Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà


Chương 2


Năm 15 tuổi:
Nàng bỏ học, tái mặt chạy về tìm hắn. Hắn lúc này đang ở hậu viện “chăm sóc cây cảnh”, ngồi tao nhã say cùng men rượu.
_ Sư phụ – nàng sắp khóc thành tiếng.
Nghe tiếng nàng, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Con ngươi màu hổ phách đầy u tịch hướng tới chỗ cửa.
_ Sư phụ – tiếng gọi ai oán đầy thổn thức.
Hắn quét mắt về người nàng, lạnh lùng hỏi:
_ Có chuyện gì sao?
Nàng khó xử nhìn vào mắt hắn, lại không biết nói thế nào, đành đứng chôn chân một chỗ, khóc dở mếu dở.
Hắn từ từ đứng dậy, đi tới gần nàng. Nhìn nàng như vậy, hắn cũng khó xử, lần đầu tiên nàng tìm hắn? Chủ động cầm tay nàng lên bắt mạch. Hắn nhưng cũng biết chút ít về y thuật.
Lúc bắt mạch cho nàng, sắc mặt hắn vài lần biến đổi, từ bình thường chuyển sang hồng nhạt, rồi chuyển sang đỏ.
Nàng lúc này ngây thơ nhìn hắn:
_ Sư phụ, ta sắp chết rồi phải không?
Hắn giật mình nhìn nàng, lắc đầu :
_ Không phải, tiểu đồ đệ của ta sao có thể chết được.
Sau đó, hắn khó xử nhìn nàng.
Hắn đương nhiên biết nàng bị làm sao, nhưng lại ngại không nói ra.
_ Sư phụ….. – nàng nhìn hắn, thấy hắn không âm trầm lãnh đạm như thường ngày mà tự nhiên đỏ mặt, không nói nên lời thì rất đỗi ngạc nhiên.
Bỗng, một cơn đau bụng lại kéo đến, khiến nàng nhăn nhó mặt mày, vội vàng ôm bụng.
Một dòng máu từ đùi nàng lăn xuống, tạo thành một đường chỉ đỏ bámvào dọc quần.
Nàng không biết đây là hiện tượng gì, chỉ biết bản thân đang co thắt đau đớm, sau đó liền khuỵu xuống.
Hắn thấy như vậy, tái hết mặt mũi liền bế nàng bước vào phòng.
_ Sư phụ, con sắp chết rồi sao?
_ Im miệng, không được ăn nói linh tinh – hắn lúng túng nhìn nàng, bắt đầu đi tìm một bộ quần áo cho nàng mặc.
_ Con bị sao vậy??? – nàng lại bắt đầu nức nở.
_ Chỉ là…. chỉ là…. – hắn bắt đầu khó xử – dấu hiệu đánh dấu thời kì……
_ Thời kì????
Hắn lắc đầu đầy bối rối, thầm trách bản thân. Biết thế này, hắn thà thu nhận một tên đại đồ đệ cho xong, đỡ phải rắc rối như vậy. Nhưng nhìn đôi mắt đen láy long lanh của nàng, hắn lại âm thầm thở dài. Âm thầm cộng âm thầm, hai lần âm thầm, suýt nữa vò nát tim hắn.
Phải, nàng lớn rồi! Nàng không còn là một đứa trẻ nữa mà trở thành một thiếu nữ . Điều này càng khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn. Hắn nhiên phải làm thế nào bây giờ?
Hắn đưa quần áo của mình cho nàng rồi nhanh chóng ra ngoài.
Hơn 700 năm qua, lần đầu tiên hắn có cảm giác lạ như vậy.
Đây có phải hắn phong lưu nhất kiếm, quân tử không lả lơi hay không?
…………..
Nàng càng ngày càng nâng cao trình độ hơn trước, ngự kiếm đã có thể nhanh bằng một phần ba của hắn, sát thương gây ra đã có thể bằng một phần tám của hắn. Hắn nhìn nàng cố gắng nhiều như vậy, cũng chỉ lặng lẽ rời mắt đến rồi đi.
Nàng rất thắc mắc.
Người ta nhận đồ đệ về để dạy bảo, mong sao có người làm mát mặt sau này, muốn danh thần được truyền vang thiên hạ. Còn hắn, nhận nàng về, lại chỉ suốt ngày cho nàng rửa bát rồi quét dọn nhà cửa. Đây thế nhưng là ý gì vậy?
Kể từ sau ngày nàng bỏ học về nhà tìm hắn, hắn cũng liền lạnh nhạt với nàng hơn ba bốn phần. Lí do vì sao, nàng không lí giải nổi. Những ngày nàng lao động cực nhọc, hắn liền đến thiền môn tu luyện, những ngày hắn rảnh rỗi, hắn lại xuống núi mua rượu. Bất kể thế nào, nàng cũng không gặp được hắn.
Năm 16 tuổi:
Nàng đang học thuật kết giới, muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Hắn ngáp ngắn ngáp dài nhìn nàng, sau đó lặng lẽ đưa nàng đến một hồ nước lớn, bên trên có một cây cầu bắc qua, trồng rất nhiều cây Lê.
_ Muốn kết giới, vậy hãy tập ở chỗ này.
Nàng nhìn hắn nghi hoặc:
_ Sao có thể?
Nàng nghe nói rằng, kết giới không nhìn thấy được, vậy dắt nàng ra đây, khác nào bảo nàng đi lầm mấy trò ngu xuẩn? Cứ lầm nhầm đọc phép rồi niệm…. mà lại không thấy thành quả, thì phải làm thế nào? Có, cũng như không.
Hắn lười biếng nằm dưới gốc cây lê gần nhất, thuận miệng phun ra mấy từ:
_ Nếu kết giới mà hoa lê bay xuống, rơi ra ngoài thì là đạt.
Ồ, hóa ra đây là chủ ý của hắn sao?
Nàng hảo vui vẻ tập luyện, mỗi lần đều hết sức cố gắng.
Gió thổi cánh hoa lê rơi rất nhiều, nhưng lại chẳng cái nào có thể chạm vào kết giới mà bay ra ngoài.
Nàng ủ rũ chán chường, định dừng lại.
Nàng thấy rõ bản thân mình làm gì có tương lai,nơi đâu cũng mịt mù. Hắn thấy vậy, liền ngửa cổ tu hết chai rượu rồi đứng dậy. Ánh mắt màu hổ phách dừng lại trên người nàng.
_ Ngươi không có tâm, thì có làm đến vài nghìn lần cũng không tạo nổi kết giới đâu.
Nàng ngơ người ra nhìn hắn.
Hắn lại chỉ vào tay nàng, nói tiếp:
_ Pháp lực chưa đủ mạnh, cũng là một trong những nguyên nhân làm nên. Bây giờ nên về nhà tập luyện thêm đi.
Nàng nhìn hắn đầy thất vọng, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, đành lủi thủi đi trước. Nhìn bóng dáng nàng như vậy, hắn nhất thời cũng cảm thấy không vui.
Sau khi nàng đi khuất, hắn mới thở dài một hơi.
Không phải nàng không tạo được kết giới, mà là do kết giới của nàng quá yếu. Hoa lê rơi xuống lại bị hắn tung thêm chưởng, tốc độ nhanh hơn bình thường, nên mới phá vỡ được kết giới của nàng.
Hắn biết, hắn vừa phá hỏng niềm vui mà nàng đáng được nhận. Nhưng mà, hắn thật sự không muốn nàng tự đắc. Nếu nàng cứ tin tưởng quá cao vào bản thân, sẽ có ngày nàng phải nhận kết cục đầy bi thảm.
….
Nàng ôm đồ đi giặt. Trong lúc cào đồ, vì đồ của hắn cứng quá, nàng liền dùng chày đập áo đập thật mạnh. Sau đó, vì trượt tay mà nàng phang luôn cái chày vào tay mình. Bàn tay sưng to, lại vì ngâm trong nước lạnh của mùa đông mà bắt đầu thâm tím. Nàng khẽ kêu một tiếng
_ A…. – thật là đau chết đi được.
Hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thấy nàng có động liền đứng dậy đi tới.
_ Làm sao vậy???
_ Không sao – nàng thút thít nói, nước mắt chực trào ra ngoài.
Hắn cầm tay nàng lên, thấy một cục máu đang tụ lại ở mu bàn tay thì lập tức đen mặt lại. Sao nàng có thể vô tâm như thế? Khiến cho chính mình bị thương.
_ Mau theo ta – hắn gằn từng chữ một, mất hết cả phon g thái ung dung hàng ngày.
_ Nhưng mà…. đồ còn chưa giặt xong – nàng sửng sốt nhìn hắn, lại bị hắn lôi đi theo.
Vào đến phòng, rất nhanh chóng, hắn liền lấy xuống băng cuốn trắng và lá thuốc.
_ Ngồi im – hắn nhẹ nhàng dùng thuốc lau qua vết thương cho nàng – Tuy đây chỉ là chút xước xát nhỏ, nhưng nếu cứ để như vậy, sẽ không tốt. Nhất là con gái, nếu không chữa trị cẩn thận, còn nam nhân nào để ý nữa?
Nàng xuýt xoa cái tay của mình, nói:
_ Sư phụ, chúng ta đã hứa rồi. Con sẽ bảo vệ sư phụ suốt đời, sẽ không đi lấy chồng.
Tay hắn liền chệch đi một đoạn.
Nàng không nhìn thấy điều ấy. Sau khi nói xong, liền dung đôi mắt long lanh âm thầm nhìn hắn.
Lần đầu tiên hắn dịu dàng như vậy với nàng.
Sự non nớt của nàng cùng với lòng cảm phục và biết ơn đã nhen nhóm lên trong tim nàng những tình cảm không nên có.
Năm 17 tuổi.
Hắn đơn phương cô độc nhìn nàng lớn lên từng ngày, trái tim cũng mỗi lúc một đập nhanh hơn.
Hắn đã bao nhiêu lần tự chất vấn bản thân mình, đây là loại tình cảm gì?
Nam nữ sao?
“Không thể được.”
Hắn trấn tĩnh.
Hai người họ quan hệ là sư đồ, sao có thể xảy ra loại tình cảm này????
Hắn không biết làm thế nào, đành mượn rượu giải sầu. Có phải hắn rất đáng thương? Rung động với cả chính đồ đệ của mình. Thật đáng để phỉ nhổ. Đừng nói là trái với đạo đức con người, sẽ bị giang hồ đồn đại, mà ngay chính cả bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.
Nàng sau khi làm xong việc, nhẹ nhàng tiến lại phía hắn.
_ Sư phụ….
_ Hả? – hắn đưa mắt qua.
_ Ngày mai Tinh Hiên Hoa phái tổ chức đi xuống núi để luyện tu tiên cho các môn đồ ….- nàng hồi hộp nói, mong muốn hắn cũng nghĩ tới nàng mà suy xét – cho nên, con có thể….
_ Không được – hắn khẽ xoay chiếc li trong tay. Không cần nàng nói hết câu, hắn cũng có thể đoán ra ý của nàng muốn gì.
_ Vì sao ạ? – nàng thắc mắc. Tu tiên có gì thì không tốt cơ chứ?
_ Ta nói không được là không được, ngươi hỏi làm gì? – hắn nói xong liền xoay gót bước vào phòng.
Nàng ấm ức nhìn hắn, chỉ biết kêu la trong lòng.
Sao tự dưng hắn lại cáu chứ? Thật vô lí mà. Người đau khổ là nàng, là nàng nên tức giận mới phải chứ?
Hắn nhìn nàng đứng ở ngoài sân, trong lòng dâng lên cảm xúc cao trào mãnh liệt.
Hắn biết, hắn ích kỉ. Nhưng, hơn chín phần môn đồ trong Tinh Hiên Hoa phái đều là đàn ông, sao hắn có thể cho nàng đi tới những nơi như thế? Mà hơn nữa, Tinh Hiên núi cũng là nơi nhiều yêu ma, hắn có đủ dũung cảm giao nàng cho đám Tiểu bối đó sao?
Hắn, nhưng thật ra là lo cho nàng.
Chuyện này, những người trong cuộc đều không nhìn ra.
Nàng không hiểu được lòng hắn, bướng bỉnh mà tùy ý theo tiểu bối xuống núi.
Hắn đợi mãi không thấy nàng về, lòng sinh lo lắng liền đi tìm nàng. Đúng theo linh cảm, hắn đi tới bìa rừng liền thấy đám tiểu bối đang bị một nhóm yêu ma dụ dỗ, trong đó có nàng.
Hắn sắc mặt khó coi, liền dùng kết giới để đánh bật đám yêu quái đó. Đám yêu quái vừa rồi chỉ là tiểu yêu. Cho dù bọn họ không có pháp lực cao cường, nhưng chỉ cần tập trung tinh thần là có thể đánh lại chúng. Chí ít, không đánh thắng thì còn có thể chống cự, đợi thời cơ rồi bỏ chạy. Nhưng đáng tiếc thay cho lũ tiểu bối chỉ biết luyện tập, dương oai tự đắc mà vô tích sự. Hắn đau đầu nghĩ. Nàng đi theo sau hắn, cảm thấy khí lực xung quanh nặng hơn vài phần. Nàng biết, hắn đang giận.
_ Sư phụ….
_ Đừng gọi ta là sư phụ – hắn âm trầm nói. Người không theo hắn, hoặc sẽ bị giết chết, hoặc sẽ nhận lấy kết cục chẳng tốt đẹp gì. Mà nàng, lại dám trái lời hắn nói. Xem ra, lần này nàng thảm rồi.
_ Đồ nhi biết sai rồi – ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn. Tâm hắn thoáng xao động, nhưng lại trấn tĩnh được .
_ Sau khi về đến Thạch đài, ta sẽ cho ngươi xuất môn – hắn lạnh lùng nói rồi định ngự kiếm về trước. Tuy nhiên, hắn chưa quay đi được thì yêu khí bốc tới. Cảm nhận chuyện không lành, hắn liền đáp xuống bên cạnh nàng. Nàng đương nhiên cũng biết có khí lạ, nhưng lại không biết đây là khí gì.
_ Sư phụ ….. –nàng lo sợ đến phát run.
_ Biết sợ sao? – hắn cười lạnh.
Nàng biết sợ, nên đã là nghe lời hắn?
Chưa kịp nói xong, tố lốc liền nổi lên, làm bụi xung quanh bay mịt mù.
Nàng hốt hoảng, đành câm nín rồi chạy ra đằng sau bóng lưng của hắn.
_ Mau xuất hiện đi -hắn tà ác nhếch môi, chĩa kiếm vào màn sương trong đêm tối.
Thế này mà là hắn ư?????
Nàng chưa nhìn thấy hắn thế này bao giờ.
Đôi mắt tuy vẫn vậy, nhưng sâu thẳm bên trong lại là màu tàn độc đến đáng sợ.
Hắn có phải kẻ mà nàng biết không? Một kẻ luôn ung dung tự tại, coi chuyện của người khác là trò mua vui…
Sau khi hắn nói xong, liền một trận tố lốc nữa nổi lên, cuối cùng xuất hiện pmột người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều.
_ Tam sư Tinh Hiên Hoa phái, đã lâu không gặp.
Hắn như thể là một người đang rong chơi, nhàn nhã đáp lại:
_ Tưởng là ai. Hóa ra thập cô nương Tam Ý Nguyệt. Thật thất lễ quá. – hắn đưa mắt liếc vòng quanh như đang tìm kiếm điều gì đó
_ Tam sư, chúng ta hãy còn nợ nhau một ân tình – yêu nữ kia nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt sầu thảm – nhớ năm đó, huynh cùng ta tình nồng ý mặn.
Nàng đen mặt.
Vậy nhưng, hắn cùng yêu ma có quan hệ?
Tim nàng bỗng nhói một tiếng
Hắn lạnh lùng nhìn yêu nữ.
_ Tam Nguyệt muội muội, dù sao chúng ta cũng từng là đồng môn, không thể ăn nói hàm hồ như vậy.
Yêu nữ kia cay độc nhìn hắn:
_ Huynh dù không còn yêu ta, cũng nên niệm tình xưa chứ? Vì huynh mà ta đã bị trục xuất ra khỏi phái, sa đà vào ma giới. Huynh đã hả lòng hả dạ rồi chứ? Người đời chửi rủa ra, tam môn chán ghét ta…..
Nàng nghe những lời yêu nữ nói thật chói tai, nhưng cũng một khắc đâm vào trái tim yếu ớt của nàng.
Hắn cũng từng yêu nữ nhân sao? Vậy mà nàng còn tưởng hắn….
Ánh mắt màu hổ phách rộ lên ý cười:
_ Muội muội, không ăn thì cũng đừng đạp đổ chứ? Ta nhưng yêu ngươi khi nào?
_ Yêu nghiệt, còn không đúng sao? – yêu nữ kia cười lạnh, khiến cho da gà của nàng nổi lên – vì thế, hôm nay ta phải giết huynh để báo thù. Giết huynh rồi, thanh danh ta tuy không thể trong sạch, nhưng ta có thể nhẹ lòng hơn vài phần.
Nàng cảm thấy nữ nhân này thật ngu ngốc. Cho dù là vì lí do gì, cũng không nên tự hủy hoại bản thân như vậy chứ? Nên biết, đã lạc vào Ma giới, sẽ không bao giờ còn có đường về.
Hắn lui về sau một bước, cười:
_ Mời!
Trái tim hắn 700 năm nguội lạnh, làm gì có nữ nhân nào? Yêu nữ đây tìm cớ cũng ngu xuẩn thế sao? Nhiên, hắn không giải thích. Vì như vậy, khác gì vả vào mặt mình?
Hắn hình thành kết giới xung quanh nàng, hắng giọng:
_ Cô ta không thấy ngươi đâu. Đừng chạy ra chỗ có ánh trăng, ta sợ kết giới này dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị thuật Tử Tiên Đan Hạ Hồi phá giải.
Nàng im lặng ngồi im nhìn hắn bày trận pháp, lại nghĩ đến mấy lời mà yêu nữ vừa nói, bất giác thở dài.
Ở bên hắn 10 năm, nhưng nàng vẫn không hiểu nổi con người của hắn.
Đôi mắt màu hổ phách lúc này đang nhìn chằm chằm vào người đối diện:
_ Ra tay đi….
Yêu nữ kia quả nhiên không khách khí, vận hết nội công đánh vào người hắn. Nhưng hắn lại chỉ cho đó là nhẹ tựa lông hồng, không chút mảy may nào. Hắn nhẹ nhàng phất tay áo bào, liền Thanh Vân Huyền kiếm xuất hiện. Nàng lóa mắt nhìn cây kiếm long lanh của hắn.
Chính là, bảo vật của phái đây sao??
Hắn nắm lấy đốc kiếm, hướng về phía Yêu nữ kia, dùng một chưởng đánh lại.
Thế là, hai bên giao chiếc ác liệt. Mặt đất rung chuyển ầm ầm. Hai người họ đánh nhau, nét mặt có vẻ thư thái, dễ chịu nhưng nàng biết, đó là đang dùng nội lực để khống chế. Một rừng trúc cánh tả bị họ quật cho đến thê thảm.
Sau một hồi đấu nội lực, yêu nữ kia liền nhường bước.
_ Tam sư, hẹn ngươi lần sau – Tam Nguyệt cười nhẹ, nhưng trong lời nói lại có cả đao kiếm.
_ Tiểu muôi, tu vi tăng cũng không ít – hắn miễn cưỡng đáp lại.
Tam Nguyệt tiểu yêu kia ngự kiếm rời đi.
Nàng liền thoát khỏi bóng tối chạy đến bên cạnh hắn.
_ Sư phụ…. – nàng nhìn hắn đầy lo lắng. Nàng biết, qua cuộc đọ sức trong im lặng vừa rồi, hắn đã tốn không ít công sức. Tất cả là do nàng không biết phép tắc.
Hắn nhìn nàng :
_ Mau về thôi.
Nhưng, chưa kịp rời nửa bước, hai người họ đã bị đánh úp từ phía sau, rơi xuống vực sâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN