Thác Phi Dụ Tình
Chương 62
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm hỏng kế hoạch bỏ đi của Lưu
Sương. Trong lúc nhất thời, chuyện ra khỏi vương phủ trở nên mù mịt, không biết
đến lúc nào mới có thể thực hiện. Sự liên lạc với sư huynh bị chặt đứt, nàng
không có cách nào nhận được tin tức của sư huynh. Nhưng, trong lòng nàng vẫn
luôn hi vọng, nàng biết sư huynh yêu thương của nàng nhất định sẽ nghĩ cách
giúp nàng ra khỏi phủ.
Dược thảo trong Thính Phong Uyển có một số là cây ngắn ngày,
đã thu hoạch được, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu vội vàng thu hoạch, đem phơi nắng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Lưu Sương không lộ buồn lên mặt, nhưng
mà Hồng Ngẫu biết tiểu thư đã gầy đi rất nhiều. Chuyện đêm đó đối với tiểu thư
là một sự đả kích to lớn không nói thành lời, mặc dù tiểu thư không nói, nhưng
mà Hồng Ngẫu có thể hiểu được lòng tiểu thư có biết bao thống khổ cùng bi ai.
Trong lòng Lưu Sương, lúc này đối với Bách Lý Hàn là hận vô
cùng, cho nên nàng cật lực bài xích tin tức về hắn. Nhưng mà hành tung của hắn
vẫn được Khinh Y và Tiêm Y hữu ý vô ý nói tới tai nàng.
Bách Lý Hàn sau khi nạp phi liền xuất phủ, đã nửa tháng chưa
về.
Nghe nói, Thiên Mạc Quốc có sứ thần đến.
Thiên Mạc Quốc ở phía bắc Nguyệt Quốc, đất đai bao la, mà
lại thưa dân, dân chúng sinh sống bằng nghề du mục.
Thiên Mạc Quốc Vương, tên Mộ Dã năm nay 25 tuổi (hơn Bách Lý
Hàn 4 tuổi). Nghe nói hắn đăng cơ khi mới mười năm tuổi, lúc ấy, có rất nhiều
bộ tộc đối với sự quản chế của hắn không phục, nhưng không lâu sau cũng phải
thần phục dưới chân hắn.
Nghe nói hắn rất nhanh nhẹn dũng mãnh, một thân tuyệt đỉnh
võ nghệ. Nhưng, kẻ khác thần phục không phải vì võ công của hắn, mà là vì hắn
dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn quản lý, thâu tóm các nước. Trước khi hắn đăng
cơ, thảo nguyên phương bắc phân chia làm mười mấy nước nhỏ.
Sau khi hắn đăng cơ, có ba năm dùng để cai trị quốc gia của
chính mình, ba năm sau, hắn mười tám tuổi, trong năm đó, bắt đầu khơi lên ngọn
lửa chiến tranh. Đầu tiên là lấy khí thế như sét đánh không kịp che tai tiêu
diệt các nước láng giềng, sau đó, trên cơ bản dùng tốc độ 1 năm thu phục hoặc
đánh chiếm hai nước.
Biên giới và thế lực của Thiên Mạc Quốc không ngừng lớn mạnh
theo thời gian.
Mộ Dã xuất binh luôn không báo trước cũng chẳng cần lý do
gì, có khi, là do tiện đường, có khi, chỉ là do nhất thời cao hứng, là tiêu
diệt luôn một nước nhỏ.
Toàn bộ thiên hạ, bởi vì Mộ Dã liên tục thâu tóm, hôm nay
chỉ hơn Nguyệt Quốc, Lăng Quốc và Thiên Mạc Quốc, ba nước cùng tồn tại.
Lần này, Thiên Mạc Quốc phái sứ thần đi sứ sang Nguyệt Quốc,
đối với vua tôi Nguyệt Quốc không phải là dấu hiệu tốt lành gì. Bọn họ không
cho phép Thiên Mạc Quốc có ý đồ. Toàn bộ kinh đô, đều là như gặp đại địch.
Người nắm giữ một nửa binh lực của kinh sư là Bách Lý Hàn, hắn vốn phụ trách sự
an toàn của kinh đô. Mấy ngày nay bận rộn bố trí binh lực kinh sư, cùng lúc bận
rộn an bài tiếp đãi sứ thần.
Mười lăm tháng bẩy, Hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong ngự
hoa viên tiếp sứ thần Thiên Mạc Quốc, các cung phi đại thần cùng với gia quyến
nhận lệnh cùng dự tiệc.
Bách Lý Hàn đặc biệt lệnh cho Lưu Sương cùng Đại Mi Vũ dự
tiệc.
Lưu Sương vốn định không đi, nhưng chuyện này không phải do
nàng làm chủ.
Ban đêm, trăng sáng như sương, gió lạnh như nước, cảnh đẹp
vô cùng.
Bên Liễm Diễm Trì trong ngự hoa viên, bầy rất nhiều bàn
tiệc.
Liễm diễm trì không hổ là nơi đẹp nhất của ngự hoa viên,
trong ao trông đầy hoa sen, đang đúng mùa sen nở. Ao hình bán nguyệt, nước xanh
như bầu trời, hoa hồng dưới ánh trăng. Từng đóa hoa sen màu hồng nhạt, hoặc mới
lộ nhị vàng, hoặc đã nở bung, nhô lên từ tán lá tròn, đón gió lắc lư.
Bên cạnh Liễm diễm trì, có một hành lang quanh co khúc
khuỷu, cực kỳ tao nhã quý phái.
Lưu Sương ngồi ở trong bữa tiệc, thưởng thức cảnh đẹp như
thế, trái tim không ngừng rung động khi nhìn thấy một hồ sen lớn đến vậy. Thật
sự là “Chước chước hà hoa thụy, đình đình xuất thủy trung.”
Gió nhẹ thổi đến, trong không khí tràn đầy mùi sen thơm mát.
Tối nay, Lưu Sương chỉ vấn tóc đơn giản, trên búi tóc cài
một cây ngọc trâm. Tóc đen, trâm ngọc bích, tôn lên làn da trắng như tuyết, gáy
đẹp như ngọc. Lông mày không vẽ vẫn rõ ràng, môi đỏ mọng không cần son. Một bộ
cung phục màu xanh nhạt, áo khoác màu xanh lá mạ, mỗi một cử động, mỗi một nụ
cười, đều có khí chấtt thu hút. Lông mày khẽ nhíu, cho nàng dáng vẻ mong manh
như sương khói.
Đang thưởng thức cảnh đẹp, bên tai vang lên thanh âm dịu
dàng.
“Tỷ tỷ, hóa ra người trốn ở chỗ này, Mi Vũ tìm người rất lâu
rồi. Tỷ tỷ, Vương gia nói chúng ta ngồi ở bên kia, Mi Vũ đưa tỷ tỷ đi.” Đại Mi
Vũ một câu tỷ tỷ, hai câu cũng tỷ tỷ, giống như thân thiết lắm.
Hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo hết sức đắt giá, tóc vấn
cao tỉ mỉ, cài trâm phượng, quần áo màu hồng nhạt, làn váy khẽ bay theo từng
bước chân, như dương liễu trong gió. Quần áo màu hồng phản chiếu lên đóa hoa
đào, xinh đẹp quyến rũ nói không nên lời.
Lưu Sương nhăn mặt, lúc này vẻ xinh đẹp của Đại Mi Vũ chẳng
khiến nàng tán thưởng chút nào, Đại Mi Vũ đau đớn đáng thương cũng chẳng thể
khiến nàng thương tiếc. Nữ tử này hoàn toàn không yếu đuối tinh khiết như bề
ngoài.
Nàng cảm thấy cách xa cô ta một chút thì tốt hơn.
Hôm nay, là Bách Lý Hàn hạ lệnh cho Trương Tá Lý Hữu đưa Lưu
Sương vào cung, mà Đại Mi Vũ chắc là do Bách Lý Hàn tự mình đi đón. Cô ta đặc
biệt nhắc đi nhắc lại, khoe khoang sự sủng ái của Bách Lý Hàn dành cho cô ta.
Nhưng mà Lưu Sương không hâm mộ cô ta chút nào, còn cực kì
phản cảm với hành vi ngây thơ của cô ta. Lạnh lùng cười cười, thản nhiên nói:
“Không cần, ta ngồi ở đây cũng được!”
Bên cạnh Lưu Sương lúc này là con gái và vợ của các đại
thần, so với ngồi cùng nhóm tần phi thì thoải mái hơn rất nhiều.
Đại Mi Vũ không thấy thú vị, khẽ cười nói: “Đã như vậy, Mi
Vũ cáo lui.” Dứt lời, ra vẻ đi ra chỗ khác.
Mấy ngày nay, Bách Lý Hàn vẫn không có hồi phủ, trong lòng
Mi Vũ rõ ràng là Bách Lý Hàn đang tránh mặt cô ta. Mặc dù đã cưới cô ta làm
trắc phi, nhưng lại hàng ngày để cô ta một mình một phòng, trong lòng rất là
không vui, xem ra Vương gia thật sự yêu Vương phi. Nghĩ đến đó, Mi Vũ muốn
nghiến răng một cái.
Cô ta hoảng hốt bước đi, không đề phòng đụng phải một người,
ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Bách Lý Băng mặc một bộ quần áo đen thui từ đầu
đến chân.
Ánh trăng thản nhiên chiếu lên bộ quần áo bằng gấm đen, Bách
Lý Băng dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn giống một thiếu niên
tuấn tú nữa, mà là một người đàn ông đẹp trai.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đại Mi Vũ, thản nhiên hỏi:
“Ngươi vừa làm cái gì?”
Đại Mi Vũ ủy khuất nói với Bách Lý Băng: “Ta không làm cái
gì, ta chỉ, chỉ nói với Vương phi mấy câu thôi!”
“Bổn vương cảnh cáo ngươi, sau này không có lệnh của bổn
vương, không cho ngươi trêu chọc nàng! Nếu không, bổn vương sẽ khiến ngươi sống
không bằng chết!”
Đại Mi Vũ ngạc nhiên mở to mắt, mày liễu nhướng lên, cảm
thấy khó tin. Hóa ra, hóa ra……………
“Hóa ra, ngươi…………… thích nàng?” Cô ta vẫn tưởng
rằng hắn phái cô ta đến làm khổ Bạch Lưu Sương, là vì giữa hai người bọn họ có
thâm thù đại hận gì. Hôm nay xem ra, cô ta đã nhầm to rồi, Tĩnh Vương, hóa ra
là thích nữ tử kia.
Bách Lý Băng lạnh lùng nghiêng người liếc mắt nhìn Đại Mi Vũ
một cái, khinh thường thay cho trả lời, bước đi không thèm quay đầu lại.
Bóng đêm lạnh lẽo, Đại Mi Vũ nhẹ nhàng cười nhạo nói: “Hóa
ra là như vậy! Nếu thế thì sao chứ?” Cô ta thì thào trong gió, nếu cô ta nhận
được sủng ái của Bách Lý Hàn, cô ta cần gì sợ hắn nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!