Thác Phi Dụ Tình
Chương 63
Màn đêm buông xuống, trên cây cổ thụ treo những lồng đèn
cung đình hoa lệ. Ánh sáng bắn ra bốn phía, chói sáng như vầng trăng trên trời.
Gió nhẹ mang theo hương sen, giống như Quỳnh Cung trên trời.
Lưu Sương cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Đại Mi Vũ, mặc dù
nàng cực kỳ không muốn, nhưng vị trí của mỗi người đều được cố định.
Tần phi và gia quyến các đại thần ngồi một bên, ngăn bởi một
bức chướng bằng lưu ly.
Tân khách chưa đến, thái giám cung nữ vẫn bận rộn bố trí.
Trên bàn trà lưu ly là bình hoa nhiều màu, trong bình cắm hai bông sen đang
chớm nở.
Chỉ chốc lát sau, liền có quan viên tụm năm tụm ba đi đến,
dựa theo quan chức phẩm bậc ngồi xuống.
Bên trái Lưu Sương là hai tiểu thư còn trẻ, chắc là thiên
kim của quan viên nào đó. Một người mặt hơi dài, diện mạo dịu dàng, một người
mặt tròn, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
Hai nàng một mực xì xào bàn tán.
Lưu Sương không có ý nghe lén, nhưng lời hai người vẫn theo
gió chui vào tai. Kỳ quái ở chỗ, các nàng đàm luận không phải về sứ thần của
Thiên Mạc Quốc, mà là về một thái y mới đến thái y viện.
Tiểu thư mặt hơi dài, nhỏ giọng nói: “Muội tử, muội có biết
thái y mới tuấn tú phong lưu tiêu sái thế nào không! Nghe nói là……………”
đột nhiên đè thấp thanh âm, nói thầm vào tai cô em.
Nữ tử mặt tròn nghe xong, kinh dị nói: “Thật thế sao? Hắn
mới vào thái y viện, tần phi trong cung liền tranh nhau ngã bệnh?”
Tiểu thư mặt dài đưa tay che môi, nhẹ nhàng xuỵt một tiếng,
cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy cung nữ thái giám vẫn đang bận rộn bày
biện mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là thật đó! Nghe nói Hoàng thượng đối với y
thuật của hắn khen không ngớt miệng, tối nay Hoàng thượng còn đặc biệt cho phép
hắn tham gia yến hội này!”
“Thật vậy sao, vậy lát nữa phải nhìn trộm một cái, xem có
đẹp trai như lời tỷ thật không!” Nữ tử mặt tròn cực kỳ hưng phấn nói.
Trái tim Lưu Sương âm thầm bật cười, nghĩ đến thái y viện
tòan các ông già, đột nhiên xuất hiện một thanh niên tài tuấn, liền trở thành
động vật quý hiếm.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ quan viên đều đứng dậy nghênh
đón, Lưu Sương biết là Hoàng thượng tới rồi.
Trong lúc nhất thời, âm nhạc bắt đầu vang lên, bọn quan viên
quỳ lạy tung hô vạn tuế, đợi chấm dứt, mới quay về chỗ ngồi.
Lưu Sương nâng mắt nhìn, không khỏi thất sắc kinh ngạc.
Điều khiến Lưu Sương kinh ngạc không Hoàng thượng oai nghiêm
quí phái đang mặc long bào, cũng không phải hai người đang đi cạnh Hoàng thượng
là Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng, cũng không phải sứ thần Thiên Mạc Quốc, bởi vì
sự xuất hiện của những người này chẳng qua chỉ nằm trong sự dự đoán của nàng.
Nàng kinh ngạc chính là vì nam tử đi sát sau Hoàng thượng.
Hắn mặc một bộ quần áo gấm màu xanh da trời, thanh u như bầu
trời lúc không mây. Nét mặt như thu thủy, da như hàn băng, mày đen như mực, môi
đỏ như cánh hoa đào. Đôi mắt đen láy như bảo thạch, nhìn vào trong đó thấy thủy
quang lay động.
Biểu tình trên mặt hắn cô đọng như ngọc, hắn nho nhã tuấn
mỹ, nhưng lại không có nửa phần hủ nho ai oán, trời sinh tiêu sái tự nhiên
khiến kẻ khác nhìn đến quên hết tất cả.
Tiểu thư mặt dài đã sớm chỉ cho tiểu thư mặt tròn, nói:
“Muội nhìn, chính là hắn!”
Tiểu thư mặt tròn đã mất hồn từ lâu, si ngốc ngóng nhìn.
Trái tim Lưu Sương hồi hộp hạ xuống, trong phút chốc không
biết phản ứng thế nào.
Sư huynh vì sao lại vào thái y viện. Phụ thân từng nhiều lần
tiến cử hắn vào thái y viện làm ngự y, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hắn nói hắn
sùng bái tự do, nguyện đi khắp thiên hạ, chữa bệnh cho bá tính nghèo khó, không
muốn tiến cung bị quan hàm trói buộc. Nhưng mà, vì sao bây giờ lại vào thái y
viện? Là vì nàng sao? Sư huynh sao phải làm khổ mình thế chứ!
Lưu Sương ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc, trái tim cực kỳ đau
khổ.
Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng sư huynh, nhiều ngày không
gặp, hắn dường như gầy hơn trước một chút, giữa lông mày cũng thêm mấy phần lo
lắng.
Hồng Ngẫu đứng sau Lưu Sương hiển nhiên càng kích động hơn,
đôi tay rót trà run lẩy bẩy.
Chủ tớ hai người biểu hiện khác thường bị Đại Mi Vũ nhận ra,
cô ta ân cần hỏi thăm: “Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lưu Sương lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Không
có gì, đa tạ muội tử quan tâm!” Không muốn để Đại Mi Vũ nhìn ra chuyện gì, đành
dời ánh mắt từ người sư huynh đi chỗ khác, lúc này mới chú ý đến sứ thần Mạc
Quốc.
Hóa ra là một cô gái!
Lại nhìn sắc mặt Hoàng thượng cùng các vị đại thần, cực kỳ u
ám tối tăm.
Thiên Mạc Quốc phái một cô gái đến Nguyệt Quốc, trong mắt
vua tôi Nguyệt Quốc hiển nhiên là nghĩ Mộ Dã căn bản không coi vua tôi Nguyệt
Quốc ra cái gì. Mà Nguyệt Quốc lại mở tiệc to thế để đón chào, tự nhiên cảm
giác được cực kỳ không có thể diện.
Lưu Sương đối với cô gái kia cực kỳ tò mò, nghe hai tỷ muội
bên cạnh nghị luận mới biết, cô gái này là muội muội của Mộ Dã, Thiên Mạc Quốc
– trưởng công chúa Mộ Tịch Tịch.
Nghe nói nam tử Thiên Mạc Quốc trời sinh cao lớn mạnh mẽ, nữ
tử cũng dũng mãnh thiện chiến, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vóc người Mộ Tịch Tịch thon cao, so với nữ tử Nguyệt Quốc
cao hơn hẳn một cái đầu.
Trên người nàng chắc là mặc trang phục dân tộc, cực kỳ hoa
mỹ.
Trên đầu đội mũ hoa, áo tím mở tà, cổ áo thêu hoa, mơ hồ lộ
ra nội sam bên trong. Trường bào ngắn đến đầu gối, đi một đôi giày da hươu đến
gối, eo thắt một thắt lưng màu đỏ.
Bộ quần áo vừa anh tuấn vừa mỹ lệ.
Dung mạo Mộ Tịch Tịch cũng không tồi, mặc dù da hơi đen,
nhưng mắt sâu mũi cao, môi đỏ mọng, so với nữ tử Nguyệt Quốc thêm chút hào khí
cùng hào hiệp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!