Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà


Chương 1


Năm 7 tuổi, nàng từ một đứa ăn mày ngây ngốc ở đầu đường xó chợ, luôn bị trẻ lớn bắt nạt, người đời chê bai, liền chỉ trong tích tắc chạm mắt với hắn, nàng đã được hắn đưa về núi, nhận làm đệ tử.
Hắn đưa nàng lên ở một tu viện rất cao trên đỉnh núi, giúp nàng dọn qua một phòng đổ nát ở bên cạnh.
_ Đã kêu hai tiếng sư phụ, ngươi cũng nên để tâm một chút. Trở thành đồ đệ của ta rồi, cần phải quên hết chuyện cũ.
Nàng lúc đó mới 7 tuổi, là trẻ lưu lạc chốn giang hồ. Nay có người nhận nuôi, đã là phúc bảy đời. Thế nên, chỉ cần hắn nói gì, nàng đều tắp lự mà gật đầu.
Năm 9 tuổi:
Sau hai năm sống ẩn dật giang hồ, hắn cuối cùng cũng cho nàng nhập môn, chính thức trở thành môn đồ của Tinh Hiên Hoa phái.
_ Tiểu đồ đệ – hắn đưa nàng một quyển sách – Từ giờ trở đi, cần phải đến lớp học đầy đủ. Nghe chưa???
Nàng e lệ gật đầu, nhìn giống hệt như một chú cún con ngoan ngoãn.
Cuộc đời nàng, thích nhất là được đi học.
Cho dù là có học gì đi chăng nữa.
Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể tốt với nàng đến mức ấy.
Hắn suốt ngày chỉ loanh quanh luẩn quẩn bên bàn tiệc rượu, chưa bao giờ để tâm đến đồ đệ là nàng, khiến cho nàng tuy ở độ tuổi đang lớn, nhưng bất quá chưa bằng một đứa trẻ 6 tuổi.
Một ngày trong khi đang uống rượu, hắn nhiên vẫy tay, gọi nàng đến bên cạnh hắn.
_ Tiểu đồ đệ, sao còn chưa ngủ đi?
Nàng thật thà giương đôi mắt long lanh, đáp lại:
_ Vì con còn phải giặt đồ cho người nữa. Nếu giặt không nhanh, không kịp phơi, mấy ngày nữa lỡ có gió tuyết, sư phụ sẽ không có đồ mặc.
Hắn âm trầm nhìn nàng một lúc lâu, sau đó lại nhẹ giọng hỏi:
_ Tại sao ngươi thế nhưng đối tốt với ta quá vậy?
_ Vì sao ư? – nàng hỏi lại.
Chính nàng cũng không biết. Nhưng có lẽ vì từ lâu trong tâm thức của mình, nàng đã sớm coi trọng hắn, là người có ơn như núi với nàng, không thể không trọng.
_ Vì người là sư phụ của con.
Hắn nhìn nàng, lại một tràng cười đến khóe miệng.
_ Tiểu đồ đệ ngốc nghếch này…
Nàng thấy hắn cười, liền cười theo.
Tiếng cười của nàng trong sáng và giòn giã. Nhưng tiếng cười của hắn lại chỉ chứa đầy sự mỉa mai cùng châm chọc.
Hơn bao nhiêu năm nay, có ai thật sự quan tâm hắn thật lòng?Năm 11 tuổi:
Nàng chưa bao giờ biết tuổi thật của hắn, chỉ biết tuy bên ngoài hắn tiêu soái băng lãnh, khí chất ngút trời, nhưng cũng đã nhiều tuổi lắm rồi. Chỉ vì hắn tu luyện đắc đạo, nên mới có thể trẻ mãi không già. Nghe nói, mỗi năm, hắn lại trẻ hơn một chút.
_ Sư phụ – nàng í ới gọi hắn.
Trong cơn say ngà ngà, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
_ Tiểu đồ đệ sao còn ở đây?
Nàng ấm ức nhìn hắn, nói:
_ Sư phụ, những môn đồ khác đều đã được sư phụ của họ đưa đi luyện ngự kiếm cả rồi, sao người còn chưa con đi đi?
Hắn nhìn nàng không hề ngạc nhiên, lại chỉ lắc đầu:
_ Vì ta khác với bọn họ.
Nàng tức giận đến đen mặt, lại thành khóc không ra hơi:
_ Sư phụ, vậy đến khi nào con mới có thể luyện ngự kiếm đi học?
Hắn nhìn nàng đang dở khóc dở cười, âm trầm nói:
_ Khi nào ta có thời gian.
Năm 13 tuổi:
Khi nàng ngẩng đầu lên trời, liền đã thấy các huynh tỷ muội ngự kiếm đi đến trường, chỉ còn một mình nàng là phải lọc cọc đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ để đến ngọn núi thứ ba của môn phái.
Nàng bực tức về đến nhà tìm hắn, hung hăng trợn mắt, muốn đòi lí lẽ.
Hắn thế nhưng chỉ cười trừ, không nói nửa lời.
Thế là, tiểu đồ đệ của ta lại phải âm thầm ôm sách bách bộ đến lớp.
Đến một ngày, hắn cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, nói với nàng:
_ Tiểu đồ đệ, ngươi muốn được học thuật tu tiên thật sao?
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên, rất sung sướng gật đầu:
_ Vâng ạ.
Thế là hắn dắt nàng xuống núi.
Tiếc thay cho nàng, hắn chỉ có ý định dẫn nàng xuống núi, chứ không có ý định truyền dạy cho nàng bất cứ điều gì. Thế nên, nàng đành phải tự luyện. Hắn ngồi ở cách đó không xa lắm, thi thoảng lại ngửa cổ tu bình rượu tiên, tiện thể nhắc nàng vài thuật.
Thế này mà gọi là tu luyện sao? Có khác nào hành xác nàng không?
Sau khi nàng đã thấm mệt, hắn lại ngẫu hứng đòi quay về núi.
_ Không được – nàng bất phục nói.
nàng cùng lắm mới chỉ là nữ tử 13 tuổi, làm sao có thể vừa mới tập luyện, mà sức khỏe đã hồi lại nhanh chóng như thế?
hắn tà ác xoa xoa tay, cất rượu vào túi:
_ Không liên can ta.
Nói rồi một mạch đi thẳng, khiến nàng dở khóc dở cười phải đi theo.
Hắn ngự kiếm đi. Còn nàng, là đi bộ đi.
Năm 14 tuổi:
Cuối cùng, nàng cũng đã có thể luyện thêm được một ít. Không quá nhiều, nhưng cũng đủ để khiến cho mọi người có con mắt khác về nàng. Nàng luyện được ngự kiếm, có thể hàng ngày cưỡi mây cưỡi gió đi về, khiến cho bản thân rất tâm đắc.
Nàng vui vẻ về khoe với hắn, nhưng thứ nhận được chỉ là một ánh mắt vô tâm đền hờ hững.
_ Chỉ là ngự kiếm???
Nàng âm thầm bỏ ra phía sau. Có một cảm xúc đang dâng trào trong lòng mà nàng không gọi tên đươc.
Thất vọng sao?
Đúng vậy. Nàng đã cố gắng, đã rất chăm chỉ, chỉ mong nhận được một lời khen từ hắn. Vậy mà hắn thì lúc nào cũng chỉ chăm chỉ uống rượu, làm sao nàng lại không oán cho được cơ chứ?
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.Nàng buồn, là vì hắn không công nhận nàng hay sao?
Tại sao lại sinh ra cảm giác này nhỉ?
14 năm sống trên đời, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bản thân mình lạ như vậy.
Khi nàng đang lén chùi nước mắt, một bàn tay đã đập vào vai nàng.
Là hắn.
_ Tiểu đồ đệ, đừng khóc nữa. Là ta không tốt. từ giờ trở đi, ta sẽ tốt với ngươi hơn – hắn chệnh choạng trong cơn say rượu.
_ Sư phụ -nàng quay đầu lại – người sẽ không bỏ con chứ????
_ Tất nhiên là ….. – cơ mặt của hắn thoáng cứng ngắc lại, nhưng lại miễn cưỡng gật một cái – không rồi.
Nàng vui mừng, không kìm được mà chộp tay hắn, sung sướng như trẻ con cầm được quà.
_ Sư phụ, chỉ có người là tốt với con nhất.
Tay hắn khẽ run
Bàn tay mềm mại này…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN