Thâm Tình Không Đủ Mặn Mà
Chương 4
50 năm sau:
Ta nhận được lệnh tới Băng Sơn Cốc để diệt yêu quái, xách theo Thanh Vân Huyền kiếm, đi đến từng ngõ ngách giang hồ. Không ngờ, chưa đến nơi đã bị bọn chúng phục kích trên đường đi tại Uyển Hương Lăng – nơi được trồng rất nhiều cây lê.
Ngửi thấy yêu khí, ta liền dừng lại, chuẩn bị bày kết giới, nhưng chưa kịp niệm chú xong, đã bị một đám tiểu yêu ra quấy rối. Ta liền xông vào giao chiến với chúng. Chưa hết đợt này lại đến đợt khác xông lên, ta liền tức giận mà dùng 1 lực thổi bay bọn chúng ra xa. Lúc này, liền có yêu nữ từ trên giáng xuống.
_ Sư phụ….. –giọng nói này làm ta giật mình.
Khuôn mặt xinh đẹp, xiêm y màu trắng…..
Ta nghi ngờ không biết đây có phải là yêu nữ được nhắc tới không.
Yêu nữ kia nhìn ta mỉm cười thách thức, giống như ta và Tam Nguyệt trước đây.
_ Sao ngươi lại…. – ta còn cứ tưởng nàng sẽ không ở lại nữa. Hóa ra, sau bao nhiêu năm như vậy, tu vi của nàng tăng tiến không ít, đã có thể trở thành anh hùng trong thiên hạ.
Nàng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng lại thập phần lay động. Ta nhìn kĩ lại, hóa ra, đôi mắt đen long lanh của nàng, vì lạc vào Ma giới, mà đã biến thành màu đỏ mất rồi.
_ Người đến đây…. Là để giết con sao?
Ta nhìn nàng, trong lòng xót xa.
_ Đừng nói nhiều nữa, ra tay đi – giọng nàng quả quyết. Ta còn chưa kịp hành động, đã bị nàng mau chóng rút kiếm ra đâm thẳng.
Ta giật mình lùi về sau vài bước, thiết lập chế độ phòng thủ kết giới,
Nàng dùng kiếm liên tiếp xông tới ta, khiến ta không thể đỡ, chỉ còn cách lùi lại đằng sau.
Đến khi nàng đáp xuống, ta không nhịn được, hỏi nàng:
_ Vì sao lại đến bước đường này?
_ Vì quá yêu… nên mới lu mê – nàng cười lạnh.
Đây không phải đồ nhi mà ta biết.
_ Đồ nhi, quay về với ta, quay về với tiên giới, ta sẽ…
Nàng giáng một chưởng xuốn g kết giới của ta, khiến kết giới bị phá tung.
_ Không được nữa rồi.
Nàng nhanh chóng xuất chiêu, khiến ta phải dùng tới Tiên Tử Đan Hạ Hồi để đỡ, kết quả là khiến nàng bị trọng thương.
_ Đồ nhi …. – ta vội vàng chạy lại đỡ nàng,
Nàng dựa vào ngực ta, yếu ớt nắm tay ta. Cả bộ xiêm y màu trắng làm từ lụa được nhuộm một màu đỏ tươi của máu. Âm trầm nhìn nàng, thế nhưng tâm trí ta lại nửa tỉnh nửa mơ:
_ Ân nhi, sư phụ sẽ đưa con đi lấy thuốc. – ta chưa bao giờ dùng tên để gọi nàng…
Nàng khẽ lắc đầu, nắm chặt lấy ống áo bào của ta, nhỏ giọng nói:
_ Không… sư phụ.. đừng đi…
Tu vi tăng nhanh chóng, đứng được ở MA giới, cũng không phải việc dễ dàng gì. Làm sao lại có thể bị một chưởng của ta hạ được? Vậy chỉ có thể là….
Nàng cố ý sao?
_ Sư phụ….
Mỗi một lần nói, từ miệng nàng lại phun ra một búng máu. Ta càng nhìn, càng xót xa, lại hận chính mình không thể rút kiếm ra đâm vào tim mình mấy phát.
Sao ta lại có thể hồ đồ, đánh nàng đến trọng thương như vậy?
Tay ta ôm nàng thật chặt. Đôi mắt nàng mơ hồ hướng vào khoảng không trước mắt.
_ Sư phụ… con không trách người đâu….
Tim ta đau đớn đến vạn phần không nguôi, không có ngôn từ nào để tả nổi.
“Mê luyến.”
Một khoảng trống mênh mông xuất hiện trong mắt ta, khắp nơi đều thập phần biến thành một màn đỏ tươi. Máu của nàng từ sau lưng rơi ra ngoài, thấm xuống đất.
_ Người hận con lắm…. đúng không?
Đôi mắt nàng đỏ rực, hiện lên những tơ máu li ti. Sâu trong đó, ta chỉ nhìn thấy oan tình không lí giải nổi.
_ Con biết…. Con đã làm cho người thất vọng rất nhiều
Ta nhìn nàng, lòng hối thúc không nỡ.
Ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, thân nhiệt vốn lạnh, nay lại càng xuống thấp hơn.
_ Sư phụ…. – nàng khó khăn gọi. Đôi môi nhợt nhạt đến khó tả – cảm ơn người… đến phút cuối vẫn ở bên cạnh con.
_ …. – cổ họng ta như bị xé rách, đau đớn khôn cùng.
_ Là do con đại nghịch bất đạo, bôi nhọ thanh danh của người….. Chỉ mong sư phụ không tính toán… -nàng chạm nhẹ vào khuôn mặt ta, dùng tay chầm chậm vẽ lại từng đường nét.
_ Cố chịu đựng, ta…
_Người biết mà, đúng không? Tử Tiên Đan Hạ Hồi đã ban xuống, dù là quỷ thần…. cũng đều khó lòng qua khỏi – nàng cười nhạt, như thể đang oán trách ta, oán trách số phận.
_ Ta….. –không xứng để nói lời xin lỗi với nàng.
_ Sư phụ….. như thế này cũng tốt. Con có thể chết trong tay người như vậy cũng đã mãn nguyện rồi – nàng thổ huyết ra ngoài, mang theo một cục khí tức màu trắng ngà.
_ Sư phụ, mạng của con là do người cứu, nhưng lại không thể báo đáp được người rồi! – cơ thể nàng run lên từng hồi, nhịp thở cũng khó khăn. Ánh mắt độc bộ viêm lương dừng lại ở ta rồi từ từ nhắm lại.
_ Sư phụ, con có thể hỏi người một câu không?
_ Nói đi – thanh âm ta trầm thấp đến lạ. Có lẽ, người mà ta hận nhất cả đời này, chính lại là bản thân mình.
_ Người đã bao giờ yêu con chưa?- Mi tâm khẽ động đậy, hơi thở yếu dần đi.
Ta bối rối trước câu hỏi của nàng, tâm can khẽ xao động, giống như bao năm trước đây, chưa từng thay đổi.
_ Yêu nàng, như chính bản thân ta…- Đây là điều ta muốn nói ra từ lâu lắm rồi. Chỉ vì sự ngu ngốc và bị quyền năng khống chế, ta mới giữ nó đến bây giờ.
Nàng nhoẻn miệng cười, phun ra một dòng máu đen.Bàn tay nàng nắm áo bào ta lập tức buông thõng xuống.
Cánh hoa lê rụng xuống tràn đầy mặt hồ.
………………..
“Sư phụ, con đi giặt áo cho người. nếu không giặt nhanh, không phơi nhanh, mấy ngày nữa lỡ trời có mưa tuyết, sư phụ sẽ không có áo mặc.”
” Sư phụ, người đời nói gì, người không để ngoài tai được sao? Tình cảm chân chính thì có gì là sai trái? Tại sao lại đối xử với con như vậy?”
“Sư phụ, trước đây con cảm thấy Tam Nguyệt cô cô là một người rất ngu ngốc. Chỉ vì đơn phương người mà lại làm rơi vào bước đường cùng như thế, vậy có đáng không? Nhưng giờ con hiểu rồi. Con còn thảm bại hơn cô cô năm đó. Tất cả chỉ vì tình cảm con dành cho người quá sâu đậm.”
” Sư phụ, người có biết vì sao khi nhìn người, con thường hay nhắm mắt không? Vì chỉ cần nhắm mắt lại, mọi hình ảnh của sư phụ đều ở trong tâm trí con, trái tim con. Như vậy, người sẽ không bao giờ rời xa đồ nhi được nữa.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!