Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá
Chương 18: Kiểm tra thuộc tính của Ngụy Thanh Uyển
Theo kế hoạch lúc đầu, sau khi Tần Cẩn Du và Tô Hoành kiểm tra thuộc tính thì nên đi cùng với nhóm hoàng tử công chúa.
Nhưng mà Tần Cẩn Du và Tô Hoành song song cùng bởi vì hao hết linh lực mà cả người vô lực, Hoàng Đế đành chỉ có thể sai người đi cùng đưa bọn họ về tu dưỡng một ngày.
Hiền Phi nhận được ý chỉ của Hoàng Đế, lúc Tần Cẩn Du đang tu dưỡng sẽ đi giải thích cho Tần Cẩn Du lý do tại sao, bên ngoài Hoàng Đế tuyên bố nàng chỉ có ba loại dị năng.
Tần Cẩn Du tuy rằng không hoàn toàn hiểu được ý tứ Hiền Phi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng Hiền Phi, sau này mình nếu như không nhận được ý chỉ Hoàng Đế thì sẽ không tùy tiện lộ ra các dị năng khác.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thức tỉnh dị năng, đại bộ phận sau khi thức tỉnh dị năng chỉ có một thuộc tính, có hai thuộc tính cũng đã là nhân tài khó gặp, càng không nói đến ba thuộc tính.
Tô Hoành mặc dù chỉ kiểm tra có một loại dị năng, nhưng dị năng này cũng rất đặc biệt, Hoàng Đế rất kinh ngạc, và ra lệnh cho người cải thiện điều kiện cuộc sống Tô Hoành.
Chi phí ăn mặc của Tô Hoành tuy rằng vẫn kém hơn so với các Hoàng tử Công chúa, nhưng là so với trước đây cũng tốt hơn rất nhiều.
Phòng ở vốn có chút cũ nát được tu sửa lại, chất liệu quần áo cũng đẹp đẽ quý giá hơn rất nhiều, thực phẩm cũng không còn đơn giản như trước.
Đến ngay cả cung nhân hầu hạ bên người hắn cũng nhiều hơn một người
Ban đầu bên người chỉ có hai người cung nhân, một người là công công, mang theo từ Vũ quốc đã hầu hạ hắn từ nhỏ. Một người là cung nữ sau khi hắn đến Ngụy quốc, bệ hạ phái đến để quét tước nơi hắn ở.
Bây giờ bệ hạ lại phái tới một cung nữa hầu hạ bên người hắn.
Người cung nữ này tên Diệc Xảo, thông minh có năng lực, lại là người từ trong cung Hoàng Thái Hậu điều tới, từng là nhất đẳng cung nữ.
Phần thưởng cung nữ lần này là biểu hiện sự yêu mến của hoàng thất Ngụy quốc đối với con tin, nhưng Tô Hoành lại không có chút cao hứng nào.
Thời điểm khi hắn còn là Vũ quốc Thái tử, cũng đã có mười mấy vị huynh đệ tỷ muội, phi tử của phụ hoàng hắn nhiều không đếm xuể. Những âm mưu tính kế cùng các trận chiến vô tận trong cung, làm cho hắn có cái nhìn thấu suốt hơn những người ở tuổi này.
Người được gọi là cung nữ, chỉ là người được Ngụy Hoàng phái đến để giám thị hắn mà thôi.
Ngụy Thanh Uyển cũng là lần đầu tiên đi thư phòng, Hoàng Đế biết Ngụy Thanh Uyển và Tần Cẩn Du hình như có thù, cho nên đặc biệt chờ Tần Cẩn Du và Tô Hoành kiểm tra xong thuộc tính, mọi kêu người gọi Ngụy Thanh Uyển đến đây.
Từ lần trước khi Thái Tử lần đầu tiên kiểm tra thuộc tính, Hoàng Đế ở một bên quan sát. Sau này, vì nhi nữ đông đảo, chưa từng đi xem các Hoàng tử Công chúa khác kiểm tra thuộc tính. Hôm nay đám người Tần Cẩn Du có thân phận đặc thù, lại cùng nhau kiểm tra thuộc tính lên bệ hạ mới đích thân tới xem.
Ngày hôm đó, sau khi Ngụy Thanh Uyển kêu Tần Cẩn Du rời đi, nàng lại đi đến tẩm điện của mẫu phi Ý Phi lấy một đồ trang sức.
Lần trước cầm cái bát sứ nhỏ dễ vỡ, lần này Ngụy Thanh Uyển muốn tưởng niệm được lâu dài, liền lấy trâm điểm thúy khảm bảo thạch hình hoa (*) không dễ vỡ.
Nàng sau khi nhìn thấy chiếc trâm này liền thích không buông tay, và cài nó trên đầu mình.
Ngụy Thanh Uyển tuổi còn nhỏ, không giống với các phi tử trong cung có thể chải các búi tóc lộng lẫy phức tạp. Hiện tại trên đầu phối với chiếc trâm cài hoa điểm thúy khảm bảo thạch nhìn có vẻ kỳ quái.
Nhưng mà Ngụy Thanh Uyển tính tình kiêu ngạo bá đạo, cung nhân hầu hạ nàng cũng không dám quản nàng, liền mặc kệ nàng.
Thẩm Chiêu Nghi vừa mới tiếp quản Ngụy Thanh Uyển, tạm thời không dám quản quá nhiều, đối với việc trang phục kỳ quái của Ngụy Thanh Uyển làm như không nhìn thấy.
Đối với thuộc tính Ngụy Thanh Uyển, Hoàng đế mang một kỳ vọng cực cao.
Dù sao, cũng là công chúa trong lời nói của quốc sư “Phượng hoàng lâm thế”, dị năng chắc chắn không giống với người thường.
Ngụy Thanh Uyển từ nhỏ nhận rất nhiều lời khen ngợi, đối với chính mình cũng không phải tự tin bình thường, tư thế bước vào thánh điện đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tô Chính Hoàn thấy được vị tiểu Công chúa được sủng ái, mỉm cười khen một câu: “Nghe nói Công chúa rất lợi hại.”
Đây vốn chỉ là một câu khách sáo khen ngợi, dù sao Ngụy Thanh Uyển chỉ biết gây chuyện quấy rối xung quanh. Nhưng mà Ngụy Thanh Uyển lại thực đắc ý gật đầu: “Quốc sư thật có mắt nhìn, bản cung chính là rất lợi hại.”
Ngụy Thanh Uyển nói xong lại xoay người khoe khoang với Ngụy Hoàng: “Phụ hoàng, người yên tâm, nhi thần nhất định lợi hại hơn so với các hoàng huynh hoàng tỷ!”
Ngụy Hoàng “Ừ” một tiếng, trong lòng thật sự hy vọng Ngụy Thanh Uyển có thể lợi hại như vậy.
Ngụy Thanh Uyển là Công chúa, không có quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế, cho dù là thật sự so với Thái tử lợi hại cũng không uy hiếp đến địa vị Thái tử, ngược lại còn có thể phụ tá Thái tử.
Vừa mới nhìn thấy dị năng của hai người Tần Cẩn Du và Tô Hoành, Ngụy Hoàng tràn đầy cảm xúc, cảm thấy nữ nhi mà mình sủng ái nhất, cho dù không ưu tú bằng các ca ca các tỷ tỷ, cũng không thể kém cỏi so với con của thần tử và con tin địch quốc.
Tôn Chính Hoàn cùng không nghĩ tới mình chỉ khen một câu mà Ngụy Thanh Uyển đã đắc ý đến như vậy, nụ cười trở lên có chút bất đắc dĩ.
Về phần dị năng của Ngụy Thanh Uyển..
Tôn Chính Hoàn thở dài một cách khó hiểu, chỉ dẫn Ngụy Thanh Uyển đặt tay lên trên gương.
Ngụy Thanh Uyển đắc ý dào dạt đặt tay lên, dường như đã thấy được cảnh tượng dị năng của mình vượt qua người bình thường.
Ngụy Hoàng một lòng đều chú ý lên người Ngụy Thanh Uyển, chưa từng để ý đến thần sắc Tôn Chính Hoàn.
Trên gương là một mảnh yên tĩnh, không có xảy ra bất kỳ biến hóa gì.
Ngụy Hoàng tâm trầm xuống, nhưng đáy lòng vẫn còn tồn tại rát nhiều hy vọng, nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt gương phong cách cổ xưa, hy vọng trong gương có thể xuất hiện cảnh tượng thần kỳ.
Lúc trước khi Tần Cẩn Du kiểm tra thuộc tính, xuất hiện một mảnh tối đen, cung nhân xung quanh cũng đều nghĩ rằng Tần Cẩn Du không có dị năng, có lẽ hiện tại gương có chút biến hóa nhưng chính mình không nhìn ra mà thôi.
Có biến hóa quan trọng này rất nhỏ, chỉ có quốc sư mới có thể nhìn ra.
Ngụy Hoàng tự mình an ủi mình như thế.
Hắn cố nén sự bất an trong đáy lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Chính Hoàn, chờ đối phương tuyên bố thuộc tính dị năng của Ngụy Thanh Uyển.
Tôn Chính Hoàn vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, đường cong khóe miệng vẫn chưa giảm đi một chút, nhưng trong giọng nói lại có chút tiếc nuối: “Bệ hạ, trong số các hoàng tử hoàng nữ trong cung, trừ bỏ Thái tử điện hạ, cũng chưa có người nào năm tuổi có thể thức tỉnh dị năng. Hiện giờ thập nhất Công chúa vẫn còn nhỏ, có thể trong vài năm nữa có thể thức tỉnh dị năng.”
Khi lời nói đầu tiên nói ra, Ngụy Hoàng cũng hiểu được ý tứ Tôn Chính Hoàn, nhưng dù sao hắn cũng còn chút chờ mong, đến khi quốc sư nói hết câu, trong lòng hắn có một chút trầm xuống từng chút một.
Ngụy Thành Uyển là đứa nhỏ mà hắn coi trọng nhất trừ Thái tử, nhiều năm qua hắn luôn ngóng trông thời điểm Ngụy Thanh Uyển kiểm tra dị năng.
Nữ nhi hắn đông, sở dĩ coi trọng Ngụy Thanh Uyển, chính là vì lời tiên đoán lúc trước của quốc sư.
Hôm nay nhìn thấy dị năng nghịch thiên của Tần Cẩn Du và dị năng đặc biệt của Tô Hoành, lại không nghĩ rằng nữ nhi chính mình lại không có dị năng gì. Khoảng cách giữa bọn họ làm cho Ngụy Hoàng nhất thời không chịu nổi.
Khi Ngụy Thanh Uyển nghe thấy lời của Tôn Chính Hoàn, lập tức nổi giận, hoảng sợ hét lên: “Nói bậy, lúc trước ngươi nói bản cung là phượng hoàng lâm thế, bổn cung sao có thể không có dị năng? Nhất định ngươi nói sai rồi!”
Đối với kết quả như vậy, Ngụy Thanh Uyển hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Tôn Chính Hoàn: “…”
Hắn cũng không nói qua Ngụy Thanh Uyển là phượng hoàng lâm thế.
Chẳng qua năm đó “Phượng hoàng lâm thế” chân chính đã được Hiền Phi đưa ra khỏi cung nuôi dưỡng ở Tần gia, Ngụy Thanh Uyển và Tần Cẩn Du sinh ra cùng một ngày, vì vậy thế nhân đều nghĩ là Ngụy Thanh Uyển là người được tiên đoán.
“Ngụy Thanh Uyển!” Ngụy Hoàng thất vọng, ngữ khí trở lên nghiêm túc, gọi thẳng trực tiếp tên của Ngụy Thanh Uyển: “Không được vô lễ!”
Ngụy Thanh Uyển là lần đầu tiên gặp đả kích chính mình không có dị năng, lại bị phụ thân nghiêm khắc quở trách, những ủy khuất dưới đáy lòng mấy ngày nay khiến nàng không nhịn được muốn khóc.
Nhưng đúng lúc này, Ngụy Thanh Uyển lại nghĩ đến mấy ngày trước Tần Cẩn Du nói nếu nàng luôn khóc sẽ không nhìn thấy mẫu thân, mới miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt, nức nở nói: “Phụ hoàng, con không thể không có dị năng được, nhất định là sai ở đâu rồi, con…”
“Đủ rồi,” Ngụy Hoàng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc đứng lên, hắn đã hoàn toàn đánh mất kiên nhẫn, phân phó với cung nhân Ngụy Thanh Uyển: “Dẫn Công Chúa đi, an ủi nàng, ngày mai nàng nhất định phải đi học cùng với các công chúa khác!”
Dứt lời, liền xoay người bước đi.
Nếu là trước kia, cho dù Ngụy Hoàng phát hiện ra Ngụy Thanh Uyển không có dị năng, cũng sẽ không phẫn nộ như vậy, nhiều nhất chỉ thất vọng mà thôi.
Thế nhưng hôm nay có Tần Cẩn Du và Tô Hoàng làm so sánh, mới làm cho hắn có chút phẫn nộ.
Không có so sánh, sẽ không có thương tổn.
Hoàng đế vốn muốn đưa ba đứa nhỏ cùng đi học, nhưng do Tần Cẩn Du và Tô Hoành tạm thời hao hết linh lực cả người vô lực. Ngụy Thanh Uyển lại suy sụp bởi vì kiểm tra không có thuộc tính nên đành phải để ngày mai mới cho bọn họ đi học.
Ngụy Thanh Uyển rõ ràng là ủy khuất không chịu được, thân mình đều đang run lên, kiên quyết cắn chặt môi, không để cho mình khóc.
Không thể khóc, nếu khóc, nàng thật sự sẽ không còn được gặp lại mẫu phi.
Đúng lúc nàng đang cố gắng nhẫn nhịn, nước mắt vẫn từ trong hốc mắt trào ra không ngừng. Ngụy Thanh Uyển ủy khuất khổ sở, dùng khăn tay nhỏ của mình liên tục lau nước mắt, giống như chỉ cần đem nước mắt lau khô là nàng sẽ không khóc.
Tôn Chính Hoàn có chút thông cảm với vị Công chúa bướng bỉnh này, ôn nhu nói lời an ủi: “Công chúa điện hạ không nên gấp gáp, người chân chính lợi hại sẽ không để ý đến việc dị năng của mình thức tỉnh sớm hay muộn.”
Ngụy Thanh Uyển ngơ ngác nhìn Tôn Chính Hoàn, khóc thút thít nói: “Cho nên về sau ta sẽ vẫn thức tỉnh dị năng đúng không?”
Tôn Chính Hoàn trong đầu có ý muốn trước hết lo an ủi Công chúa trước, nên gật đầu.
Ngụy Thanh Uyển lúc này mới từ từ nguôi giận, lau nước mắt được cung nữ dẫn trở về.
Chú thích:
Trâm điểm thúy khảm bảo thạch hình hoa (*)
Một cây trâm điểm thúy đính bảo thạch hình hoa cúc.
Trang sức điểm thúy: Là trang sức dùng lông chim bói cá đính lên bề mặt món trang sức. Vì công nghệ này đòi hỏi sự công phu tỉ mỉ nên trang sức đính điểm thúy vô cùng trân quý. Công nghệ điểm thúy phát triển vào thời Minh và Thanh, đặc biệt đạt đến đỉnh cao vào thời cai trị của Càn Long. Có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên món trang sức này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!