Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) - Chương 11: Hào quang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Chương 11: Hào quang


Editor – Tử Dương

Dụ Sân quay lại lớp trả điện thoại cho Tang Tang, hai mắt Tang Tang tỏa sáng lấp lánh: “Quay được clip nào chưa?”

Dụ Sân lắc đầu.

“Vậy cậu mượn điện thoại làm gì?”

“Gợi 110 hoặc 120.” Chẳng phải cảnh sát và xe cứu thương trong thành phố lúc nào cũng tới rất lẹ sao

Tang Tang ngẩn người, ngay sau đó là một tràn cười hô hố cùng tiếng dọng bàn đùng đùng.

Dụ Sân chẳng thấy buồn cười chổ nào, cô ngồi xuống tiếp tục làm bài tập.

Trong tiếng ồn ào của lớp, một lá bài poker bay qua chân Dụ Sân, mấy ngồi nam sinh ngồi dãy trước quay đầu đỏ mặt nói: “Cậu nhặt hộ mình được không? ”

“Ừm.” Dụ Sân nhặt lên đưa cho cậu chàng.

Mấy chuyện tương tự thế này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, Tang Tang bất mãn trừng bọn họ: “Mấy người cụt tay hết hả?”

Các nam sinh cười ha ha, có người còn chọt chọt đứa kế bên nói: “Nói thiết chứ mình thấy tính Dụ Sân quá tốt luôn í, y chang lớp trưởng nhà mình.”

Mấy người xung quanh liền tán đồng phụ họa: “Đợt chạy 2000m hôm trước có mỗi Dụ Sân chịu đưa nước cho mình.”

“Bạn ấy cũng tới khu bóng chuyền nữa.”

Lúc đầu mọi người còn tưởng Dụ Sân chảnh chọe, khó làm quen vì phần lớn những cô gái xinh đẹp đều có tính tình như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc mấy tuần nay, mọi người lại thấy cô hiền đến độ không thể nào hiền hơn được nữa.

Vùng sông nước nuôi nấng một Dụ Sân xinh đẹp khả ái mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra, hiện tại đa số nam sinh trong lớp đều coi cô như mối tình đầu lý tưởng, có người còn lén chụp cảnh cô đang học bài làm ảnh đại diện.

Kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học, dãy bàn đầu đột nhiên ồn ào.

Dụ Sân ngẩng đầu thấy Đinh Tử Nghiên nổi nóng.

Cô ta quạo quọ hét vào mặt nữ sinh ngồi trước: “Cậu muốn tán phét thì làm ơn ra ngoài gọi dùm cái, nghe mà phát tởm, không tài nào ôn bài được.”

Nữ sinh đỏ mặt, ba chữ mình xin lỗi mới nói được một nữa đã bị câu sau của Đinh Tử Nghiên chọc giận: “Không cho gọi thì thôi, mắc gì tởm.” Đúng là cô gái này đang nói chuyện phiếm với bạn trai nên tự động nhỏ tiếng lại. Vì bị bạn trai chọc nên cô mới cười, ai ngờ Đinh Tử Nghiên vì chút chuyện bé tẻo teo mà cáu lên.

Nữ sinh ngồi cùng bàn kéo tay bạn mình, nhưng đã vào cái trường này học rồi thì không ai hiền cả. Nữ sinh rút tay ra, tức tối nói: “Ngày nào tới tiết thứ ba buổi tự học là cậu lại gọi cho Mục Nguyên nói chuyện oang oang mà tụi này có nói gì đâu? Cứ mỗi lần chuyện tình cảm của cậu có vấn đề là lại lấy bọn tôi ra trút giận, ai mà chẳng biết cậu luôn là người chủ động tìm Mục Nguyên trước.”

Đinh Tử Nghiên giận đỏ mặt: “Mày nói cái gì? Có ngon nhắc lại nghe xem!”

Nữ sinh ngồi cùng bàn khuyên ngăn: “Được rồi, được rồi…”

Lớp học toàn người nhìn, Đinh Tử Nghiên nhớ câu nói lúc nãy của nữ sinh kia mà mặt mũi không biết để đâu. Mục Nguyên có thể coi là người khá nổi tiếng bên tam trung, luôn sống ngay thẳng và thích giúp đỡ mọi người. Hơn nữa thứ hai và thứ sáu tuần nào cũng có siêu xe đưa đón.

Lúc trước vì có người không biết gia thế Mục Nguyên ra sao nên mới đánh bạo hỏi thẳng Đinh Tử Nghiên.

Đinh Tử Nghiên nói Mục Nguyên là anh họ Bách Chính. Sau đó còn bổ sung thêm một câu, ba anh ấy có mở công ty ở tỉnh.

Mọi người đều ngạc nhiên: “Vậy nhà anh ta chắc phải giàu hơn nhà Bách Chính rồi?”

Ánh mắt Đinh Tử Nghiên gượng gạo, nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Đương nhiên.” Cô ta nói dối, thật ra nhà Mục Nguyên rất nghèo, nhờ Nghi phu nhân bỏ vốn giúp đỡ nên ba Mục Nguyên mới có tiền mở công ty, siêu xe cũng là Nghi phu nhân cho người đưa đón cháu trai, suy cho cùng, toàn bộ đều là tiền của nhà họ Bách.

Mọi người không biết nên ai cũng hâm mộ cô ta vừa có bạn trai giàu vừa được bạn trai chiều chuộng, nhưng cũng chính vì Mục Nguyên luôn đối xử tốt với tất cả mọi người nên Đinh Tử Nghiên mới không có cảm giác an toàn. Đó cũng là lý do tại sao cô ta luôn bám theo Mục Nguyên, mặc dù Mục Nguyên chưa nói gì nhưng ai ngờ chuyện này lại biến thành trò cười trong mắt đám bạn cùng lớp.

Đinh Tử Nghiên có ảo giác tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường, âm thầm cười cô ta không xứng với Mục Nguyên.

Cô ta muốn phản bác nhưng đúng lúc này tiếng chuông lại vang lên, Đinh Tử Nghiên có việc cần giải quyết nên chỉ lạnh lùng liếc bạn học kia một cái, sau đó chạy ra ngoài theo hướng qua ban mười lăm.

Nữ sinh ngồi cùng bàn lo lắng nói: “Có khi nào cậu ta đi méc Bách Chính không, sớm biết thế cậu nhịn cho lành.”

Nữ sinh kia cũng sợ, im lặng nắm chặt tay. Cô không sợ Đinh Tử Nghiên mà chỉ sợ Bách Chính.

***

Bách Chính đang nhai kẹo cao su chơi cờ tướng với Bàng Thư Vinh.

Đinh Tử Nghiên chạy lại: “Bách Chính, vé em đâu?”

Bách Chính thuận tay lấy tấm vé trong túi ném cho cô ta.

Bây giờ Đinh Tử Nghiên mới phát hiện trên mặt Bách Chính có vết thương, chắc lại ba cái trò đánh nhau. Nhìn cậu lúc này, bản năng lại có phản ứng căm ghét.

Có vé xong liền đi ngay, cô ta lười kể vụ xung đột lúc nãy cho Bách Chính nghe.

Đinh Tử Nghiên cũng thừa biết Bách Chính chán nghe mấy chuyện vặt vãnh đó, thậm chí là phiền. Bách Chính không có hứng thú với đám con gái, còn cô ta trong mắt Bách Chính chỉ là một đứa thiểu năng trí tuệ.

Đinh Tử Nghiên vừa về, Tang Tang vội chọc chọc Dụ Sân: “Sân Sân nhìn đi, sắp có trò hay để xem.”

Dụ Sân ngẩng đầu, trong tay Đinh Tử Nghiên là tấm vé tham dự trận chung kết, bạn bè cô ta lập tức hiểu ý: “Chu choa, này là vé vào cửa sân vận động đúng không.”

Đinh Tử Nghiên mỉm cười: “Chính xác, Bách Chính cho riêng mình đó.”

Vừa dứt lời, cả lớp lại sôi sục bàn tán chuyện Bách Chính đánh nhau.

“Bách Chính vì Đinh Tử Nghiên nên mới đánh Trương Khôn thiệt hả.”

“Chẳng lẽ giả.”

Đinh Tử Nghiên nghe bọn họ nói vậy, chút bực bội trong lòng mới từ từ tiêu tan.

Tang Tang mếu máo: “Bách Chính vì con quỷ đó mà cả việc xông vào trường người ta cướp vé cũng dám làm.”

Dụ Sân lắc đầu biện giải: “Không phải, Bách Chính đi cứu người, không phải cướp.”

Tang Tang không tin: “Một kẻ đạo đức suy đồi như Bách Chính cũng biết cứu người? Đinh Tử Nghiên còn nói Bách Chính cho riêng cô ta kìa.”

Dụ Sân cố chấp nói: “Anh ấy không cướp vé.” Cô không tin ân nhân là người như vậy.

Đinh Tử Nghiên hớn hở khoe với đám bạn thứ hai tuần sau được đi xem Mục Nguyên thi đấu.

Trong lòng Dụ Sân cảm thấy rất bức bối khó chịu, Bách Chính làm nhiều chuyện cho Đinh Tử Nghiên như vậy mà cậu ta nói mình chỉ xem Bách Chính như anh trai, và tuyệt nhiên không có bất cứ câu nào biện giải cho hành động của Bách Chính.

Dụ Sân uể oải nghĩ, Bách Chính thích Đinh Tử Nghiên nhưng cô gái này quá xấu tính, toàn lợi dụng anh ấy chứ chẳng tốt đẹp gì.

*

Thứ hai là ngày toàn trường thi cuối kì.

Những chuyện khác có thể dễ dãi nhưng riêng mấy kì thi này trường Hành Việt luôn giám sát chặt chẽ. Trường bọn họ có một vị hiệu trưởng mẫu mực, đối với ông, thành tích có thể kém nhưng tuyệt đối không thể giả.

Vì vậy mà các giám thị coi thi rất gắt.

“Vẫn quy tắc cũ, lần lượt nộp điện thoại lên đây hết, trong quá trình làm bài không được châu đầu ghé tai, không được chuyền giấy, không mang bùa, ai xong trước có quyền nộp bài sớm.”

Các bạn học phụng phịu bỏ điện thoại vào túi giữ đồ.

Vì chổ ngồi được xếp ngẫu nhiên nên ngoài Dụ Sân và Đinh Tử Nghiên ra còn có thêm Kiều Huy.

Kiều Huy vui vẻ vẫy tay với Dụ Sân.

Đinh Tử Nghiên nhìn Dụ Sân, ánh mắt ngạo mạn, cô ta nghĩ thầm, số mình may, sẵn tiện cho Dụ Sân biết cảm giác bị cô ta nghiền nát sẽ như thế nào.

Đinh Tử Nghiên rất ghét nghe đám nam sinh gọi Dụ Sân là tiểu nữ thần, cô ta học ở đây hơn một năm trời mà đám rác rưởi đó có bao giờ khen cô ta vậy đâu.

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Môn đầu tiên là môn ngữ văn, Dụ Sân nhìn tổng thể tờ đề, mấy hôm trước Tang Tang có nói, mỗi trường mỗi đề khác nhau, bài thi cũng phân theo cấp độ trường, nhưng vì hiệu trưởng muốn học sinh trường mình làm quen với độ khó của đề đại học nên mới xin ý kiến cấp trên cho trường Hành Việt chung đề với trường tam trung.

Dụ Sân dằn lòng, bắt đầu giải đề.

Tiếng kim đồng hồ kêu tít tắc theo nhịp, hai mươi lăm phút sau, Kiều Huy cười hì hì nhấc tay: “Thưa thầy, em nộp bài.”

Giám thị lại tận chổ thu bài.

Cậu vừa đi vừa chào đám bạn trong phòng: “Các anh em, tui đi đây, các anh em tiếp tục phấn đấu nhá.”

Nguyên lớp lại được trận cười vang.

Giám thị đen mặt: “Nộp bài xong thì đi nhanh đi.”

Có người xung phong nộp bài trước, không tới một tiếng sau, các bạn học cũng nộp bài theo.

Dụ Sân không ngẩng đầu, còn nửa tiếng, trong phòng học chỉ còn cô và Đinh Tử Nghiên.

Đinh Tử Nghiên liếc Dụ Sân, hừ, làm bộ làm tịch.

Hai mươi phút cuối cùng, Dụ Sân kiểm tra một lần, nộp bài lên. Đinh Tử Nghiên vẫn kiên trì ngồi lại, như thể ta đây là học bá, ta đây không được giống người thường.

Hai ngày chấm thi trôi qua, thứ sáu sẽ có kết quả.

Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ không quan tâm tới mấy chuyện thi cử này, Tang Tang chống cằm, than thở nói: “Đó giờ mình chưa được xem trận chung kết thể thao nào, tiếc quá.”

Ánh mắt Hình Phỉ Phỉ thoáng buồn bã, cuối cùng đành cầm khăn lau mặt như không có gì xảy ra: “Mình đi chạy bộ.”

Hình Phỉ Phỉ đi rồi, Tang Tang mới dám thỏ thẻ bên tai Dụ Sân: “Phỉ Phỉ lại cãi nhau với gia đình, nghe nói ba Phỉ Phỉ mắng bạn ấy là đồ vô dụng.”

Dụ Sân nhìn dáng người cao gầy của Hình Phỉ Phỉ, vẻ lạnh lùng đó hoàn toàn không hợp với cô gái này.

Dụ Sân thấp giọng nói: “Phỉ Phỉ không vô dụng, tất cả mọi người cũng thế.”

Vì mục tiêu cao cả đó, lần này cô nhất định phải được hạng nhất.

*

Chiều thứ sáu trước khi tan học, cô Liêu mang gương mặt phơi phới cầm phiếu điểm bước vào lớp, cô kích động đến mức hai mắt đỏ lự.

Lớp học có người lớn tiếng trêu chọc: “Cô Liêu, có phải lớp chúng ta đứng nhất không.”

Các bạn học cười ha ha.

Ai cũng biết đang nói giỡn, vì trước nay ban bốn chưa bao giờ được hạng nhất, thường thì ban sáu là ban đứng đầu, còn ban mười lăm làm đế lót giày.

Mặc dù tất cả bọn họ đều học dở, nhưng dở cũng có nhiều kiểu dở khác nhau, thế nên mới có sự chênh lệch số điểm.

Lần này cô Liêu chẳng những không giận mà còn cười: “Các em đoán gần đúng rồi đó.”

Liêu Vũ mang giày cao gót bước lên bục giảng: “Lớp chúng ta có một bạn thi rất tốt, có thể nói là thành tích giỏi nhất trường Hành Việt chúng ta từ trước tới nay! Bạn ấy không chỉ mang vinh dự cho lớp chúng ta mà còn cho cả trường này nữa!”

Mọi người đều đồng loạt đổ mắt về phía Đinh Tử Nghiên.

Đinh Tử Nghiên cũng hơi bất ngờ, ngay sau liền hấc cằm cười cười, biết ngay kết quả lần này của cô ta không tệ mà, cô ta đã tính sơ điểm lần này có khả năng cao hơn đợt trước, chắc tầm cỡ 480 điểm, nếu đổi thành thi đại học thì cô ta đã đỗ vào trường chính quy rồi.

Tổng điểm cao nhất của mức thi đại học ở thành phố T là 660 điểm, Toán Văn Anh mỗi môn 120, Lý Hoá Sinh mỗi môn 100.

Liêu Vũ chưa bao giờ cảm thấy vui đến vậy, không ngờ trường họ lại có ngày vớ được nhân tài!

“Người đứng nhất là…”

Vì sự kích động của cô Liêu làm ảnh hưởng đến bầu không khí trong lớp nên giờ phút này mọi người đều bất giác ngừng thở theo cô.

“Bạn Dụ Sân, tổng điểm 612!” lúc Liêu Vũ nói câu này, giọng cô cao hơn hẳn, tiếng nói cũng đổi theo.

Các bạn học không nhìn Đinh Tử Nghiên nữa mà tức tốc chuyển hướng sang Dụ Sân.

Sau một lúc lâu, mới có người phản ứng: “WTF? Bao nhiêu điểm!”

“612!!!”

“Tui đi chết đây! Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy, tui đang nằm mơ sao? Trường chúng ta có người được trên 600 điểm hả! Bên tam trung nhiều nhất 600 điểm là đã đứng nhất rồi!””

Đinh Tử Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cô ta cũng nhìn Dụ Sân bằng ánh mắt khó tin. Sao có thể!

Tại sao điểm của con nhỏ đó lại là 612!

Tay Tang Tang run lẩy bẩy: “Mình nằm mơ hả trời, a a a a! chắc mình không mơ đâu nhỉ! Trời ạ, cậu tuyệt vời quá Dụ Sân ơi.”

Dụ Sân nở nụ cười tươi rói, cô cũng rất vui, chỉ cần được 500 điểm là đủ điều kiện dự thi, cuối cùng Bách Chính và Hình Phỉ Phỉ có thể danh chính ngôn thuận ghi danh thi liên kết rồi.

Chuyện này chẳng nào ngòi nổ hất tung cả trường.

Để đề phòng sơ sót, các giám thị đều chấm phúc khảo lại, họ muốn chắc chắn số điểm khủng bố này là thật. Không phải họ coi thường học sinh nhưng từ khi trường Hành Việt thành lập cho đến nay chưa từng thấy trường hợp này xảy ra, ở đây không chỉ giáo viên mà ngay cả hiệu trưởng cũng bị trụy tim.

Kết quả cho thấy, trình độ của Dụ Sân hoàn toàn xứng đáng với số điểm của cô.

Tan học, Dụ Sân không dọn đồ mà chạy lại hỏi Liêu Vũ.

“Cô Liêu ơi.”

“Ừ, sao nào?” Liêu Vũ bây giờ nhìn Dụ Sân như nhìn châu báo, ngắm thế nào cũng thấy vui, mỗi bước đi như cưỡi mây về gió. Lâu lắm rồi Liêu Vũ mới có cảm giác mình là một giáo viên đúng nghĩa.

“Em nghe nói chỉ cần trường chúng ta có người thi trên 500 điểm là toàn trường được quyền đăng kí thi thể thao liên kết đúng không ạ?”

Liêu Vũ ngẩn người: “Đúng là vậy.”

“Thưa cô.” Dụ Sân híp mắt: “Có thể cho các bạn tham gia thi đấu được không?”

Liêu Vũ ngẩn người, nghe người khác phỉ nhổ trường mình đã quen nên cô quên mất ngôi trường này cũng từng có tư cách tham gia thi đấu. Hai mắt Liêu Vũ bỗng dưng ận nước: “Được, em cứ từ từ, cô sẽ phản ánh chuyện này lên hiệu trưởng.”

Dụ Sân phải ngồi đợi một lúc lâu, khi mặt trời đã ngã về tây, cô Liêu mới nhận được cuốc điện thoại của thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nói: “Bên kia cố tình làm khó chúng ta, họ bảo đã lên danh sách hết rồi, nếu vẫn muốn thi thì sẽ bị giới hạn lượng người tham gia, với cả họ cũng bảo gần đây có tổ chức thêm mấy cuộc thi để lấy điểm ưu tiên xét đại học, nếu Dụ Sân tham gia thì họ sẽ ghi tên vào mục đề cử, còn thi liên kết thể thao thì phải đợi sang năm sau toàn trường mới được cấp phép.”

Liêu Vũ nhìn Dụ Sân, khó xử không biết làm sao.

Nếu Dụ Sân nắm lấy cơ hội lần này thì xác suất đậu vào trường đại học danh tiếng sẽ cao hơn trong khi thi liên kết có đợi thêm mấy năm nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì. Huống hồ không phải ai cũng đủ khả năng đậu đại học.

“Dụ Sân, em thấy sao?”

Tháng mười đầu thu, hai mắt cô gái sáng tỏ, không chút do dự nói: “Em muốn các bạn được ghi danh thi đấu!”

*

Chờ Dụ Sân ra tới cổng thì đa số bạn học đã về hết.

Hoàng hôn buông màn xuống phố, khí trời mát mẻ vươn lại cảm giác điều hiu.

Đám thiếu niên tụm năm tụm ba bước ra quán net.

Dụ Sân cười vẫy vẫy tay với cậu, giọng nói trong trẻo: “Bách Chính!”

Bách Chính quay đầu nhìn cô đứng dưới sắc thu đượm nồng, thấy cậu quay đầu lại, cô phấn khởi chạy tới.

Nhiều năm sau đó, Bách Chính không bao giờ có thể quên được hình ảnh của ngày hôm nay.

Dưới con đường rơi đầy lá rụng nhuộm vàng thế giới.

Bỏ lại sau lưng sự thối nát của cuộc đời, bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào nơi phố thị.

Cô mang đến cho cậu một thế giới trải đầy ánh sáng cùng cõi lòng mang nặng hoài bão.

Và cũng chính tại nơi đây… tất cả đều vì cậu mà tỏa sáng.

Cô nói: “Mọi người được phép đăng kí thi liên kết để thể phát huy bản thân rồi đó!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN