Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 6: Anh im lặng được chưa?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 6: Anh im lặng được chưa?


LY THỨ 6

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Buổi chiều, Vu Tri Nhạc nghỉ ngơi ở tiệm bánh ngọt một chút.

Khi đi lái xe thuê thường phải làm đến rạng sáng mới về nhà, thế nên mỗi trưa cô thường nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng.

Sau buổi trưa phường Trần rất yên tĩnh, cảm giác như có thể nghe cả tiếng bước chân hay tiếng gió khẽ thổi qua.

Vu Tri Nhạc nằm trên chiếc giường màu hồng nhỏ, chỉ mới chợp mắt được mấy phút thì có người bên tai nhỏ giọng hỏi: “Tri Nhạc, cậu ngủ chưa…”

Âm thanh đứt quãng.

Là giọng của Trương Tư Điềm.

Vu Tri Nhạc hơi cau mày, mở mắt ra thì thấy Trương Tư Điềm ngồi ở mép giường, đáy mắt cô ấy hiện lên chút bối rối: “Không phải tớ cố ý đánh thức cậu đâu…”

Vu Tri Nhạc ngồi dậy, ngồi ra mép giường, ngáp một cái: “Cậu nói đi.”

Có vẻ như Trương Tư Điềm thực sự thấy có lỗi với cô, tay bấu vào nhau nói: “Tớ mới nhận được đơn hàng lớn đặt tám cái bánh ngọt, tối tám giờ đưa tới quán của chú Tiền.”

“Tám cái?” Lần đầu tiên nghe thấy số lượng đặt hàng lớn như thế, ngay cả Vu Tri Nhạc cũng cảm thấy như đang mơ.

“Ừ.” Trương Tư Điềm gật đầu liên tục: “Tớ không định đánh thức cậu, nhưng một người thì làm không xuể…”

Tại quán của chú Tiền…

Vu Tri Nhạc nghĩ một lát, liên hệ với tin tức nhận được vào sáng nay, hỏi lại: “Là nhóm người kia đặt sao?”

“Không, là chú Tiền gọi điện tới để đặt.”

Vu Tri Nhạc đứng dậy hỏi: “Không nói là ai đặt à?”

“Không.” Trương Tư Điềm đáp: “Chỉ nói là khách muốn đặt thôi.”

Trương Tư Điềm đột nhiên nghĩ ra: “Ý cậu nói người đặt bánh là những người hôm nay đã đến nhà cậu à?”

“Ừ.” Vu Tri Nhạc gật đầu.

Trương Tư Điềm che miệng: “Chết rồi! Tớ nghĩ đám người đó chỉ ăn cơm trưa xong là rời đi. Còn chú Tiền giúp khách đặt bánh sinh nhật cho tiệc rượu buổi tối thôi. Làm thế nào bây giờ? Tiền cũng nhận rồi, hay là bây giờ chúng ta nói không nhận nữa?”

Vu Tri Nhạc khom người đi giày: “Sao lại không nhận?”

Cô đứng lên, tay kéo chun buộc tóc xuống, vuốt tóc vài cái đã buộc thành tóc đuôi ngựa, lại tiếp: “Ngốc hay sao mà có tiền không kiếm?”

Cô lại ngửi một chút, trong không khí ngập tràn mùi cốt bánh nhàn nhạt: “Mà cậu cũng đang làm bánh rồi.”

Mặc áo khoác xong, Vu Tri Nhạc xuống nhà, Trương Tư Điềm đi phía sau, suy nghĩ lung tung: “Tri Nhạc, cậu biết mấy người đó là ai không? Xã hội đen? Sao lại biết địa chỉ nhà cậu?”

“Không phải xã hội đen.”

“Vậy vì sao lại chạy tới tận nhà, còn ghi hận với cậu nữa?”

Trương Tư Điềm tiếp: “Có phải chú Tiền biết cậu là người của tiệm bánh nên cố ý bảo cậu đi giao hàng không?”

“Chắc vậy.”

“Thật là…” Trương Tư Điểm đi nhanh hai bước, sóng vai với Vu Tri Nhạc ở cầu thang: “Như vậy không phải là chui đầu vào rọ sao?” Hay là cậu đừng đi nữa? Tớ cũng không cần đơn hàng này, để bọn họ đặt của chỗ khác đi.”

“Không sao cả.” Vu Tri Nhạc chỉ đáp lại ba chữ.

Trương Tư Điềm dừng lại, nhìn cô gái đứng trên cầu thang, gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân: “Họ có tới mười người đàn ông đấy!”

Người phụ nữ nào đó lại không chút để ý mà trả lời: “Chỉ là mấy tên yếu đuối thôi.”

“…”

Trương Tư Điềm giậm chân, không nói gì nữa, thực chất là không biết phải làm sao. Sau đó chỉ biết nhanh chân đi theo.

____

Bảy giờ năm mươi phút tối.

Mặt trời đã khuất bóng từ lâu, Vu Tri Nhạc lái xe ba gác đến quán rượu của chú Tiền.

Đúng vậy, chính là xe ba gác.

Cô mượn xe ba gác chở hàng của ông chủ bán gạo nhà bên cạnh, vì xe máy của cô không mang được hết tám cái bánh ngọt. Cửa tiệm bánh ngọt lại ở khá xa, không thể mượn ô tô ngay được nên cô chỉ có thể dùng loại phương tiện này.

Xe đi chậm lại khi đến cửa quán rượu, Vu Tri Nhạc vừa vặn thấy được lá cờ đề tên quán rượu. Nhìn xuống dưới có thể thấy trên bậc thềm đá có một người ngồi. Anh ôm đầu, ngồi không nhúc nhích.

Lúc Vu Tri Nhạc phanh xe lại, xe phát ra tiếng kêu tựa như có thể xé tan đêm tối.

Két.

Cùng lúc đó cũng có tiếng cười của ai đó vọng đến.

Vu Tri Nhạc tìm kiếm theo hướng giọng cười thì thấy người vốn đang ôm đầu đã ngẩng đầu lên. Có vẻ như anh thấy cảnh gì đó thú vị lắm, cứ nhìn cô không chớp mắt, sau đó toét miệng cười mãi không dứt.

Hàm răng trắng của anh quả thực rất nổi bật trong đêm, một cái tay còn không ngừng đập xuống đùi, chỉ thiếu nước cười ngả nghiêng, khua chân múa tay nữa thôi.

Vu Tri Nhạc không để mắt tới, cô nhảy xuống cố định xe, xoay người ra phía sau lấy bánh.

“Này.”

Người phía sau gọi, cô không trả lời.

“Này!”

Lại gọi lớn tiếng hơn chút nữa, cô vẫn không đáp như cũ.

“Vu Tri Nhạc!” Anh cố tình gọi, dường như ba chữ đong đầy ý cười.

“…”

Người phụ nữ đưa lưng về phía anh, đang bê hai hộp bánh ngọt. Khi chuẩn bị bê đến hộp thứ ba, cô lại nghe anh gọi.

“Vu! Tri! Nhạc!” Gọi từng chữ một thật rõ ràng.

“…”

“Vu Tri Nhạc, cô giỏi thật đấy, xe gì cũng lái được. Ô tô cũng lái được, giờ đến xe ba gác cũng lái được nữa. Tôi nể cô quá, ha ha. Giỏi, đúng là giỏi siêu cấp, giỏi nhất hệ mặt trời…”

Anh vừa nói vừa cười khẽ, giọng điệu lười biếng vang vang, rõ ràng là đang tiến lại gần chỗ cô.

Vu Tri Nhạc nghiêng mặt đã thấy Cảnh Thắng đứng bên cạnh cô. Anh cong môi, mắt chứa ý cười đang quan sát cô, còn có người đầy mùi rượu nữa.

Vu Tri Nhạc nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát, sau đó trực tiếp không để ý nữa, tiếp tục ra xe lấy bánh ngọt.

“Có muốn tôi giúp một tay không?” Anh hất hàm về phía chiếc xe ba gác.

“Không cần.” Vu Tri Nhạc từ chối thẳng thừng.

“Tôi lại càng muốn giúp cô.” Anh lảo đảo người đi tới, bê ngay một hộp bánh ngọt ra.

Vu Tri Nhạc lạnh giọng: “Bỏ xuống.”

“Không bỏ.” Hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại bướng bỉnh: “Quyết không bỏ.”

Vu Tri Nhạc quan sát, người này đã uống quá nhiều rượu, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa.

Mắt thấy Cảnh Thắng kéo một hộp bánh ngọt ra bên ngoài, Vu Tri Nhạc cầm cổ tay anh, người đàn ông bắt đầu ngả ngớn: “Cô dám nắm tay tôi…”

Hừ hừ hai tiếng, lại nói: “Nắm cái gì mà nắm! Mau buông tay ra!”

Đương nhiên Vu Tri Nhạc không thả ra, ngược lại còn hơi dùng sức.

“Lần này muốn đến khoa xương à?” Cô nhìn vào mắt anh, bình tĩnh hỏi một câu.

Ngón tay Cảnh Thắng mất đi toàn bộ sức lực, chỉ biết trơ mắt nhìn hộp bánh bị người phụ nữ đó ung dung đoạt mất.

Mới vừa rồi tay vẫn còn bị nắm, cuối cùng cũng được buông ra. Mặt anh hơi đỏ, không biết là vì đau hay tức giận nữa.

“Cô điên hả? Giúp cô bê đồ một chút mà cũng bạo lực như thế? Cảnh Thắng trừng mắt lên án: “Cô còn là phụ nữ không?”

“Anh còn giống hơn tôi đấy.” Vu Tri Nhạc không chút nghĩ ngợi đáp lại, sau đó bê ba chiếc bánh vào thẳng quán rượu.

“Mẹ nó!”

Cô bước vào cửa quán sau lưng có người mắng một tiếng, có vẻ như ném món đồ gì xuống đất để trút giận nữa.

____

Lúc này, hai bàn ngồi ở gần cửa quán đều nhìn về phía người phụ nữ này. Nội tâm của họ lúc này đều rõ ràng.

Là người này phải không?

Đây chính là Vu Tri Nhạc trong truyền thuyết?

Đúng không đúng không?

Bởi lúc ngồi đánh bài buổi chiều, giám đốc tiểu Cảnh nhà bọn họ không ngừng quấn lấy ông chủ quán này hỏi đủ các loại tin tức liên quan đến “Vu Tri Nhạc”.

Khi biết được cô ấy làm chân đưa hàng cho tiệm bánh ngọt nào đó, bạn tiểu Cảnh liền vung tay nói muốn đặt tám cái bánh ngọt.

Trợ lý Tống dị nghị: “Trong chúng ta… làm gì có ai đến ngày sinh nhật?”

“Nhiều lời, chính là cậu.” Giám đốc Cảnh lại tiếp: “Hôm nay chính là sinh nhật cậu.”

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, nội tâm mọi người liền rõ ràng hơn nữa. Xinh đẹp thật đấy. Dáng người cũng không tệ, chân dài eo thon. Nhưng lại nói, bên cạnh giám đốc Cảnh cũng không thiếu người đẹp mà.

“Ai đã đặt bánh ngọt?” Vu Tri Nhạc nhìn một lượt rồi hỏi.

“Tôi tôi tôi!”, “Thọ tinh” Tống “bị ép sinh nhật” nhanh chạy đến nhận bánh trong tay cô.

Trợ lý Tống đếm đếm mấy cái bánh, thấy hành động này của anh ta, Vu Tri Nhạc liền nói: “Ngoài kia vẫn còn mấy cái, tôi sẽ mang vào ngay.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

“Được, cảm ơn. Tôi đi lấy cùng cô.” Trợ lý Tống nhanh nhẹn đi theo, dù sao cũng là người phụ nữ giám đốc coi trọng, không thể thờ ơ được.

Cửa mở ra, không khí lạnh liền ùa vào.

Đi được hai bước thì thấy người phụ nữ trước mắt dừng bước, một lúc lâu sau cũng không tiến thêm nửa bước.

Sao vậy nhỉ? Trợ lý Tống có chút nghi ngờ, đi vượt lên phía trên nhìn thì lập tức sửng sốt.

Chẳng biết từ lúc nào, bánh ngọt trên xe ba gác đều bị lấy ra rồi để xuống đất. Mà giám đốc tiểu Cảnh nhà bọn họ lại chiếm lấy không gian bên trong. Hơn nữa, anh còn ngồi như tượng không hề nhúc nhích, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chính là ánh mắt đầy thù địch, cộng thêm gương mặt như đứa trẻ đang tức giận.

Ai là người nói thấy không thoải mái nên đi tản bộ? Sao lại chạy lên xe ba gác ngồi rồi? Còn để hết bánh ngọt xuống đất nữa chứ!

Trợ lý Tống sợ hãi, nhanh nhảu nói: “Giám đốc Cảnh uống nhiều quá rồi, tôi sẽ khuyên anh ấy xuống xe!” Vừa dứt lời anh ta đã chạy đến phía xe ba gác.

Người đàn ông trẻ tuổi trên xe lại bịt tai không nghe, nửa chừng còn đổi tư thế dựa vào thành xe, gác chân lên nghỉ ngơi.

Trợ lý Tống: “…”

Vu Tri Nhạc đi tới, liếc mắt nhìn “giận dỗi” boy, cúi người bê bánh ngọt lên, quay đầu nói với trợ lý Tống: “Trước mắt đem bánh vào trong đã.”

Cô còn nói: “Anh tìm thêm mấy người, khiêng anh ta xuống.”

Ba phút sau, 10 người vây quanh chiếc xe ba gác trong gió rét, hết lòng khuyên bảo. Ngay cả ông chủ quán cũng chạy ra góp vui.

“Giám đốc Cảnh, anh xuống đi.”

Cảnh Thắng: “Mấy người ra đây làm gì?”

“Dù uống nhiều cũng không thể làm loạn như thế mà, đúng không?”

Vốn đã say, tinh thần không tỉnh táo, lại thêm tiếng tranh cãi đến đau đầu, tính khí nóng nảy của Cảnh Thắng lại trỗi dậy: “Tất cả đi ngay cho tôi, đừng có động vào tôi. Hôm nay ông đây muốn nghỉ ngơi ở chỗ này.”

Nói xong còn ôm chặt tay vịn sau lưng, ý nói 10 con trâu cũng đừng hòng kéo được ông đây xuống.

“…” Tất cả yên lặng như tờ.

Vu Tri Nhạc đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát hồi lâu. Cũng không biết xử lý thế nào, cô chào hỏi chú Tiền, chỉ có thể bảo trước mắt để xe ở lại đây một đêm, sáng mai tới lấy. Nói dứt lời liền đi về phía trước.

Một giây tiếp theo, mọi người đột nhiên thấy giám đốc tiểu Cảnh nhà mình như được giải huyệt mà đứng phắt dậy từ trên xe ba gác, hướng về phía trước gào lên: “Cô đi đâu hả? Không cần cả xe…”

Thấy người phụ nữ nào đó không để ý, anh lập tức nhảy xuống, vừa chạm đất liền lảo đảo đuổi theo. Giống như chú chó nhỏ vậy.

Trợ lý Tống cúi đầu đỡ trán.

Ai da… Đúng là không dám nhìn thẳng. Đây là lần đầu tiên thấy giám đốc theo đuổi phụ nữ đến mức này.

Có một nhân viên tốt bụng chạy như bay vào trong quán lấy áo khoác dài tới khoác thêm cho anh, không may lại bị Cảnh Thắng nổi giận bắt quay về. Cuối cùng, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên đưa mắt nhìn theo giám đốc nhà mình.

___

Một nữ một nam, một trước một sau đi một mạch 10 cây số tới một thị trấn. Vu Tri Nhạc nghĩ rằng đi tới nơi nào hẻo lánh một chút, tên nhóc này sẽ không dám đuổi theo nữa, không nghĩ tới anh kiên trì đi theo như thế.

Đột nhiên có tiếng chất vấn: “Cô không cần cả xe, phải không? Xe ba gác cơ đấy, giỏi thật, người bình thường cũng không lái được đâu…”

Vu Tri Nhạc nghĩ có đáp lại cũng như đấm bị gạo. Có lẽ anh đã say lắm rồi.

Vu Tri Nhạc bị anh đi theo cũng thấy phiền, nghe lải nhải cũng thấy phiền, cô dừng lại hỏi: “Anh muốn đi cùng tôi đến khi nào?”

“Tôi không biết…” Cảnh Thắng cũng dừng lại, chậm rì rì đáp lại ba chữ.

Có vẻ như anh say thật, đôi mắt trắng đen rõ ràng có phần ươn ướt. Trong đó lại chứa vẻ ngây thơ và tủi thân vô hạn.

“Đừng có đi theo tôi.” Vu Tri Nhạc ra lệnh: “Về đi.”

Nói xong cô tiếp tục đi.

Cảnh Thắng cũng đi tiếp.

Tình cảnh này thật giống như đi trên đường giẫm phải kẹo cao su mà không gỡ ra được.

Vu Tri Nhạc dừng lại lần nữa: “Anh có thể đừng đi theo tôi nữa không? Anh đứng lại đây đi.”

“Ừ…” Anh đồng ý.

Vu Tri Nhạc lại tiếp tục đi.

Được rồi, chó nhỏ đáng ghét còn ở đằng sau.

Không nhịn được nữa, Vu Tri Nhạc quay người lại lần thứ ba: “Tôi sẽ đi hướng ngược lại, tôi cũng không muốn anh đứng ở nơi đồng không mông quạnh.”

Cảnh Thắng: “…”

Cô vô tình đe dọa một câu như vậy, khiến cho bóng người kia cứng lại một chút rồi rơi vào âm trầm. Cảnh Thắng hít mũi, đáp: “Tôi không nhìn thấy đường, không nhớ phải quay về thế nào.”

Vẫn là đôi mắt chó con ngập nước kia…

Vu Tri Nhạc đứng tại chỗ một lúc, suy nghĩ rồi nói: “Tôi đưa anh về quán rượu, sau đó đừng đi theo tôi nữa.”

Cũng tiện để cô lấy xe ba gác luôn, không cần mất công đi lần nữa. Cảnh Thắng gật đầu nhẹ nhẹ, tỏ vẻ đồng ý. Vì vậy, hai người quay đầu theo đường cũ mà về.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên Cảnh Thắng thấy choáng váng, trời đất cũng theo đó mà quay cuồng, khiến anh phải dừng lại.

Cổ họng liên tục thấy vị chua, có vẻ như có thứ gì sắp trào ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, anh ôm bụng rồi nôn ra. Một lần rồi lại một lần, đã nôn rất lâu rồi. Da dày co rút, quặn lên đau dữ dội, giống như có bàn tay vừa vặn vừa kéo vậy.

Sau khi làm lái xe thuê, cô đã gặp không ít người say rượu, Vu Tri Nhạc đã quá quen với cảnh tượng trước mặt. Cô tiến thêm hai bước, lấy điếu thuốc từ trong túi quần ra, ngậm lấy rồi châm lửa. Cô lẳng lặng hút thuốc, chờ anh nôn xong.

Cũng không biết đã nôn bao nhiêu, người phía sau ngồi xổm trên mặt đất, người run lên. Nhưng sau khi nôn xong, những thứ trong dạ dày đã không còn, cả người Cảnh Thắng thoải mái hơn không ít.

Gió lạnh thổi đến, anh cầm khăn lau miệng hai cái. Sau đó mới chống chân đứng lên, đưa mắt tìm Vu Tri Nhạc. Người phụ nữ ấy đứng cách đó không xa, sợi tóc bay tán loạn trong gió. Giữa tay cô có ánh lửa, ánh sáng ấy thấp thoáng ánh lên khuôn mặt xinh đẹp và chóp mũi nhỏ xinh.

Cảnh Thắng lê bước chân tê dại, vụng về tiến gần tới chỗ cô.

“Ổn rồi?” Vu Tri Nhạc quay đầy nhìn anh, sắc mặt người đàn ông trẻ trắng như tờ giấy vậy.

Anh đáp: “Ừ.”

Khói thuốc tan đi làm ẩn hiện đôi môi đỏ của người phụ nữ, cô kẹp thuốc ở giữa hai ngón tay, nhìn về phía dãy núi phía xa nói: “Hút xong rồi đi.”

Cảnh Thắng chớp mắt mấy cái, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt không rời khỏi mặt cô dù chỉ một giây.

Cô gõ nhẹ tay lên đầu lọc điếu thuốc rồi nhả ra một hơi khói. Khói thuốc chìm vào màn đêm rồi biến mất.

Yết hầu khẽ động, Cảnh Thắng hỏi: “Tôi hút được không?”

Vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình đau rát, khó chịu.

Vu Tri Nhạc liếc anh một cái, cô kẹp điếu thuốc đưa tới trước mặt anh. Người đàn ông liền mở to đôi mắt, chớp mắt mấy cái, không tưởng tượng nổi nhìn về phía điếu thuốc lá.

Làm gì đây?

Sao lại đưa luôn điếu thuốc dở cho anh? Cô ấy đang hút rồi mà…

Mọi giác quan trong phút chốc đều bất an, Cảnh Thắng đáp: “Trên này có nước bọt của cô, không bẩn sao?”

Anh cố ý ghét bỏ ra mặt: “Không thể cho tôi một điếu mới à?”

Vu Tri Nhạc không nói gì, cô rút tay lại, đem điếu thuốc ngậm trong miệng lần nữa.

“Không phải.” Mặt người đàn ông ửng đỏ giống như vừa mới uống say.

“Cô mời người khác hút thuốc thì cũng phải có thành ý một chút chứ. Phải lấy ra một điều mới, sau đó dùng hai tay châm thuốc, không phải là nên như vậy à?”

Mặc dù anh không hút thuốc nhưng trước kia đã từng thấy, đều là như vậy mà…

Anh nhìn cô, lại bắt đầu dài dòng: “Cô để người khác hút tiếp điếu dở của mình, cô cũng đã hút một…”

Chữ “nửa” còn chưa kịp nói ra, giọng của Cảnh Thắng đột nhiên ngưng bặt.

Bởi trong miệng anh đang có một thứ. Đó là điếu thuốc hút dở bị cô cứng rắn nhét vào. Đúng là bất ngờ không kịp đề phòng.

Vu Tri Nhạc: “Anh im lặng được chưa?

Cảnh Thắng quả thật không lên tiếng nữa, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.

Miệng cũng hóa đá, chỉ có thể dùng răng cắn đầu lọc điếu thuốc kia. Thứ cô tùy tiện nhét vào, không phải thuốc lá, mà là thuốc nổ mới đúng. Nếu không trong đầu anh tại sao lại nổ đùng đoàng như vậy được?

Không để ý đến người đàn ông ở phía sau, Vu Tri Nhạc quay trở lại đường đi. Đi được một lúc lại nhận ra không có người đi theo mình.

Cô quay đầu, thấy Cảnh Thắng vẫn đứng ở đó hồi lâu, không phát ra chút tiếng động nào.

Vị thiếu gia này lại làm sao đây…

Vu Tri Nhạc thầm nghĩ tối nay đã khiêu chiến quá nhiều giới hạn của mình rồi, cô nhắm mắt, giọng đè nén nói: “Anh không đi thì tôi đi đây.”

Đầu bên kia nghe được, chậm rãi đứng dậy. Chờ anh đến gần, miệng lại trống không, Vu Tri Nhạc hỏi: “Thuốc đâu?”

Cảnh Thắng rũ mi: “Sợ bẩn nên ném đi rồi.”

Vu Tri Nhạc “ha” một tiếng rất nhẹ, âm thanh đó nhanh chóng bị màn đêm nuốt chọn.

Cảnh Thắng vẫn đi phía sau cô, tay đút trong túi áo không ngừng sờ một thứ. Anh cứ cầm lên rồi lại đặt xuống.

Khi còn ngồi ở chỗ kia, Cảnh Thắng đã vùi đầu thuốc xuống đất để dập tắt. Sau đó… Vì sợ ai đó nhìn thấy nên lặng lẽ nhét vào túi áo… Ngay cả anh cũng không biết lí do mình làm vậy là gì.

Hết chương 6.

Lời của tác giả:

Bạn Cảnh Thắng ba tuổi gào thét nỗi lòng thiếu nam: Ông đây bị người phụ nữ kia trêu ghẹo…

Lời của biên tập: Chương này dài muốn chết TxT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN