Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê) - Chương 7: Không cần ngủ với tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)


Chương 7: Không cần ngủ với tôi


LY THỨ 7

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Sáng thứ Hai, Lâm Nhạc vừa mới nhấp một ngụm trà đã nhận được tin nhắn chat.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Hỏi cậu một chuyện.”

Chỉ cần liếc mắt Lâm Nhạc cũng biết đó là ai, nhắn lại: “Nói.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Cậu nhìn giúp tôi xem cô gái này có xinh không?”

SCC Lâm Nhạc: “Gửi đi.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng đã gửi ảnh.

Ảnh mờ mờ hiện ra, Lâm Nhạc phát hiện có gì đó không đúng. Cô gái này cũng nhỏ nhắn quá đi? Có khi còn nhỏ hơn mẹ anh nữa?

Đợi đến khi ảnh nét hẳn, Lâm Nhạc suýt nữa phun ra ngụm trà trong miệng. Đây là cái gì vậy?

Khung hình rất nhỏ, lại còn bị cắt xén. Trên nền ảnh trắng có khuôn mặt người phụ nữ nào đó. Trông khá giống ảnh trên thẻ căn cước. Nhưng vì độ phân giải quá thấp nên ảnh mờ. Trong chốc lát Lâm Nhạc đã nghĩ mình bị lão thị.

Lâm Nhạc trả lời: “Nhìn cái rắm.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Tôi chỉ có ảnh này thôi.”

Lâm Nhạc: “??? Cậu gửi cho tôi bức ảnh nhỏ hơn 10KB, ngũ quan người ta đều dúm dó hết cả, sau đó cậu hỏi tôi cô ấy xấu hay đẹp?”

Đối phương chần chừ trong chốc lát rồi trả lời: “Chờ một chút, tôi gửi ảnh gốc.”

Ba giây sau.

Khi anh bạn Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng gửi tới “ảnh gốc”, Lâm Nhạc đang ngồi trên ghế suýt chút nữa ngã ngửa.

Đây là ảnh chụp màn hình phần mềm thuê lái xe. Ở dưới có thông tin liên quan của tài xế.

Vu Tri Nhạc: ★5. 0

1024 đơn. Số hiệu: 930766. Đã lái xe 7 năm.

Bên trái phần thông tin là ảnh người lái xe. Lúc này thì đã rõ mười mươi, chỉ là…

Lâm Nhạc tức giận gõ bàn phím: “Cậu đúng là có vấn đề! Sao hôm trước thuê lái xe không hỏi tôi cô ấy trông có được hay không?

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “…”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Quên mất.”

Thấy anh im lặng, Lâm Nhạc lấy lại bình tĩnh hỏi: “Dáng dấp cũng bình thường, thực sự thích cô ấy à?”

Đợi một lát, Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng đáp: “Cậu gửi ảnh cô gái xinh đẹp nhất trong điện thoại của cậu cho tôi xem.”

Lâm Nhạc nhanh chóng gửi ảnh đến: “Đây là nữ thần của tôi, đáng tiếc đã trở thành vợ người khác. Tháng Tám năm nay, trái tim tôi vỡ thành trăm mảnh.”

Trong ảnh đúng là cô gái cực lí thanh tú, nụ cười tỏa nắng.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Xinh thật.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Nhưng vẫn không xinh đẹp bằng cô ấy.” Nói xong liền gửi kèm hình ảnh.

Vẫn là bức ảnh dung lượng không tới 10KB kia:)

Lâm Nhạc: “… Tốt hơn chỗ nào hả?” Rõ ràng cô gái anh gửi nữ tính hơn nhiều.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Không tả được, cô ấy hút thuốc trông đẹp lắm.”

Lâm Nhạc: “Trông thì thấy thanh cao, lãnh đạm như Thiên Sơn Tuyết Liên, không ngờ lại như ông lão hút thuốc vậy.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Nhưng trông đẹp thật mà.” Anh như tưởng tượng lại cảnh ngày hôm đó, lại càng hưởng thụ vẻ đẹp này.

Lâm Nhạc: “Trước kia cậu không quen phụ nữ hút thuốc à?”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Có quen.”

Lâm Nhạc: “Thế thì có gì mới mẻ đâu?”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Nhưng không có ai hút thuốc đẹp như thế.”

Lâm Nhạc đỡ trán, anh cũng sắp không nhận ra chữ “đẹp” viết thế nào nữa rồi.

Lâm Nhạc: “Vậy theo đuổi người ta đi, ngồi dài dòng với tôi làm gì?”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Cô ấy không giống những người kia, theo đuổi thì không hay lắm.”

Lâm Nhạc: “Có gì mà không giống? Phụ nữ trên đời đều như nhau cả, ân cần hỏi han không bằng dùng số tiền lớn mua về.”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Thật không?”

Lâm Nhạc: “Cậu nhớ lại xem, mấy người phụ nữ chúng ta gặp đều như vậy, lạt mềm buộc chặt cả thôi, ban đầu đều…”

Nói đến đây, anh giả giọng nữ: “Ca ca tốt, tiểu Sảnh Sảnh không thích tiền của anh chút nào.”

Lâm Nhạc: “Cuối cùng khi đi dạo phố một vòng, nhìn thấy mấy nhãn hiệu túi xách nổi tiếng mắt cũng sáng lên như hai viên ngọc, cứ nhìn mãi không dứt ra được!”

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: “Nói có lý.”

Sau đó tạm biệt Lâm Nhạc: “Tôi biết rồi. Tạm biệt.”

Lâm Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đúng là trẻ con dễ dạy mà. Sau đó bê ly ra khỏi phòng họp.

___

Từ lúc mặt trời lên cao đến lúc hoàng hôn, Cảnh Thắng chỉ nhốt mình trong văn phòng, nghiên cứu hơn nửa ngày làm thế nào để đưa số tiền lớn một cách khéo léo cho Vu Tri Nhạc.

Đồng hồ treo tường điểm đã gần đến lúc tan làm.

Sau khi nhìn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tâm trạng Cảnh Thắng đã tốt trở lại. Hy vọng đã tìm về với anh sau cơn chán nản. Anh nhanh chóng mở điện thoại, và chọn số điện thoại của Vu Tri Nhạc.

Sao chép.

Dán.

Dán vào khung tìm kiếm của WeChat.

Xác nhận lần cuối.

Màn hình điện thoại nhanh chóng hiện ra kết quả. Cảnh Thắng không khỏi giật mình, số WeChat này là số của “Tiệm Bánh Tư Điềm”.

Phát hiện ngoài ý muốn này làm người đàn ông vui sướng đến mức muốn nhảy lên. Mau kết bạn nào, nhanh nhanh nhanh, thật không chờ được tới lúc kết bạn.

Lý do tiếp cận hoàn hảo nhất chính là: Đặt bánh ngọt.

Chặn lại đã, không thể để cô ấy thấy vòng bạn bè của anh quá sớm được. Chỉ chờ vài phút mà như cả thế kỉ vậy, cuối cùng đối phương cũng chấp nhận lời mời. Sau đó còn gửi lại hai chữ: “Xin chào.”

Cảnh Thắng lập tức đứng ngồi không yên.

Người phụ nữ kia chủ động nói chuyện với anh kìa!

Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với anh đấy! Có đúng không đây?

Cảnh Thắng ngồi thẳng lưng, anh đang mặc tây trang, khép hờ tay trước miệng, thanh thanh giọng hai lần, trông giống như sắp tham dự buổi họp quan trọng. Anh bắt đầu đánh máy…

Mãi mới đánh lại được hai chữ: “Xin chào.”

Đối phương lời ít ý nhiều: “Bạn muốn đặt bánh gì?”

Lại gửi thêm mấy chữ: “Hãy xem mẫu trên vòng bạn bè.”

Cảnh Thắng tỏ vẻ của một khách hàng: “Để tôi xem một chút.”

Chọn mẫu chỉ mất một giây nhưng giả bộ phải tới hai tiếng đồng hồ. Người đàn ông giả vờ chọn lựa hồi lâu, sau đó gửi ảnh bánh chỉ chọn mất vài giây qua. Lấy kiểu mẫu bánh đầu tiên trong vòng bạn bè đi.

Đối phương: “Mẫu bánh Giáng sinh. Bạn lấy cỡ nào?”

Cảnh Thắng: “Có những cỡ nào?”

Đối phương: “Bánh cho bao nhiêu người ăn?”

Cảnh Thắng: “Một người.”

Suy nghĩ thêm một chút lại bổ sung: “Có thể là hai người.”

Đối phương: Bánh cỡ 12 hay 16cm đều được.

Cỡ 12cm đi, Cảnh Thắng trả lời nghiêm chỉnh.

Sau khi trả lời, anh không nhịn được mà đập lên bàn, ha ha ha. Nói chuyện với người phụ nữ này vui thật đấy.

Vui quá, vui quá đi.

Đối phương hỏi: “Bạn muốn lấy bánh lúc mấy giờ?”

Cảnh Thắng gãi đầu: “Trước 9 giờ tối là được.”

Đối phương: “Bạn cho địa chỉ đi.”

Địa chỉ…

Địa chỉ…

Cái này không ổn lắm.

Dù nói là ở cao ốc Cảnh Nguyên hay căn hộ ở quảng trường Chung Sơn đều bị lộ cả. Không được, anh phải gây ấn tượng không thể quên được với cô trên WeChat trước đã.

Cảnh Thắng nhớ tới mục đích ban đầu của mình nên hỏi: “Không cần trả tiền trước à?”

Đối phương đáp: “Căn cứ vào địa chỉ của bạn mới tính tổng đơn hàng được.”

Cũng đúng nhỉ? Quên mất chuyện này.

Nhưng Cảnh Thắng muốn thử thái độ của cô với chuyện tiền bạc nên đáp: “Tôi ở trung tâm thành phố nên hơi xa, bạn thử tính chi phí đưa hàng cao nhất xem.”

Đợi hai giây, đối phương thẳng thắn báo giá vận chuyển: “Tiền bánh ngọt cộng thêm chi phí vận chuyển, tổng là 128 tệ.”

Lúc này, Cảnh Thắng xác nhận người anh em Lâm Nhạc của mình nói không sai, mỗi người phụ nữ đều có khao khát mãnh liệt với tiền bạc.

Mà thứ anh không thiếu nhất, lại chính là tiền.

Tốt lắm.

Lúc này đây, thời cơ đã đến rồi.

___

Cách phường Trần 30 cây số, tại tiệm bánh Tư Điềm.

Vu Tri Nhạc đứng dựa tường, bỏ điện thoại vào trong túi. Cô đi vào phòng làm bánh báo cho Trương Tư Điềm rằng có đơn đặt bánh cỡ 12cm.

Người phụ nữ đang đánh lòng trắng trứng nhìn cô cười cười sau đó đưa tay làm dấu OK. Vu Tri Nhạc đến bên cạnh, cầm miếng vải sạch lên giúp cô ấy lau chén, đĩa vừa rửa.

Vừa lau được vài cái thì điện thoại lại rung lên. Có lẽ là tin nhắn của khách hàng kia. Vu Tri Nhạc đặt cái đĩa trở về, thuận tay cầm điện thoại, liếc mắt nhìn.

Vừa nhìn vào mi tâm lập tức nhăn chặt.

Người có tên “Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng” vừa chuyển tiền cho cô, không phải 128 tệ mà là…

50.000 tệ.

Đúng 50 nghìn tệ.

Bàn tay cô cầm điện thoại run run.

Đối phương còn gửi tin nhắn.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: Đây là hạn định gửi lớn nhất của một ngày.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: Hơi ít một chút.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: Có điều, cô không cần trả lại đâu.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: Đem số tiền còn thừa mua thứ mình thích đi.

Cuối cùng, anh dừng lại một chút.

Một Trong Số Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng: Không cần ngủ với tôi.

Mấy câu này như muốn nói ông đây rất khí chất vậy.

Hết chương 7.

Lời của tác giả:

Vu Tri Nhạc: Trường kiếm 40 mét của tôi đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN