Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 15: Đừng nghĩ nhiều, tôi vẫn là của cô
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Cúp điện thoại xong, Cảnh Thắng đặt điện thoại di động cạnh gối. Anh nằm quay sang một bên, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc. Một phút, hai phút, ba phút. Sau đó anh lật người lại, kéo chăn đắp qua đỉnh đầu.
Anh mỉm cười trong im lặng, chỉ có cơ thể không ngừng run rẩy. Cứ như vậy một hồi, Cảnh Thắng bỏ chăn ra, hít sâu một hơi rồi nhảy xuống giường, đi dép trong nhà vào nhà bếp.
Anh mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lạnh ra ghế sofa uống từng ngụm một. Uống đủ rồi mới để lại chai nước lên bàn trà, đột nhiên hô lên một tiếng: “Thật dễ chịu!”
Khi bình tĩnh lại, anh ngả ra ghế sofa, với lấy điện thoại di động mở nhóm chat trên WeChat có tên “Trụ cột kinh tế của thành phố Ninh” ra.
Anh bắt đầu nhập tin nhắn:
“Ông đây yêu rồi.”
Tin nhắn được gửi đến từ “Một Trong Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng”.
Nhóm chat vẫn yên tĩnh. Cảnh Thắng gửi thêm một icon ngầu (😎)
Nhõm chat vẫn yên tĩnh như cũ.
Lâm Nhạc không chịu nổi nữa, chỉ đáp lại “…” Chỉ cần nhìn vào mấy dòng “…” là đã thấy có bao nhiêu khinh bỉ.
Cảnh Thắng vẫn tiếp tục điên cuồng gửi tin nhắn: “Các cậu đã bao giờ thích người phụ nữ nào như vậy chưa? Bây giờ tôi thật con mẹ nó cao hứng, không ngủ nổi.”
Lâm Nhạc: “…”, lau mồ hôi.
Chu Hãn Minh tò mò: “Ai vậy? Người tối nay?”
Cảnh Thắng: “Đúng vậy.”
Chu Hãn Minh: “Ở đâu ra vậy? Người mẫu sao? Dáng người cao quá.
Cảnh Thắng: “Không nói cho cậu.”
Cảnh Thắng: “Người của tôi.”
Lâm Nhạc: “Tôi thật muốn out khỏi nhóm.”
Chu Hãn Minh: “Người phụ nữ đó có gì mà lợi hại như vậy?”
Chu Hãn Minh: “Lão Nghiêm cũng chạy đuổi theo, cả cậu cũng nhớ nhung nữa, trước kia không thấy cậu theo đuổi mấy cô em như thế.”
Cảnh Thắng: “Mấy cô gái kia có thể giống sao?”
Lâm Nhạc: “Sao lại không giống?”
Cảnh Thắng: “Giống ở đâu? Thấy mấy cô đó là tôi mất hứng.”
Lâm Nhạc: “… Cậu mất hứng thì còn đi ngắm mấy cô ấy làm gì?”
Cảnh Thắng: “Trước kia mù mắt.”
Lâm Nhạc: “Có người điên rồi, tự mắng chính mình kìa.”
Cảnh Thắng không để ý tới lời giễu cợt của Lâm Nhạc, tiếp tục nhắn tin, giọng nói còn vui vẻ đến không kiềm được: “Nhưng đúng là vậy mà, tôi vừa thấy cô ấy liền vui vẻ. Cô ấy nói với tôi hai câu thôi tôi cũng vui chết luôn. Nghĩ đến cô ấy là cười, bây giờ tôi đang như thế đấy. Bây giờ đang cùng các cậu nói chuyện cũng đang cười, dù không biết cười cái gì.”
Ba giây sau, “SCC Lâm Nhạc” sửa tên nhóm thành “Đừng để ý tới Cảnh ngu ngốc, ngu ngốc sẽ lây.”
Cảnh Thắng: “…”
Cảnh Thắng: “Cút.”
Quên đi, tự anh thưởng thức hương vị ngọt ngào này là được rồi. Nhóm người sống bằng nửa thân dưới không biết thật lòng là gì sẽ không hiểu được cảm giác này đâu.
___
Sáng sớm thứ Hai, Vu Tri Nhạc quay lại tiệm bánh. Hôm nay phải làm nốt mẻ bánh quy hình gà con đưa đến trường mẫu giáo, đây là món quà năm mới cho các bạn nhỏ. Trương Tư Điềm trộn bột bánh xong, bỏ phới đánh bột vào bồn rửa. Lúc này Vu Tri Nhạc xắn tay áo vào làm cùng cô.
Trương Tư Điềm vừa đảo đường xay, quan tâm hỏi chuyện tối qua: “Tri Nhạc, hôm qua cậu… có đến đó không?”
Vu Tri Nhạc không ngẩng đầu: “Cậu đi à?”
Trương Tư Điềm cười cười, khua tay khiến đường vãi ra bên ngoài một chút: “Không, tớ muốn hai người có không gian riêng.”
Vu Tri Nhạc nhẽ vuốt cằm: “Tớ có đi.”
“Gặp anh ấy chứ?” Trương Tư Điềm truy hỏi.
Vu Tri Nhạc đáp: “Ừ.”
Trương Tư Điềm không khỏi dừng động tác tay, tập trung hỏi chuyện bạn: “Sau đó thì sao?”
Vu Tri Nhạc vẫn liên tay: “Không có sau đó.”
Trương Tư Điềm: “Thật sao?”
Vu Tri Nhạc: “Ừ.” Lời đáp lại có vẻ uể oải, hời hợt. Trong lòng Vu Tri Nhạc hơi bài xích khi nói về chuyện này.
Dùng màng bọc thực phẩm bọc bột đã trộn lại sau đó để vào tủ lạnh, Vu Tri Nhạc quay lại thì thấy điện thoại trên bàn sáng lên. Cô dùng khăn lông lau sạch tay, cầm điện thoại di động lên xem. Thì ra có tin nhắn mới.
Mở ra.
Tin nhắn đến từ một số lạ.
“Cô Vu, ăn sáng cùng tôi nhé?” (Cảnh Thắng)
Gọi tôn trọng như thế đã kì lạ rồi, cuối tin nhắn còn chú thích thêm tên mình nữa, sợ người khác không nhận ra anh là ai sao?
Lại nữa rồi…
Có phải anh không nghe hiểu những gì có liên quan đến “cự tuyệt” không. Vu Tri Nhạc mím môi, liếc mắt nhìn đồng hồ, 9 giờ 32 sáng, “sớm” ghê nhỉ?
Lúc này cô mở mục tin nhắn ra, nhắn lại hai chữ: “Không ăn.”
Nghĩ tin nhắn sẽ không tới nữa nên cô ném điện thoại về chỗ cũ, đối phương lại nhanh chóng nhắn lại.
Tin nhắn MMS.
Là một bức ảnh, thêm một dòng chữ.
Vu Tri Nhạc cau mày, mở ảnh ra. Trong ảnh là một bàn ăn phong phú hơn cả bên ngoài. Có salad rau củ đầy màu sắc, bánh sừng bò, trứng ốp và sữa yến mạch. Ngoài ra còn có thêm mấy đĩa dưa chuột bao tử ăn kèm nữa. Cảnh Thắng đang cầm dĩa ngồi sau một bàn ăn sáng phong phú này hướng đến ống kính mỉm cười hồn nhiên.
Dòng chữ dưới bức ảnh kia là lời nói trêu chọc: “Vậy cô chỉ có thể nhìn tôi ăn.”
Vu Tri Nhạc xóa luôn cả hai tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi áo. Nếu anh còn nhắn tới nữa, cô sẽ cho số của anh vào danh sách đen. Dù anh thực sự có hàng trăm số di động.
Thấy Trương Tư Điềm đảo đường xay xong rồi, Vu Tri Nhạc cúi người tìm màu thực phẩm: “Muốn dùng màu gì?”
Trương Tư Điềm nghĩ mấy giây rồi đáp: “Vàng này, màu đỏ nữa để làm mỏ gà, màu đen làm mắt. Ba màu đó là được rồi.”
Vu Tri Nhạc chọn màu cẩn thận, nhặt từng lọ lên một. Lúc này, điện thoại trong túi lại lớn mật rung rung. Vu Tri Nhạc cắn răng, bỏ lọ màu thực phẩm xuống, một lần nữa thò tay vào túi lấy điện thoại ra.
Quả nhiên là tin nhắn của Cảnh Thắng.
“Ảnh này là một người phụ nữ chụp giúp tôi.”
Điện thoại di động trong tay cô vẫn rung không ngừng, tin nhắn liên tục hiện lên:
“Đừng nghĩ nhiều.”
“Là cô giúp việc nhà tôi.”
“Tôi vẫn là của cô.”
…
Không biết phải nói gì nữa.
Vu Tri Nhạc ha một tiếng, tắt màn hình di động rồi lại ném lên bàn.
“Cậu cười gì vậy?” Đột nhiên Trương Tư Điềm cất tiếng hỏi.
Vu Tri Nhạc nhanh chóng ngước lên, nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc.
Cười sao?
Cô vừa cười à?
Có lẽ cũng chú ý tới ánh mắt nghi ngờ của Vu Tri Nhạc, Trương Tư Điềm khắng định: “Đúng mà, lúc nãy cậu vừa cười xong, lúc xem điện thoại ấy.”
Cô tiếp tục suy đoán: “Có gì buồn cười lắm à?”
Vu Tri Nhạc sửng sốt nghĩ lại, có lẽ mấy phút trước cô không tự chủ mà cong khóe miệng.
…Chỉ bởi vì mấy tin nhắn khó hiểu kia.
Vu Tri Nhạc thu hồi biểu cảm, lại nhìn thẳng vào Trương Tư Điềm lần nữa, có điều lúc này đã trở về biểu cảm lãnh đạm: “Không có gì.”
___
Đầu giờ chiều sau khi ăn uống đơn giản ở tiệm bánh xong, Vu Tri Nhạc gói kĩ bánh quy Trương Tư Điềm làm lại, chuẩn bị đi giao hàng. Trương Tư Điềm đi bên cạnh dặn dò: “Tớ gửi địa chỉ của nhà trẻ trên WeChat rồi.”
“Ừ.” Người phụ nữ thuận tay cầm mũ bảo hiểm ra ngoài.
“Cậu đi chậm chút, chú ý an toàn đấy.” Mỗi lần tiễn cô ra ngoài, cô ấy lại dặn dò vài câu như vậy. Nhiều năm như thế, lời nói cũng không thay đổi, nhưng vẫn ấm áp, thân thiết như thường lệ.
“Tớ biết rồi.” Vu Tri Nhạc kéo cửa ra, chuông trên cửa vừa rung lên, cả người cô đã chìm trong ánh nắng.
“Đừng đi vào làn của ô tô đấy!” Trương Tư Điềm ở bên trong nói vọng ra.
Vu Tri Nhạc khẽ mỉm cười, hơi quay đầu lại, muốn vẫy tay với cô ấy ý bảo đã nghe thấy rồi, nhưng tay cô bỗng khựng lại giữa không trung.
Đồng thời vẻ mặt cũng đông cứng lại.
Bởi cô vô tình nhìn thấy một người.
Người đàn ông đứng dưới một cái cây đã rụng hết lá, ánh mặt trời chiếu lên người anh. Anh lẳng lặng đánh giá Vu Tri Nhạc, con mắt sâu kín.
Nghiêm An.
Vu Tri Nhạc hạ cánh tay xuống, coi như không nhìn thấy rồi quay lại chỗ mô tô, quen thuộc lên xe.
Người đàn ông đi nhanh tới, đứng trước mặt cô, mi tâm hơi nhăn lại, không che giấu dáng vẻ nóng lòng của mình: “Tri Nhạc, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Vu Tri Nhạc cắm chìa khóa vào, tay để lên đề xe, vặn ga, xe mô tô phát ra tiếng khởi động, cô nắm chặt tay cầm xe: “Bây giờ em không rảnh, anh tránh ra đi.”
Lúc nói ra lời này, cô cũng kiên định nhìn thẳng vào anh, không chột dạ cũng không sợ hãi.
Trương Tư Điềm ở trong nhà nhìn thấy thì vội chạy ra, nhìn Nghiêm An rồi lại nhìn Vu Tri Nhạc: “Hay để tớ giao bánh cho, dù sao hôm nay cũng không có đơn khác.”
“Không cần.” Vu Tri Nhạc tỏ thái độ từ chối, lời này giống một bàn tay vô hình gạt đi những ý niệm dư thừa còn sót lại.
“Anh lái xe đến đây.” Tiếng động cơ mô tô vẫn còn đó nhưng Nghiêm An vẫn không nhúc nhích: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Không cần.” Vu Tri Nhạc mím môi: “Anh về đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc của em.”
“Vu Tri Nhạc.” Anh gọi cả tên cô.
“Nghiêm An.” Cô cũng gọi lại giống như vậy.
Chẳng qua, một người thì rất sốt ruột còn một người đã hơi tức giận. Lúc này, điện thoại trong túi áo cô rung lên không ngừng, Vu Tri Nhạc rút ra xem.
Vu Tri An.
Em trai cô.
Do dự một chút, Vu Tri Nhạc bắt máy, cậu thiếu niên bên kia gọi cô: “Chị…”
Giọng điệu này chính là vừa phạm sai lầm lớn xong.
“Sao?” Cô hỏi.
“Chị, em xin lỗi.” Giọng Vu Tri An vẫn rất hối lỗi.
“Nói thẳng đi, đừng giả vờ.” Vu Tri Nhạc lạnh lùng đáp.
“Chị đến đường Phúc Khang đi.” Vu Tri An nói.
“Em đi minivan của Tề Khải,” Cậu ấp ủng: “Không cẩn thận va vào xe người ta, chủ xe muốn làm rõ chuyện này.”
“Chị, chị mau tới đi.” Cậu thiếu niên khẩn cầu, nghe giọng như muốn khóc.
Vu Tri Nhạc không biết phải nói gì, liền cúp điện thoại.
Thật kì lạ. Dù đứng dưới ánh mặt trời, lòng Vu Tri Nhạc chợt trở nên lạnh lẽo. Cô nhìn về phía Nghiêm An, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến cực hạn.
Hay lắm, anh đi cũng không báo một tiếng rồi lại bất chợt trở lại, trừ việc dù đi hay trở về cũng mang cho mình lí do chính đáng. Cô vẫn không nhịn được mà khen anh một câu thật giỏi.
“Tri Nhạc.” Nghiêm An gọi tên cô. Anh lo lắng, không ngừng nhìn cô chăm chú. Bởi sau khi nhận cuộc điện thoại vừa rồi, ánh mắt cô có chút kì lạ. Sở dĩ nói kì lạ bởi ánh mắt cô không hề có chút cảm động hay bi thương nào, mà là ánh mắt mang ý thù địch.
Ánh mắt này khiến anh nhớ đến thời điểm vài năm trước, đến bây giờ anh vẫn thấy rất có lỗi với cô nhóc này. Cho tới giờ, bất kể là khuôn mặt hay thần sắc, cô cũng đã trưởng thành lên rất nhiều.
“Tránh ra.” Giọng cô bình tĩnh nhưng mang tính uy hiếp.
Trương Tư Điềm lại quan tâm đến cuộc gọi kia: “Ai gọi vậy?”
Vu Tri Nhạc không trả lời, chỉ đem mấy hộp bánh quy đưa cho cô ấy: “Tớ có chút việc, cậu đi đưa bánh đi.”
“Được, cậu đi việc của cậu đi.” Trương Tư Điềm cầm lấy mấy hộp bánh.
Vu Tri Nhạc vặn tay ga, động cơ mô tô gào thét những tiếng đinh tay nhức óc, sau đó phóng đi như một con sói.
Nghiêm An vẫn đứng sững ở đó như cũ. Trương Tư Điềm thấy khó xử, không biết khuyên người đàn ông này thế nào, nội tâm lại nghiêng về bạn mình hơn.
Cô đi tới khuyên người đàn ông: “Anh Nghiêm, anh để cậu ấy đi đi, cậu ấy có việc gấp mà. Sau này còn dài, còn có thể nói chuyện sau, phải không?”
Cô cảm thấy suốt hai mươi mấy năm qua, cô là người hiểu rõ nhất những thay đổi của Vu Tri Nhạc.
Nghiêm An khẽ thở dài, xoay người nhường đường rồi nói: “Anh đưa em đi.”
Đáp lại lời anh chỉ có tiếng gió gào thét.
___
Đi thẳng một đường, Vu Tri Nhạc đã tới đường Phúc Khang. Nếu muốn đi về trấn nhà cô, nhất định phải đi qua đường này. Đường này nhiều sỏi đá khó đi, hai bên đường là rừng thông và đồng ruộng.
Cô gọi điện lại cho Vu Tri An, rất nhanh đã đến được nơi đó.
Vu Tri Nhạc dựng xe bên vệ đường, Vu Tri An chạy tới trước mặt cô, biểu hiện vô cùng áy náy và ân hận. Phía sau cậu còn có Tề Khải.
Hai cậu thanh niên dong dỏng, chiều cao tương đương như nhau, một người chạy tới trước mặt Vu Tri Nhạc, không khỏi thở dốc.
“Sao rồi?” Vu Tri Nhạc hỏi.
“Em chết mất.” Tề Khải xoa xoa mũi: “Sau đây bố em chắc chắn sẽ đánh em.”
“Ai trong hai đứa lái xe?” Vu Tri Nhạc ổn định tâm trạng, cô nhớ Tề Khải có bằng lái xe.
Tề Khải đáp: “Vu Tri An lái.”
Vu Tri Nhạc: “…”
Nghe vậy, Vu Tri Nhạc túm lấy cổ áo Vu Tri An, trừng cậu: “Em không có bằng còn dám lái xe!”
Vu Tri An biết mình có lỗi, liên tục cầu xin: “Chị, em xin lỗi, em nghĩ đi đường lớn sẽ không sao. Trên đường lại không có nhiều xe, tết năm ngoái em cũng lái rồi, lúc đó không xảy ra việc gì cả.”
Cả người cậu ỉu xìu, ngay cả giải thích cũng yếu ớt.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Vu Tri Nhạc hít một hơi, buông lỏng tay: “Xe bị đâm kia đâu?”
“Ở chỗ đó.” Tề Khải chỉ tay về hướng kia: “Xe em cũng ở đó.”
Cậu rất sợ Vu Tri Nhạc giận cá chém thớt lên đầu mình, dù sao cậu cũng đi cùng Tri An. Dù sao chị của Tri An rất hung dữ, còn có võ nữa.
Cách đó không xa có một chiếc xe sang trọng. Có thể thấy xe của Tề Khải đâm ngang chiếc xe kia. Vu Tri Nhạc nhanh chóng quan sát, xác định rõ trách nhiệm thuộc về bọn họ.
“Chị, bọn họ đang gọi điện.” Vu Tri An run run: “Họ nói nhất định phải báo cảnh sát, làm sao đây?”
“Không gọi cảnh sát thì thế nào?” Vu Tri Nhạc nhận ra hãng xe kia, logo chữ B kèm với hình đôi cánh màu bạc.
Không có bằng lái xe, không có bảo hiểm xe. Xe nhập khẩu Châu Âu, bao nhiêu tiền mới đền được đây?
Vu Tri Nhạc nghĩ cũng không dám nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn phải đối mặt thôi. Cô cho tay vào túi áo, hất hàm về phía bên kia: “Đi thôi.”
Phải chịu phạt và bồi thường. Chỉ có thể như vậy thôi.
Hai thiếu niên giống như có người để dựa vào, tựa như chết đuối gặp phao cứu sinh, cả hai đều đuổi theo cô.
Bên cạnh chiếc xe sang trọng kia, người đàn ông mặc âu phục đang đứng đưa lưng về phía bọn họ để gọi điện thoại liền xoay người lại.
Vu Tri Nhạc hơi nheo mắt, cô cảm thấy người này hơi quen quen.
Cùng vào lúc này, cửa sổ phía sau của chiếc Bently kia dần dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng noãn của người đàn ông.
Bước chân Vu Tri Nhạc chậm lại một chút.
Không biết do cô nhận ra người này, hay do anh đột nhiên nở nụ cười sáng lạn với cô. Dưới ánh mặt trời, nụ cười này có phần chói mắt.
Hết chương 15.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!