Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 14: Chỉ có cô thôi, hiểu không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 14: Chỉ có cô thôi, hiểu không?


LY THỨ 14

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Cảnh Thắng nhận ra đó đúng là Vu Tri Nhạc.

Cùng lúc đó, anh cũng nghe tiếng tim mình đập rộn ràng. Xung quanh rất ồn ào, dường như tiếng động đến từ bốn phía.

“Là cô ấy phải không? Tôi không nhận lầm đâu!” Lâm Nhạc không ngừng hỏi anh, muốn nghe anh trả lời, nhưng Cảnh Thắng giống như người mất hồn, chỉ nhìn theo hướng anh chỉ nhưng không nói lời nào.

Bị anh ta kéo kéo, anh mới tâm phiền ý loạn đáp một câu: “Đúng vậy.”

Chu Hãn Minh bên cạnh tò mò: “Ai cơ? Đó là ai?” Cảnh Thắng không đáp, cứ nhìn cô mãi.

Cái nhìn của Nghiêm An quá lộ liễu khiến mọi người cũng từ từ hướng về phía người phụ nữ đứng ở chỗ cầu thang. Có một anh chàng nói to với Vu Tri Nhạc: “Này, cô mau xuống đi! Mau đồng ý rồi đi tìm anh ấy!”

Lâm Nhạc như thấy kì lạ lắm: “Thật không ngờ, hoa Tuyết Liên lại bị cướp đi rồi?” Cướp cái đầu cậu, Cảnh Thắng mắng trong lòng một câu. Nhưng lúc này, người phụ nữ khiến anh không thể rời mắt kia bỗng cử động, bắt đầu bước xuống từng bước.

Cô muốn làm gì?

Muốn làm gì hả??

Lưng Cảnh Thắng chợt lạnh, lòng dạ rối rời, dâng lên sự khủng hoảng không tên. Nghiêm An vẫn đang hát, lời bài hát tình tứ, thể hiện thật rõ ràng. Rất nhiều người huýt sáo, ánh mắt sáng lên như sao, tâm tình kích động bởi sắp được chứng kiến cái kết viên mãn của câu chuyện tình lãng mạn.

Vu Tri Nhạc bước nhanh, giống như không chờ được nữa. Lâm Nhạc nhận ra mặt bàn đang rung lên. Anh ta mau chóng đè lại cánh tay kia của Cảnh Thắng, anh biết sắp không được ngồi yên rồi.

Người phụ nữ bước tới trong tiếng vỗ tay, bước xuống khỏi góc cầu thang khuất bóng xuống dưới. Tiếp theo, cô đưa mắt nhìn thẳng, đi nhanh về phía trước.

“Đừng xúc động…” Lâm Nhạc tăng thêm lực giữ tay Cảnh Thắng.

Anh cảm nhận được Cảnh Thắng đang cố gắng khắc chế, khắc chế lại để không bùng nổ. Mà nếu bùng nổ, có lẽ anh sẽ lật cả một bàn này, thậm chí là…

Đập phá cả dưới lầu nữa.

Lâm Nhạc khuyên: Là đàn ông phải biết chấp nhận chuyện không cam lòng, sau đó chúc phúc cho cô ấy, như vậy…”

Lời còn chưa dứt, dưới nhà đã vang lên tiếng thở than, tiếc cho một màn vừa rồi. Bởi nhân vật chính của ngày hôm nay không hề chạy lên sân khấu để ôm người đàn ông vừa hát tặng mình. Mà lại rẽ vào cửa bên hông quán để ra ngoài.

Thật đáng tiếc!

Cảnh Thắng đột nhiên đứng dậy, một đường đi xuống cầu thang. Đi nửa đường còn vấp phải băng ghế, anh lảo đảo một chút, nhưng lại hằm hằm bước qua.

Chu Hãn Minh ngạc nhiên, thiếu chút nữa nhảy lên, trong lòng giật mình: “Cậu ấy… Thắng tử làm sao vậy?!”

Lâm Nhạc cầm chai rượu lên để về chỗ cũ, phất tay: “Cậu ta có bệnh, đừng để ý.”

___

Vu Tri Nhạc đi ra ngoài, hơi lạnh thấm vào da thịt, lúc này cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đã sớm đoán được Nghiêm An sẽ làm gì đó. Anh cố ý mời cô tới đây, có lẽ để chứng kiến một màn vừa rồi. Cô không ngạc nhiên, cũng không vui mừng hay vui thích. Tuy không uống ngụm rượu nào nhưng dạ dày lại đảo lộn, có cảm giác muốn ói.

Khi Nghiêm An kể lại chuyện cũ, cô đột nhiên ý thức được một bát canh khi đã lạnh, cô vẫn nghĩ nó có thể giữ lại chút hương vị, nhưng khi múc một muôi lên, không cần đưa lên miệng nếm thử, cũng có thể nhận ra nó đã lạnh lẽo, nhạt nhẽo đến mức nào.

Cảm giác như có ai đó luôn đuổi theo, Vu Tri Nhạc gấp rút rời đi. Nhanh thêm chút nữa, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút. Bên cạnh đều là những người đi tới quán bar, có tiếng cười, tiếng nói chuyện, tràn đầy mong đợi với đêm nay. Duy chỉ có cô đi ngược chiều bọn họ, cô đơn lẻ bóng.

Đột nhiên cánh tay phải bị níu lại, lực đạo của người kia rất mạnh mẽ, kéo cả người cô lại. Vào thời khắc xoay người, không hiểu sao Vu Tri Nhạc rất sợ hãi, không đề phòng khiến mình phải đối mặt với người kia.

Gió đêm lạnh và cơn hoảng loạn khiến trái tim cô như ngộp thở. Có điều, người đang cứng rắn kéo cô trở lại còn thở gấp hơn so với cô. Anh nhìn cô, mi tâm nhíu thật chặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt đỏ lên.

Rõ ràng đã mệt mỏi đến như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh, không rõ tại sao lại thấy kiên định cùng an tâm.

Là anh.

Trong đầu cô hiện lên tên anh.

Sao anh lại ở nơi này?

Lòng Vu Tri Nhạc ngập tràn nghi ngờ, cho nên đã quên mất năm ngón tay anh vẫn đang nắm lấy cổ tay mình.

Cảnh Thắng: “Cô là kẻ xấu sao, chạy nhanh như thế làm gì?”

“Làm ông đây đuổi theo mệt chết đi được, trên đường toàn người là người!”

Giọng nói anh đứt quãng, cố hết sức để nói: “Tôi… Đúng là mệt chết tôi rồi!”

Anh đột nhiên bóp chặt tay cô, ngón tay chỉ về phía sau, ánh mắt đăm đăm chất vấn:

“Ca sĩ trên sân khấu đó là bạn trai cũ của cô?”

“Già như vậy sao?”

“Vừa già vừa xấu xí!”

“Hát khó nghe nữa chứ!”

“Dáng người cũng không cao hơn tôi!

“Cô tìm bạn trai như thế à?”

Cảnh Thắng phun ra một đống câu hỏi, nhưng người phụ nữ chỉ nhìn thẳng vào anh mà không nói tiếng nào, cảm giác có chút quái dị. Anh bắt đầu nghĩ lại, có phải giọng mình hung dữ quá không? Giống như lần trước vậy…

Anh ổn định lại tâm trạng, khẽ hỏi: “Cô có sao không?”

Sự xuất hiện của Cảnh Thắng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vu Tri Nhạc. Lúc này, cô mới phản ứng được, nhạy bén nhận ra Cảnh Thắng vẫn còn nắm lấy cổ tay mình.

Cô hít sâu một hơi, ra lệnh: “Buông tay tôi ra.”

Cảnh Thắng không động đậy, hô hấp cũng thuận hơn trước rất nhiều, tiếp đó nói một câu: “Cô không muốn quay lại với anh ta.” Một đường đuổi theo tới đây, luôn lo lắng nghĩ về vấn đề này. Ngay cả anh cũng không rõ sẽ thế nào.

Vu Tri Nhạc nâng khóe môi, cười như không: “Tôi để anh tự buông ra.” Giọng cô rất lạnh, giống như cơn gió đêm lúc này vậy.

Dù cô có tỏ thái độ như vậy cũng không khiến người đàn ông trẻ buông tay. Anh nâng một tay khác lên, tiếp tục nắm chặt tay cô. Cảnh Thắng biết với sức lực của người phụ nữ này, nếu như muốn thoát ra sẽ thành công ngay lập tức. Nhưng anh vẫn muốn thử một chút, nói điều trong lòng: “Vu Tri Nhạc, nghe tôi nói đây, cô không được tái hợp với anh ta.”

Thấy anh gọi tên mình, Vu Tri Nhạc lại càng phát hiện người trước mắt này đúng là không màng lí lẽ. Cô liếc mắt nhìn tay mình bị hai tay Cảnh Thắng cầm thật chặt, giống còng trên tay vậy. Anh cũng không biết hành động của mình trẻ con đến mức nào, giống như đứa nhóc mẫu giáo vô lí đòi ăn kẹo vậy.

Vu Tri Nhạc hỏi ngược lại: “Tôi cùng anh ấy thế nào thì liên quan gì đến anh?”

Nói xong, Vu Tri Nhạc thấy Cảnh Thắng giật mình trong chốc lát, cả người anh dường như lặng lại.

Có điều, rất nhanh sau đó, Cảnh Thắng vẫn không buông tay, cố chấp phản bác: “Có liên quan.”

Vu Tri Nhạc ha một tiếng, khói lạnh tan trong không khí: “Liên quan thế nào?”

Người đàn ông thanh cổ họng, có chút khẩn trương, nhưng lại như hạ quyết tâm nói: “Tôi thích cô.”

Anh nói: “Không phải người nào cũng được tôi thích đâu.”

Anh lại tiếp, câu sau chắc chắn hơn câu trước: “Không phải ai cũng có thể cùng tôi có quan hệ này đâu!”

“Chỉ có cô thôi, hiểu không?”

Qua màn bày tỏ kì quái này, người nghe lại không có chút phản ứng, còn mặt anh đã nóng như lửa đốt rồi đây.

Vu Tri Nhạc chăm chú nhìn anh mấy giây, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, tôi không cần quan hệ này, anh có thể buông tay rồi.” Lực trên cổ tay bất chợt nhẹ đi rất nhiều, giống như sợi dây bị kéo căng lâu ngày cũng trùng xuống.

Lúc này, đằng sau có người gọi tên anh: “Cảnh Thắng!”

Cảnh Thắng quay đầu lại, là Chu Hãn Minh, bên cạnh còn có Lâm Nhạc, cùng với… tình địch mới của anh, Nghiêm An. Sắc mặt người đàn ông đó khá nóng nảy, rõ ràng thấy được Vu Tri Nhạc đứng phía sau, liền nhanh chân bước về phía này.

“Cô đi mau!” Cảnh Thắng buông tay cô ra, quay đầu nói: “Chạy mau đi!” Tuyệt đối không thể để họ gặp nhau được. Anh không ngừng thúc giục, Vu Tri Nhạc quay đầu bước đi.

Cô vừa đi, Cảnh Thắng đã cắn răng xông lên phía trước, dùng toàn lực chắn trước mặt Nghiêm An, giống như muốn tiến hành trận chiến một mất một còn vậy.

Một người đàn ông lạ mặt quay lại ngăn cản, Nghiêm An không hiểu gì. Anh đi sang một hướng khác lại bị chặn lại, chỉ có thể nhìn người phụ nữ kia đi càng lúc càng xa. Nghiêm An cũng tức giận, bắt đầu đẩy Cảnh Thắng.

“Làm gì vậy?”

Thấy hai người họ bắt đầu nóng nảy, Chu Hãn Minh và Lâm Nhạc cùng lao vào tách hai người ra.

“Đừng có kéo tôi! Bỏ ra!”

Cảnh Thắng đấm đá vào không khí, nói to: “Hát ballad sao? Nói cho anh biết, Vu Tri Nhạc là người của tôi! Anh đừng nghĩ đến việc đụng đến cô ấy! Anh có tin ngày mai tôi có thể khiến quán bar này sập tiệm không? Trở Về đúng không? Tôi để anh không có nơi nào trở về luôn!”

“Còn nữa,” anh kiêu ngạo: “Tôi con mẹ nó cao hơn anh nhiều!”

“Đây là ai?” Nghiêm An quay đầu, chỉ vào Cảnh Thắng mà hỏi Chu Hãn Minh.

Chu Hãn Minh đang dại ra: “…Một người bạn.” Anh ta nói với Cảnh Thắng: “Cậu làm gì vậy? Đừng lộn xộn! Cậu náo loạn cái gì? Đây cũng là quán bar của tôi, mới khai trương mà, đừng làm vậy chứ.”

Những người đi đường cũng dừng lại, hứng thú xem náo nhiệt.

“Được rồi, tiểu tổ tông của tôi, cô ấy đi rồi mà.” Lâm Nhạc thấp giọng, trấn an tên nhóc kích động như điên này: “Người đã đi rồi, cậu còn không yên tâm sao? Cậu vừa nói, cô ấy liền đi luôn, rõ ràng là không thích người đàn ông này. Nể mặt Minh tử, đừng làm loạn nữa, trở về thôi.”

Cảnh Thắng nghe vậy thì không giãy dụa nữa, tránh khỏi tay Lâm Nhạc, tự mình đứng vững. Anh kéo lại quần áo xốc xếch, lườm Nghiêm An một cái sắc lẹm, sau đó rời đi.

___

Đêm đó, Vu Tri Nhạc không trở về phường Trần mà quay lại phòng trọ của mình.

Tắm xong, lau khô tóc, cô bước đến bên chiếc ghi-ta anh tặng. Cô lấy nó xuống, đã lâu rồi không đánh, cũng không bảo dưỡng, không biết bây giờ đánh lên sẽ thế nào. Quan sát một hồi, Vu Tri Nhạc để đàn lại chỗ cũ, mở hộp đàn ghi-ta bên cạnh. Cô lấy túi vải nhỏ bên trong ra, rút ra một tờ giấy.

Là một tờ giấy note màu vàng, trên đó chỉ có duy nhất một câu. Vu Tri Nhạc cầm nó trở lại giường, cứ nhìn mãi. Chỉ một mẩu giấy nhỏ như vậy, trên đó cũng chỉ có vài chữ, lúc trước nét chữ rất cứng rắn, nhưng dường như nó đã bị thời gian làm phai nhạt.

Sáu năm trước, khi cô đọc được những dòng này, Nghiêm An đã lên chuyến tàu tới một nơi cách xa cô ngàn dặm. Cô biết anh có mong ước đi xa để thực hiện giấc mơ của mình, cô cũng từng xin anh hãy mang cô theo. Cô đã sớm không muốn ở lại nơi này rồi.

Sau đó cô cũng hiểu chuyện, không níu kéo anh nữa. Nhưng đời người thật trớ trêu, phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều. Lúc đó, cô phải đối mặt với việc bà nội đang hấp hối, người yêu không tiếng động mà biến mất. Sau khi Nghiêm An đi, bà nội cũng qua đời.

Bà nội luôn yêu mến cô, dường như đoán được cô có kế hoạch chạy trốn nên giao nhà cho cô, từ đó đã chặt đứt mọi vọng tưởng của cô. Mà cô cũng không nghe được tin tức gì từ người đàn ông đó, thầy giáo của cô, người cô yêu.

Cô cũng không muốn đi tìm anh, dù anh còn sống hay đã chết, cô cũng lười nhớ đến. Cho đến năm ngoái, Trương Tư Điềm cho cô xem một đoạn băng rồi hỏi đây có phải Nghiêm An không?

Cô liếc mắt, đúng là anh.

“Thật xin lỗi. Anh không thể đưa em theo, cũng không chăm sóc cho em được.”

Vu Tri Nhạc nghĩ thà rằng anh không quay lại. Cô vò nát lá thư, ném thẳng vào thùng rác. Cô trở về giường, đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã tình nguyên buông tay. Chiếc giường này bình thường rất cứng rắn bây giờ lại mềm mại không lí do.

Lúc này, điện thoại di động của cô lại rung lên. Vu Tri Nhạc cầm lên, màn hình hiện lên số lạ. Điện thoại kêu một lúc, cô bấm không nhận. Không lâu sau, điện thoại lại rung lên.

Vu Tri Nhạc nằm trên giường nghe máy: “A lô? Ai vậy?”

Bên kia im lặng mấy giây rồi vang lên giọng một người: “Tôi đây.”

Không thể đoán được là ai, Vu Tri Nhạc hỏi lại: “Anh là ai?

“Tôi tôi, là tôi.” Người này không nói tên, chỉ nhắc lại lời này, nhưng giọng điệu đã lớn hơn một chút.

Vu Tri Nhạc nghe ra, là Cảnh Thắng. Giọng anh rất nhẹ nhàng, dễ chịu như làn nước mát rót vào lòng người. Cô nghi ngờ anh có tới hàng trăm số điện thoại.

Nhưng không rõ vì sao, Vu Tri Nhạc lại thở phào nhẹ nhõm, nên cũng không bài xích việc anh đột nhiên gọi tới: “Có chuyện gì?”

Bên kia đáp: “Không biết, muốn gọi điện cho cô thôi.”

Vu Tri Nhạc không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thắng lại hỏi: “Này, cô cúp máy rồi à?”

“Không phải ngủ rồi đấy chứ?” Anh lại nói ra một suy đoán khác của mình.

Vu Tri Nhạc đáp một tiếng: “Không.”

Cảnh Thắng khẽ ừ một tiếng, chính thức nói: “Muốn nói chuyện với cô.”

“Không có hứng thú.” Vu Tri Nhạc lập tức đáp lại.

Cảnh Thắng: “…”

Đầu kia bắt đầu nóng lòng: “Chuyện liên quan đến cô, cô nhất định phải nghe!”

Thần thần bí bí cái gì, Vu Tri Nhạc trả lời: “Nói đi.”

Người trong điện thoại ho khan một tiếng: “Cô không nên quay lại với người hát ballad đó.”

Vu Tri Nhạc: “…” Lại là chuyện này?

Cô không đáp lại ngay, đầu bên kia lại gấp gáp: “Đừng cúp máy! Cô cúp máy nghĩa là ngầm đồng ý với tôi sẽ không quay lại với anh ta!”

Vu Tri Nhạc: “…”

Vu Tri Nhạc híp mắt, đèn trên đầu khiến mắt cô hơi khô. Cô đáp lại người kia: “Tôi không quay lại với anh ấy, nhưng cũng không định qua lại với anh.”

Cô đang nghĩ, có lẽ phải nói nhiều lời thẳng thừng thế này để anh thấy khó mà lùi, đừng đâm đầu vào như vậy nữa.

Không ngờ, đối phương lại chẳng may may bị ảnh hưởng, chỉ đáp: “Ừ, không sao. Hẹn gặp lại. Ngủ ngon.” Nói ra một tràng xong, anh cúp điện thoại luôn.

Vu Tri Nhạc buông điện thoại xuống, cô mơ hồ cảm thấy hình như lúc nãy giọng nói của Cảnh Thắng lộ ra chút ý cười.

Hết chương 14.

Lời của tác giả: Gần đây trước khi đi ngủ, tôi phải hồi tưởng lại cảnh giữa em gái Cảnh và Vu đại ca mới có thể ngủ được.

Lời của biên tập: Làm một lèo 3 chương không dứt ra được =)) Muốn làm thêm C15 quá, C15 em gái Cảnh dễ thương lắm =w=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN