Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá
Chương 17: Vỡ gương
Cảnh tượng trên gương tượng trưng cho dị năng của Tần Cẩn Du đã biến mất hoàn toàn, Tần Cẩn Du cảm thấy mình lợi hại như vậy, bệ hạ nhất định sẽ khen ngợi mình, cho dù bệ hạ không mở miệng, quốc sư cũng sẽ khen mình.
Đôi mắt nàng trông mong nhìn hai người, chờ đợi khích lệ.
Hoàng Đế thân là vua một nước, ngay cả thấy Tần Cẩn Du là đứa nhỏ thông minh, nhưng cũng không dễ dàng mở miệng khen ngợi ai.
Các việc liên quan đến Tần Cẩn Du mấy ngày này đều đã truyền khắp hoàng cung, làm cho người khác chú ý, vì thế lên khiêm tốn chút thì tốt hơn.
Tôn Chính Hoàn mỉm cười với Tần Cẩn Du rồi chỉ vào gương, nhẹ giọng nói: “Tần công tử, vừa nãy gương có chút vấn đề, chưa kiểm tra ra được thuộc tính của ngươi, ngươi thử một lần nữa xem.”
Tần Cẩn Du nghe theo lại đưa tay lên.
Quốc sư đứng bên cạnh gương, tay hắn cũng chạm vào bên cạnh gương.
Không ai chú ý tới, có một hào quang nhỏ lờ mờ từ trong tay hắn bay ra, bao vây cả mặt gương.
Hào quang kia cực kỳ nhạt, nhạt đến mức người khác căn bản không nhìn thấy, ánh hào quang lại che lên cảnh tượng lại sắp được hé lộ lần nữa.
Dưới tác dụng của ngoại lực, cảnh tượng bị tản ra từng chút một, mất đi bộ dáng vốn có.
Tần Cẩn Du từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hiện bên trên.
Tuy rằng nàng sớm đã biết dị năng của mình, nhưng hiện giờ hiện ra, vẫn là có chút kích động, đặc biệt là hiện ra trước mặt Hoàng Đế và quốc sư.
Tô Hoành, xú tiểu tử kia nhìn thấy được, khẳng định cũng sẽ khiếp sợ không thôi, thậm chí hối hận đã cười nhạo mình.
Trên mặt gương, sương mù rốt cuộc cũng tiêu tan, hiện ra một cái cây xanh ngát, đang ở giữa ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Gió thổi qua cành cây, nhưng lại không mang lại cảm giác mát mẻ mà ngược lại tăng thêm cho thế lửa.
Quốc sư thanh âm ấm áp nói: “Chúc mừng bệ hạ, Tần công tử thiên tư hơn người, có khả năng khống cây cối hoa cỏ, có thể khống phong, cũng có khả năng khống hỏa.”
Kết quả như vậy là kết quả mà hắn và Hoàng Đế trong kết giới vừa thương nghị ra.
Đối với bên ngoài tuyên bố Tần Cẩn Du có ba thuộc tính, có thể khống chế ba loại sự vật.
Bát Hoàng Tử Ngụy Thanh Hoài giỏi về khống hỏa, Quận Chúa Di Thân Vương Ngụy Kiêm Gia giỏi về khống chế hoa cỏ cây cối, Thế Tử Vinh Thân Vương Ngụy Hàm Vũ giỏi về khống chế phong.
Lúc Tần Cẩn Du rảnh rỗi có thể thỉnh giáo ba vị đó xem tu luyện thế nào.
Còn về các dị năng khác, đợi Tần Cẩn Du có thể luyện tốt ba loại này, sau này lại tiếp tục tu luyện riêng cũng không muộn.
“Rất tốt.” Hoàng Đế gật đầu, nhìn về Tần Cẩn Du với ánh mắt vừa lòng: “Chăm chỉ đọc sách tu luyện, có gì không hiểu bảo lão bát chỉ dạy cho ngươi.”
“Vâng, con nhất định sẽ học hỏi bát Hoàng Tử.” Tần Cẩn Du hiểu chuyện đáp ứng.
Tần Cẩn Du tuy rằng nhu thuận, trên mặt lại khó nén khiếp sợ, đến tay cũng có chút phát run.
Nàng rõ ràng có thể khống chế vạn vật, nhưng hiện giờ chỉ kiểm tra ra mấy cái dị năng, chẳng lẽ trước đây nàng đều hiểu lầm, kỳ thật mình chỉ có ba cái dị năng?
Bây giờ đang có chuyện gì xảy ra?
Tần Cẩn Du có chút thất vọng, cũng có chút lo âu, chỉ ngóng trông quốc sư cùng bệ hạ có nhanh chóng kiểm tra cho Tô Hoành, còn mình quay về Dực Không Cung tìm Hiền Phi hỏi chút cuối cùng xảy ra việc gì.
Quốc sư cùng Hoàng Đế thấy Tần Cẩn Du tuy rằng bị trường hợp trước mắt làm cho sững sờ, nhưng cũng không có thất lễ, trong lòng cũng có vài phần tán thưởng nàng.
Kế tiếp đến phiên Tô Hoành kiểm tra.
Tô Hoành tuy rằng cao ngạo, cũng không thường cùng người khác trao đổi, nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy có điều kỳ lạ trong việc này.
Tuy rằng thấy kỳ lạ nhưng nhìn kỹ lại, hắn cũng không thể nói ra không đúng chỗ nào.
Tô Hoành cũng giống như Tần Cẩn Du, đặt tay lên trên.
Trước khi hắn đến Ngụy quốc, dị năng còn chưa thức tỉnh, khi đó sủng phi vì muốn nâng đỡ đứa con của mình lên thượng vị mà hãm hại hắn, lập các chứng cớ cho rằng hắn vĩnh viễn không có khả năng thức tỉnh linh lực, nhưng cố tình phụ hoàng hắn lại tin.
Tô Hoành không tin hắn không có dị năng, vẫn bí mật tu luyện. Sau này đến Ngụy quốc, dị năng của hắn rốt cuộc cũng được kích hoạt, hơn nữa một lần thức tỉnh hai dị năng. Chỉ tiếc là Hoàng Đế không có an bài hắn đọc sách, người bên cạnh có thể dạy hắn cũng không nhiều, cho nên dị năng của hắn cho tới bây giờ cũng rất mỏng manh.
Hắn vừa mới đưa tay đặt lên, trong không khí liền vang lên một âm thanh.
Như có đồ gì bị vỡ.
Mọi người ở hiện trường còn chưa có phản ứng gì, thì tấm gương dưới tay của Tô Hoành, từng li từng tí vỡ tan.
Tô Hoành sắc mặt biến đổi, nhanh chóng lùi về một bước, lùi một bước này hắn liền giẫm lên áo khoác của mình, đứng không vững, trực tiếp té ngã lăn quay trên mặt đất.
Tuy rằng Tô Hoành nhiều lúc không buông bỏ được thân phận, nhưng hắn cũng biết rõ mình là con tin, thân phận không cao.
Gương đã trải qua nhiều thời đại, cũng chưa xuất hiện hiện tượng ngoài ý muốn gì, là biểu tượng thần thánh của Ngụy quốc.
Vài năm trước, Ngụy quốc từng có một vị hoàng tử, đẩy ngã gương đồng, mặc dù cuối cùng cũng có người đỡ được gương, gương cũng không có bị tổn hại gì, nhưng lúc đó Thánh Thượng vẫn rất tức giận, không bao lâu sau liền đem hoàng tử đó biến thành thứ dân.
Cho dù vị hoàng tử kia bị biến thành thứ dân cũng không đơn giản chỉ là vì lý do này, bên trong còn có những duyên cớ khác, nhưng cũng cho thấy tầm quan trọng của tấm gương này.
Mẫu thân Tô Hoành sớm đã không phải Vũ quốc Hoàng Hậu, hắn cũng phải là Vũ quốc Hoàng Thái Tử, Vũ quốc cũng đã lập tân Thái Tử, hắn đối với Vũ Hoàng mà nói cũng đã không có tác dụng gì.
Hiện giờ, nếu như Ngụy Hoàng nghiêm khắc trừng trị hắn, thì không ai có thể cứu hắn.
Lúc này Tô Hoành bên tai chỉ cảm thấy âm thanh vù vù, tim nhảy kịch liệt trong lồng ngực, mọi thứ xung quanh hắn đều trở lên hư ảo, chỉ có mảnh gương vỡ là rõ ràng.
Tần Cẩn Du vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, sợ hãi không thể che dấu.
Nàng tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết tầm quan trọng của chiếc gương này, Tô Hoành bất quá cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi mà thôi, sao có thể đánh vỡ mặt gương.
Trong lòng hoảng sợ, đại não Tần Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng thì tay nàng đã duỗi ra, một ít linh lực từ trong người nàng nổi lên bao lấy tấm gương.
Gương vẫn đang vỡ vụn ra, nhưng do Tần Cẩn Du khống chế, những mảnh vỡ vẫn còn tại chỗ chưa rơi xuống.
Vào lúc kinh hoảng đến cực điểm, trong đầu Tô Hoành linh quang chợt lóe.
Đúng rồi! Hắn có thể —
Tần Cẩn Du tu luyện từ đầu đến cuối đều không thành công, linh lực tồn tại duy nhất trên người là ngoài ý muốn, mà gương lại không phải là vật phàm, tuy rằng những mảnh gương nhỏ chưa rơi xuống nhưng sắc mặt của nàng lại nháy mắt trở lên tái nhợt.
Nhìn thấy Tần Cẩn Dư sắp không chống đỡ được nữa, Tô Hoành đã nhanh nhẹn đứng dậy, hai ba bước liền chạy đến trước gương, lại lấy tay mình để lên bao phủ mặt gương.
Linh lực theo lòng bàn tay hắn tuôn ra, cuồn cuộn không ngừng xông vào mặt gương.
Màn sương trắng lượn lờ vọt lên cao, mà mặt gương kia theo linh lực Tô Hoành đưa vào, thực sự đang hổi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không bao lâu, mặt gương đã hồi phục lại như lúc đầu, như thể cảnh tượng gương vỡ chỉ là ảo ảnh.
Tần Cẩn Du đã ngã xuống tê liệt không dậy nổi, mà Tô Hoành cũng bởi vì hao phí linh lực mà ngồi dưới đất không thể đứng dậy.
Vào lúc gương vỡ, Hoàng Đế muốn ra tay, nhưng lại bị quốc sư ngăn cản lại.
Quốc sư có thể biết được thiên cơ, lên cũng không có kích động, Hoàng Đế tuy rằng hồ nghi, thấy quốc sư ngăn cản, liền lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Đợi linh lực Tần Cẩn Du cùng với Tô Hoành gần như cạn kiệt, hắn mới đứng dậy: “Bệ hạ cũng thấy được, năng lực của Tô công tử là phục hồi như cũ.”
Nói cách khác, Tô Hoành có thể sửa chữa đại đa số những thứ vỡ nát trên thế giới này.
Cũng chính là vào giây phút cuối cùng, Tô Hoành mới nhớ tới dị năng này của mình, liền dồn hết linh lực sửa chữa tấm gương.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều cho rằng chiếc gương bị vỡ là do quốc sư làm vỡ để kiểm tra năng lực Tô Hoành. Chỉ có Tôn Chính Hoàn mới biết, chiếc gương thật sự do Tô Hoành làm vỡ.
Tô Hoành trừ bỏ năng lực làm những thứ bị vỡ có thể hồi phục như cũ, còn một sức mạnh mà hầu như không có ai trên thế gian có thể có được.
Dị năng này quá mức khủng bố, cũng quá mức nguy hiểm, thế nên chiêc gương này không thể kiểm tra ra được.
Chiếc gương khi kiểm tra ra được một dị năng khác của Tô Hoành, thì ngay lập tực bị vỡ tan.
Quốc sư không đem chân tướng nói ra.
Nếu thật sự nói ra, chỉ sợ Hoàng Đế sẽ âm thầm giết chết Tô Hoành.
Mà sinh mệnh của Tô Hoành không thể cắt đứt vào lúc này, nếu như bệ hạ vào thời điểm này xử tử Tô Hoành, không chỉ không thể thành công giết Tô Hoành, mà còn thúc đẩy sự hỗn loạn vốn có của lịch sử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!