Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà
Chương 3
Dưới làn nước lạnh lẽo của mùa đông, nàng đang cố gắng bơi về phía trước, nhưng lại không bơi được. Còn hắn, có lẽ vì quá mệt nên đã ngất xỉu, không thể cử động chân tay, Nàng loay hoay xoay sở, mệt đến phát khóc. Giữa mùa đông như thế này, nhiệt độ nước chắc cũng phải âm mấy độ. Nếu cứ thế này, không chỉ hắn, mà ngay cả nàng sẽ bị đóng băng. Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng thể nắm tóc hắn lôi vào bờ.
_ Sư phụ… -nàng lay người hắn.
Đôi môi tím tái nhợt nhạt, khuôn mặt băng phong tuyệt mĩ không hề có thần sắc. Nàng run rẩy kéo hắn đến một cái hang ở gần bờ sông, sau đó bất chấp lạnh giá mà chạy ra ngoài kiếm củi. Không cần đoán, nàng cũng biết người hại hắn là ai. Chẳng qua là, nàng bất quá còn không thể đấu nổi với lũ tiểu bối ở Tinh Hiên Hoa phái.
Lấy được củi, lại còn phải nhóm lửa, khiến nàng dở khóc dở cười. Làm thế nào?
Nàng đã từng nhìn hắn nhóm lửa một lần, nhưng lại là cách nhóm lửa rất kì lạ. Hắn chỉ dùng một ngón tay búng ra được lửa. Còn nàng?
Nàng từng nghe nói, chỉ cần lấy đá và kiếm va vào nhau, hoặc không có kiếm thì lấy đá với đá là ổn. Thế nên, nàng bất chấp, nhặt 2 hòn đá ở bên cạnh, ra sức cọ hai mặt của nó vào nhau.
Thế nhưng…..
Ông trời quả biết cách phụ lòng người.
Nàng ngồi rất lâu, ngoài mỏi tay ra, còn không được cái gì, kể cả là một tia chớp nháy,
Nhìn hắn đang nằm trên phiến đá to lớn, nàng xót tâm, liền bỏ luôn ý định đốt lửa.
Dù sao cũng đang là đêm đông, nàng không thể cứ để mặc sư phụ của mình như vậy được.
Nghĩ nghĩ một hồi nàng liền cắn răng làm liều.
Thà để mất thanh danh, còn hơn là nàng sẽ mất hắn.
Nàng cởi áo của mình ra, định đắp cho hắn,nhưng lại nhận thấy, áo nàng đang ướt sũng, như vậy không phải là càng hại hắn hay sao?
Rốt cuộc, nàng liền dùng cành cây treo áo mình ra trước cửa, sau đó đến bên cạnh, nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, để đầu hắn tựa vào vai nàng.
Tay nàng bất chợt lướt qua đôi môi hoàn mĩ kia. Nàng thoáng giật mình…. Một luồng điện chạy khắp cơ thể nàng.
Nàng thế nhưng quên, hắn và nàng, khác giới.
Nàng đỏ mặt, nhưng lại không thể rời bỏ hắn mà ra chỗ khác. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Nàng thật sự muốn đập vào đầu mình mấy cái. Nếu nàng nghe lời hắn ngay từ đầu, có phải sẽ không xảy ra tình trạng bây giờ?
Nàng co ro ôm lấy cơ thể mảnh mai chỉ còn lại chiếc áo lụa máu trắng mỏng manh. Thật là lạnh.
Nàng quay người lại, không tự chủ được bèn ôm lấy người hắn. Nàng không có mục đích xấu, chỉ nghĩ nàng còn thức đã lanh như vậy, hắn có lẽ đã sớm thành khối băng sống rồi.
“Lạnh thật!” –nàng run người khi ôm tấm băng khổng lồ vào lòng.
Nàng cố gắng chỉnh sửa lại tư thế cho bớt kì quặc, nhưng lại vô tình dán môi nàng lên môi hắn.
“a…..” –nàng khẽ rên lên một tiếng.
Như vậy, không phải là lợi dụng rồi sao?
Nàng lập tức quay người lại, chỉ dám để hắn dựa vào vai, không dám có hành động trái chiều nào khác nữa.
Trong lòng nàng, vừa có chút gì đó xấu hổ, lại vừa bi thương.
Nàng không nên động lòng mới phải.
………………….
Sáng hôm sau:
Khi tỉnh lại, nàng đã thấy mình nằm trong thư phòng.
Yên lặng.
Tĩnh mịch.
Nàng nhanh chóng bước chân ra ngoài, liền bị hai môn đệ ngăn cản.
_ Tỷ tỷ, tỷ không thể ra ngoài được,
_Tại sao?
_ Tỷ tỷ, tỷ bị cấm túc ba tháng trong này, cần biết ngoan ngoãn – người kia lắc đầu – Không thì e rằng, chính tỷ cũng sẽ bị xuất môn sớm đấy.
Nàng chau mày không hiểu hai người kia nói gì, nhưng đành phải quay vào trong. Thám thính nửa ngày trời, nàng mới biết rằng sau khi đưa nàng về đến Thạch đài hắn liền bị sư tổ gọi lên trách mắng, yêu cầu phải tu chỉnh lại bản thân, sau đó, bị phạt ở trong nhà băng 3 tuần.
Tim nàng quặn lên mấy cái.
Không phải hắn đã xuất sư rồi sao?
Sao lại….
Lần trước đánh bại tiểu yêu, tu vi của hăn giảm đi không ít, nay lại ngồi trong nhà băng, phải làm thế nào?
Nàng khóc sụt sịt, muốn tới chỗ hắn mà lại không được.
…3 tuần trôi qua thật nhanh, nàng cũng nghe không ít những lời nói mang hàm ý xung quanh nàng. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng…. chỉ quan tâm hắn..
Hắn ra khỏi nhà băng đó, quay lại Thạch đài, nhưng không còn như trước nữa. Hắn mỗi ngày đều âm trầm, ít nói, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nhưng nàng lại không thể làm khác được. Chuyện về hai người, chắc chắn sẽ gặp không ít sóng gió.
Năm 18 tuổi:
Nàng rốt cuộc cũng học được kha khá những thuật pháp. Chỉ là, thái độ của mọi người đối với nàng đã thay đổi. Còn về phía hắn, hắn vẫn âm trầm như một núi băng được đặt trong nhà, khiến cho nàng cáu tiết, thấy hối hận vì đã cứu hắn. Hắn tuy biết như vậy, sẽ khiến nàng đau lòng. Nhưng hắn không thể phá vỡ luật của môn phái, cũng như không muốn làm tổn thương nàng.
Một ngày, nàng lấy hết dũng khí của mình, bước vào thư phòng của hắn:
_ Sư phụ…
Đôi mắt màu hổ phách ngước lên nhìn nàng.
_ Con thích người – đôi môi nàng run run.
Hắn sững sờ trong giây lát, sau đó giữ bình tĩnh mà chăm chú vào quyển sách.
_ Nên từ bỏ tình cảm này đi – khi nói ra câu này, lòng hắn như bị ngàn kim châm vào.
_ Sư phụ -nàng tức giận đến đỏ mặt. Nàng không phải tức giận hắn từ chối nàng, mà tức giận vì hắn không vượt qua nổi thành kiến của người đời .
_ Mau ra ngoài đi.
Nàng lặng lẽ đi ra. Đôi môi bị cắn cho đến khi bật máu.
Biết nói gì hơn đây?
Nàng cũng biết, tình cảm này không được phép có.
Lần thứ hai, nàng nói thích hắn, là vào đúng ngày mà hắn nhận nàng về cách đây mấy chục năm về trước. Đối với nàng, đó giống như là ngày nàng được sinh ra lần thứ hai. Nên vì thế, nàng lại càng coi trọng hắn hơn. Đối hắn hơn cả sinh mệnh của bản thân.
Nhưng hắn chỉ nói:
_ Ta khuyên ngươi rồi, nên bỏ đi. Như vậy là đại nghịch bất đạo.
_ Sư phụ, người đời nói gì, người không để ngoài tai được sao? Tình cảm chân chính có gì là sai trái? Sao người lại đối xử với con như vậy?”
Hắn không nói gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng rồi xuống núi, đi ngao du một thời gian.
Nàng hụt hẫng, xót xa.
Tại sao? Tại sao lại oan trái đến như vậy?
Năm 19 tuổi:
Hắn đem về một người phụ nữ xinh đẹp, nói với nàng:
_ Mau tiến tới chào sư mẫu một tiếng.
Nàng khựng lại nhìn hắn, đợi hắn nói câu tiếp theo.
_ Đây là ý trung nhân chưa cưới của ta. Mong ngươi sau này cần cẩn trọng trong cách hành xử.
Tối hôm đó, nàng đã khóc rất nhiều. Cuối cùng, không nhịn được, vào trước đêm tân hôn, nàng liền đến hỏi hắn:
_ Sư phụ, người không yêu nữ nhân đó đúng không? Vậy tại sao lại lấy nàng? Con thì có gì không tốt? Chỉ vì quan hệ sư – đồ này sao? Vậy con sẽ vứt bỏ , không cần tới nó nữa. Sư phụ, ở bên cạnh con có được không?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ phun ra mấy từ:
_ Nếu không chịu được, thì xuất môn đi.
Nàng cười nhạt, nuốt lệ vào trong rồi chạy thẳng ra ngoài.
Lòng này, còn ai đau đớn hơn nàng nữa chăng??
Vào ngày hắn kết hôn, rất nhiều người tới dự.
Những người trong giới đều nói hắn là người biết điều, người ngoài giới lại nói hắn phủi bỏ trách nhiệm.
Hắn đều không quan tâm. Vì hắn còn mải đi tìm một người.
Người ấy hôm nay không đến.
Hắn sau khi làm lễ xong, liền vội vã chạy đi tìm. Kết quả khi đến nơi, phòng nàng đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một tờ giấy trên mặt bàn với mấy chữ:
” Sư phụ, lễ thành thân của người, con không tới dự được. Chúc người hạnh phúc. Con đi đây”
Vài dòng, vài chữ.
Hắn nhẫn tâm châm lửa bức thư rồi vứt đi.
Nàng không hiểu lòng hắn.
Mấy năm sau, hắn nhận được tin, vị trí đại ma đầu đứng đầu ma giới cuối cùng đã có người lấy được. Người ấy, không ai khác chính là nàng. Tam giới đều đồn thổi truyện này. Chính phái cho rằng hắn đã đào tạo ra một môn đệ chẳng ra gì. Hắn cười khổ, hắn và nàng thành kẻ thù nhau của nhau rồi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!