Thám Hoa Giới Giải Trí
Chương 1-2: Xin hãy nói tiếng người! 2
Dì Thẩm đáp, “Năm giờ Tiểu Đào đã thức dậy, nói muốn đi ngắm hoa quế cho nên bọn tôi đã tới công viên Trường Sa.”
Năm giờ?! Ngắm hoa quế?! “Anh Đào có thể dậy sớm như vậy?!”
“Đã ngủ hai ngày hai đêm từ rạng sáng thứ bảy tới sáng hôm nay, dĩ nhiên là dậy sớm nổi rồi! Dì đã nấu bốn bữa cơm, Tiểu Đào chẳng dậy ăn bữa nào hết.”
Tô Tầm hoảng sợ, ngủ từ rạng sáng thứ bảy đến giờ?! Ngủ suốt hai ngày thứ bảy chủ nhật thẳng một giấc tới năm giờ sáng thứ hai?!
Trong ấn tượng của Tô Tầm, Đào Thanh không phải người thích ngủ. Dù công việc có mệt nhọc, dù ăn chơi trác táng đến mấy, dù ngôi sao cần ngủ nhiều để dưỡng nhan sắc, cũng không tới mức ngủ hai ngày liên tục như vậy.
“Mỗi lần nấu cơm xong, dì đều gõ cửa phòng Tiểu Đào gọi dậy ăn cơm, nhưng không nghe trả lời, cửa phòng lại khóa từ bên trong, gọi cách mấy cũng không tỉnh, dì cũng hơi lo lắng…”
Nhưng dì Thẩm không dám tự mở cửa, sợ chọc giận Đào Thanh. Bởi vì đã có lần Đào Thanh nổi giận đá vào eo dì, đến giờ vẫn còn nhớ cảm giác đau. Nếu không do công ty bồi thường kịp thời, cộng thêm được trả lương cao, hẳn là dì Thẩm đã nghỉ việc từ sớm rồi.
Dì Thẩm kể sơ lại chuyện lúc sáng cho Tô Tầm nghe.
Năm giờ sáng, dì Thẩm đang nằm trên giường tập thở (dưỡng sinh), bỗng nghe phòng ngủ bên cạnh có tiếng mở cửa. dinl.ễnnd”ànlq/qôn/;lđôn Tô Tầm đã thông báo sáng thứ hai, chín giờ rưỡi có nghi thức cắt băng khánh thành, theo lý không cần dậy sớm như vậy. Nhưng Đào Thanh đã dậy, dì Thẩm cũng vội vàng rời giường chuẩn bị bữa ăn sáng, sợ nấu trễ lại Đào Thanh la.
Ngay khi mở cửa nhìn thấy Đào Thanh, dì Thẩm bỗng cảm giác có gì đó là lạ.
Đào Thanh mặc đồ ngủ, dáng đi lảo đảo như muốn ngã đến nơi. Dì Thẩm thầm nghĩ: đứa nhỏ đáng thương, hai ngày hai đêm không có một hạt cơm vào bụng, chắc là tụt huyết áp đây mà. Nhưng dì Thẩm không dám tiến lại đỡ vì biết Đào Thanh rất ghét người khác đụng vào người, chỉ giúp kéo ghế cho Đào Thanh ngồi.
Sau hơn một năm làm việc cho Đào Thanh một năm, lần đầu tiên dì Thẩm nghe được một câu cám ơn.
“Cám ơn, ngài, ngài…. Thẩm đại nương.”
Dì Thẩm há hốc miệng, nhanh chóng đi chiên cho Đào Thanh một cái trứng thật tròn.
Mặc dù nghe hơi lạ, nhưng bình thường cũng có người gọi dì Thẩm là đại mụ, nên dì Thẩm lười rối rắm mấy chuyện xưng hô nhỏ nhặt thế này.
Đào Thanh tựa lưng vào ghế, trên mặt đầy mồ hôi, ánh mắt mê mang. Trong lúc chờ dì Thẩm đem bữa sáng lên, Đào Thanh cứ mất hồn mất vía như có thể bất tỉnh bất kỳ lúc nào, lại như có thể bật khóc bất kỳ lúc nào.
Đào Thanh nhìn dì Thẩm, hỏi bằng giọng rất nhỏ, “Hiện năm bao nhiêu, kinh thành phương nào, quốc hiệu là gì?”
Dì Thẩm run run đáp, “Xin hãy nói tiếng người!”
Đào Thanh run lên, giống như chìm vào mớ ký ức nào đó, hồi lâu mới nói, “Không, không có gì. Tại hạ… đang đọc lời thoại trong phim.” Lúc nói mấy chữ này mặt Đào Thanh vô cũng vặn vẹo.
Dì Thẩm cảm thấy ánh mắt Đào Thanh lúc ấy thật giống như cái trứng gà dì vừa mới đánh, khi lòng đỏ bị hòa với lòng trắng.
Sau đó, dì Thẩm lại nhận được nụ cười lễ phép đầu tiên sau hơn một năm giúp việc cho Đào Thanh, cùng với giọng nói y hệt đứa bé khẩn cầu lúc lâm vào tuyệt vọng, ngay cả nội dung cũng có chút kỳ lạ, “Có thể dẫn con, đi ngắm, hoa quế, được không?”
Dì Thẩm vừa đáp hình như ở công viên Trường Sa gần đây có trồng hoa quế, là đã lập tức bị Đào Thanh kéo ra khỏi nhà ngay.
Mới hơn năm giờ sáng, trên đường chưa có bao nhiêu người, chỉ có vài chiếc taxi chạy.
Điều khiến dì Thẩm khắc sâu ấn tượng nhất là lúc dì vẫy một chiếc taxi lại, Đào Thanh bất ngờ lùi về sau hai bước, suýt té bật ngửa, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc taxi, giống như một con cừu non yếu ót lại cố tình không nhận thua nhìn chằm chằm con sư tử hung ác.
Dì Thẩm vốn rất ngạc nhiên sao Đào Thanh không tự lái xe đi ngắm hoa quế mà phải kéo dì theo dẫn đường, nhưng khi thấy Đào Thanh lộ vẻ sợ xe hơi mới bừng tỉnh: có lẽ Tiểu Đào bị ám ảnh gì đó với xe hơi?! Làm ngôi sao quả nhiên không dễ. Nói cho cùng, Tiểu Đào chỉ mới hai mươi mốt tuổi, phải lăn lộn trong giới giải trí lâu từ sớm, tính tình nóng nảy cũng dễ hiểu.
Dì Thẩm có một đứa con trai trạc tuổi Đào Thanh, cũng đang vất vả bươn chải kiếm tiền, nên rất hiểu và thông cảm cho Đào Thanh.
“Xe hơi…” Đào Thanh lầm bầm mấy tiếng, rốt cuộc vẫn lên xe.
Dọc đường đi, Đào Thanh không nói một câu nào, tập trung nhìn cảnh tượng xung quanh hết sức chăm chú.
Đến công viên, xuống xe, phải trả tiền. Bình thường dì Thẩm không phải bỏ tiền mấy chuyện thế này nên ngồi chờ Đào Thanh trả. Đào Thanh sững sờ trong chốc lát, móc ví tiền ra, lóng ngóng mở ví, lấy một xấp thật dày, đưa cho tài xế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!