thẳm.
Rửa sạch xong, nàng bắt đầu bôi thuốc trị thương.
Nàng muốn xóa sạch vết thương này, không phải vì muốn bảo
tồn dung nhan, mà là vì muốn xóa sạch dấu vết của hắn. Sau đó, nàng lấy ra một
cây kim, đâm thẳng vào vết sẹo hình trăng khuyết.
Vết sẹo này là ấn ký nàng vì hắn mà lưu lại, nhiều năm như
vậy, nàng chưa từng xóa bỏ, hôm nay nàng muốn nó hoàn toàn biến mất.
Kim châm chấm lên mực đỏ, đâm vết sẹo hình trăng khuyết
thành một đóa hồng mai lãnh diễm, tại cổ tay nàng, nở rộ rất đẹp mắt. Giống như
con người nàng, lãnh ngạo mà trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngày thứ hai, trong phủ náo nhiệt hẳn lên, bởi vì Bách Lý
Hàn đã quyết định ba ngày sau sẽ nạp trắc phi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hạ nhân trong phủ trở nên vô
cùng bận rộn.
Giăng đèn kết hoa, dán những chữ song hỉ màu đỏ, treo hồng
trù.
Vui mừng không lời nào có thể diễn tả, náo nhiệt không lời
nào có thể diễn tả.
Chỉ có Thính Phong Uyển, vẫn yên tĩnh như trước. Bởi vì vị
trí của Thính Phong Uyển vô cùng hẻo lánh, cho nên náo nhiệt thế nào cũng không
vọng đến đây.
Lưu Sương lẳng lặng ngồi dưới hành lang, tay cầm một quyển y
thư, nhìn có vẻ rất nhập thần. Bóng cây chập chờn chiếu trên người nàng, khiến
nàng có vẻ trầm tĩnh. Nàng dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện Bách Lý Hàn
nạp phi.
Hồng Ngẫu lặng lẽ đi tới, nhìn từ trái qua phải, biết không
người nào, móc từ trong tay áo ra một phong thư, đặt bên cạnh Lưu Sương.
Lưu Sương nghi hoặc cười cười, không biết Hồng Ngẫu lại bầy
trò gì mà phải thần thần bí bí như vậy.
Đến khi mở thư, nhìn thấy nét chữ phiêu dật hào hiệp của sư
huynh đập vào mắt. Lòng nàng nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
Thư sư huynh viết, hắn đã biết chuyện Bách Lý Hàn nạp trắc
phi, đang nhanh chóng trên đường trở về. Biết Bách Lý Hàn đã làm trái tim Lưu
Sương tổn thương sâu sắc, cho nên, nếu như Lưu Sương quyết định rời khỏi vương
phủ, hắn sẽ phái người tiếp ứng cho nàng rời đi.
Thời gian hành động chính là buổi tối ngày Bách Lý Hàn nạp
trắc phi, bởi vì khi đó, trong phủ vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ đi, đông đúc
hỗn tạp, hành động sẽ dễ dàng hơn.
Xem xong thư của sư huynh, trái tim Lưu Sương đập thình
thịch trong lồng ngực.
Nàng rốt cục có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi thương
tâm này, rời khỏi con người đã làm nàng thương tâm.
Nếu hắn đã vứt bỏ tình cảm của nàng như rác, nàng cần gì
phải tiếp tục lưu luyến hắn.
Từ nhỏ nguyện vọng của nàng là đi hết thiên hạ, chữa bệnh
cho người, khiến y thuật của mình có ích cho đời.
Nàng không muốn giam cầm bản thân trong chiếc lồng son vương
phủ.
Nàng muốn bước trên thiên sơn vạn thủy, xem hết cảnh đẹp
nhân gian. Mơ hồ thanh sơn, mịt mờ vụ biển, là giấc mộng hàng đêm của nàng.
Hôm nay cầm trong tay thư của sư huynh, nàng dường như cảm
giác luồng gió tự do đang thổi qua nàng, đôi mắt rõ ràng sáng lung linh, dưới
ánh mặt trời, lộ ra những tia sáng chói mắt.
Bộ dạng kinh hỉ của Lưu Sương, làm cho Hồng Ngẫu vui vẻ, Hồng
Ngẫu biết mình đã làm chuyện sai lầm. Nhìn thấy Bách Lý Hàn thương tổn tiểu
thư, Hồng Ngẫu lại chẳng thể giúp gì. Hồng Ngẫu biết dược xoa vẫn phụng mệnh
công tử bảo vệ tiểu thư, cho nên âm thầm gửi tin Bách Lý Hàn nạp trắc phi cho
hắn, không ngờ nhanh như thế đã nhận được thư của công tử.
Có thể thấy được, trong mắt Đoạn công tử, tiểu thư vô cùng
quan trọng.
“Tiểu thư, người quyết định rời đi sao?” Hồng Ngẫu biết rõ
còn hỏi.
Lưu Sương gật đầu, đưa lá thư cho Hồng Ngẫu, dặn dò Hồng
Ngẫu lập tức thiêu hủy.
“Hai ngày tiếp theo phải cư xử thật bình thường, không thể
lộ ra bất cứ chân tướng gì. Đừng để Khinh Y và Tiêm Y nhìn ra, dù sao các nàng
cũng là nha hoàn của Bách Lý Hàn.”
Hồng Ngẫu liên tục gật đầu, tuy nói Khinh Y và Tiêm Y thật
sự coi tiểu thư là Vương phi, đối với tiểu thư cực kỳ kính trọng, nhưng nếu
chuyện đó xảy ra, hai người bọn họ nhất định sẽ đứng về phe Bách Lý Hàn.
Đêm nay, Lưu Sương mang theo nụ cười đi vào giấc mộng, trong
mộng, nàng dường như trông thấy thanh sơn lục thủy vẫy gọi nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!