Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) - Chương 18: Đau đớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Chương 18: Đau đớn


Editor – Tử Dương

Sao hôm nay Dụ Sân cứ thấy cậu lạ lạ.

Đồng tử Bách Chính đen như vũng lầy, nhìn cô chòng chọc, làm Dụ Sân chẳng hiểu gì hết, chỉ biết sợ sệt hỏi: “Anh không nhớ à?”

Nếu Bách Chính thừa nhận, có phải cả đời này cậu cũng đừng hòng được cô quan tâm? Chỉ cần nghĩ đến hậu quả đó, mạch đậm trong tim cậu lại nhảy bang bang.

Bách Chính nhoẻn miệng cười, biếng nhác nói: “Có chút ấn tượng, khu cổ trấn phía nam, ngày 15 tháng 3, động đất 8.7 độ richter. Lúc nhóm tình nguyện đầu tiên tới, các vật tư cần thiết vẫn chưa chuyển vào.”

Dụ Sân gật đầu.

Cô cười rộ lên: “Em và ba mẹ luôn muốn gởi lời cảm ơn anh.”

“Nếu không có sự kiện đó…” hai tay Bách Chính đút trong túi run nhẹ, vờ bâng quơ hỏi: “Liệu cô có ghét tôi không?”

Dù sao Bách Chính cũng tự biết bản thân gây ra không ít chuyện đốn mạt.

Dụ Sân ngẩng đầu nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cô đang lựa lời để tránh xúc phạm Bách Chính.

“Được rồi, đừng nói nữa, ông đây không muốn nghe.” Bách Chính bực bội cắt ngang, thái độ cô đã rành rành vậy rồi, không cần nghe cũng biết từng câu từng chữ như dao cứa.

Bách Chính không cho nói, Dụ Sân lại quen gặp thái độ vui buồn bất chợt của cậu.

Dụ Sân do dự: “Em về đây.” Chuyện cần nói đã nói, chắc cậu không làm mấy hành động kì lạ như hôm nay nữa đâu nhỉ?

Bách Chính bị điệu bộ vô tội rụt rè của cô chọc cho phì cười. Thế nào, sợ cậu bắt nạt cô sao?

Bách Chính không thèm nhìn cô: “Đi nhanh đi.”

Bằng không cậu cũng không biết nên bóp chết cô trước hay tự bóp chết mình trước.

Thật ra Bách Chính rất muốn giữ mặt Dụ Sân, chất vấn cô sao lại ngốc nghếch đến vậy, khiến tim cậu đập loạn xạ suốt ngày. Vất vả lắm mới hạ quyết tâm, ai ngờ con người ta lại không thích cậu.

Hiện tại tuy đã biết chân tướng nhưng cậu vẫn muốn “diễn”, hành động này không biết nên vui hay nên buồn đây.

Bách Chính dựa người vào thân cây nhìn bóng Dụ Sân xa dần.

Sau một lúc lâu, cậu thử sờ trán mình, nơi đó vẫn còn vươn lại cảm giác mềm mại nhưng lạnh lẽo từ cơn sốt của cô.

Làm người còn chưa nếm đủ tư vị ngọt ngào mà nỗi buồn khổ đã lan dần xuống đáy lòng. Thế nhưng điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, tất cả mọi chuyện đều do cậu tự làm tự chịu.

Nếu Dụ Sân tìm được người thật sự cứu cô rồi, liệu cô có đối xử tốt với người đó như cách mà cô từng đối với cậu, cũng sẽ cười, cũng sẽ bất chấp tất cả để giúp đỡ người đó?

Bách Chính đè ngực.

Mỗi lần tưởng tượng đến hình ảnh ấy, toàn thân cậu lại đau buốt.

Không, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Bây giờ cô còn nhầm tưởng cậu là ân nhân cứu mạng mà đã bắt đầu có thái độ tránh xa, nếu biết cậu không phải……

Bách Chính nhấp môi, nhắn tin cho Từ Học Dân. ――

[Điều tra giúp tôi, rốt cuộc ở khu tị nạn trong trận động đất nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì, ai là người đã cứu Dụ Sân]

*

Dụ Sân nghỉ ngơi mấy ngày, cơn cảm mạo dần chuyển tốt.

Cô phát hiện kể từ ngày quyết tâm tránh xa Bách Chính, cuộc sống của cô yên ổn hơn rất nhiều. Bách Chính đi học theo kiểu tùy tâm trạng, cộng thêm việc cô cố tình né tránh, nên dạo gần đây không còn đụng mặt cậu nữa.

Đến trường vào tuần thứ hai của tháng, sức khỏe Dụ Sân đã khỏi hẳn.

Mặc dù thể chất của cô không đến mức yếu ớt nhưng từ lúc gặp Bách Chính đến giờ, chuyện xui xẻo cứ đua nhau ập tới, ai mà chịu cho thấu.

Xong tiết học thứ hai, tiếp theo là tiết thể dục.

Tháng 11 cuối thu là thời điểm ít học sinh đến trường nhất. Dụ Sân đứng ngay hàng giữa nhìn Đinh Tử Nghiên như “ngôi sao sáng” đứng ở hàng đầu.

Tuần trước Đinh Tử Nghiên bị trật tay, cô ta nghỉ suốt một tuần liền, hôm nay mới thấy ló mặt, hiện giờ đang được mấy chị em tốt quan tâm hỏi han.

Tang Tang thấy cái vẻ bệnh tật như muốn chết lên chết xuống của Đinh Tử Nghiên mà cười khặc khặc: “Mình còn tưởng con nhỏ đó nghỉ nốt nguyên học kì này chứ, đúng là “dao nhỏ cắt tay máu chảy đầm đìa”.”

Không biết hàng trước đột nhiên nói gì, Đinh Tử Nghiên quay đầu liếc Dụ Sân một cái, bước thẳng xuống hàng dưới.

Cô ta lịch sự nói: “Hôm nay sinh nhật mình, Mục Nguyên mời mọi người tám giờ tối nay đến “Khánh Công Yến” dự tiệc, hy vọng mọi người có mặt đông đủ, không gặp không về.”

Chi phí tổ chức ở “”Khánh Công Yến”” vô cùng đắt đỏ, cũng may có chú Bách hào phóng lắm tiền, Đinh Tử Nghiên lại cố tình nhấn mạnh ba chữ “”Khánh Công Yến””, ánh mắt khinh miệt.

Mời Dụ Sân và bọn Tang Tang là có chủ ý. Cô ta nghĩ thầm, Dụ Sân mới chuyển từ khu nạn qua, trong nhà chắc đang thiếu thốn tiền bạc, ấy là chưa tính mảng ăn mặc, đến lúc đó cô ta sẽ diện toàn đồ hiệu để Dụ Sân phải nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ.

Suy cho cùng, sự hiện diện của Dụ Sân không khác gì cái đinh trong mắt Đinh Tử Nghiên, mặc dù cậu ta không làm gì cả, nhưng Đinh Tử Nghiên vẫn thấy mình thua kém con người này.

Đúng lúc sinh nhật, Đinh Tử Nghiên muốn nhân buổi tiệc cho Dụ Sân tận mắt nhìn Bách Chính và Mục Nguyên thay phiên nhau tặng quà đắt tiền cho cô ta. (*)

Đinh Tử Nghiên không quan tâm Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang có tới hay không, cô ta chỉ nhìn Dụ Sân, cười bảo: “Dụ Sân, cậu đi chứ?”

Dụ Sân lắc đầu: “Xin lỗi.” Cô không muốn đi, dẫu sao mối quan hệ giữa cô và Đinh Tử Nghiên không tốt đến mức đó.

Đinh Tử Nghiên không ngờ Dụ Sân lại từ chối thẳng thừng.

“”Cậu không nể mặt mình à?”

Tang Tang cười khúc khích: “Đinh Tử Nghiên, người ta không thích thì người ta không đi, đi hay không là quyền tự do của mỗi người, chẳng lẽ cô muốn cột người ta lôi đi mới chịu sao?”

Đinh Tử Nghiên biết bây giờ mà nổi nóng thì hình tượng thánh khiết của cô ta sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Kỳ thật, cô ta khá nổi tiếng ở trường, trong mắt các bạn học nữ, cô ta là người rộng rãi, thường xuyên tặng quà cho bạn bè. Trong mắt các nam sinh, cô ta là người xinh đẹp yếu đuối, số người yêu thầm trải dài vô số, chẳng qua do ngại Bách Chính nên hiếm ai dám thổ lộ.

Đinh Tử Nghiên không đạt được mục đích đành quay về.

Bạn bè cô ta liền hỏi: “Tử Nghiên, nhỏ đó không tới hả? Chảnh ghê, đều là bạn học với nhau mà mời cũng không thèm đi.”

Đinh Tử Nghiên cười khó xử: “Chắc bạn ấy không thích mình.”

Bạn bè khó chịu thay cô ta, an ủi nói: “Tử Nghiên, loại người đó quan tâm nhiều chi cho mệt. Cậu ta không có tư cách.”

Một nữ sinh tóc xoăn cột đuôi ngựa khác tiếp lời: “Tử Nghiên, sáng nay mình thấy Lữ Phi Hàng xách quà theo, định tặng cho cậu thì phải.”

Ai cũng biết Lữ Phi Hàng thầm thương trộm nhớ Đinh Tử Nghiên hơn một năm nay, gia cảnh vị Lữ thiếu gia đó không tệ, hay lấy việc tặng quà làm thú vui.

Lần đầu Lữ Phi Hàng tặng lễ thấy Bách Chính không có phản ứng. Nhờ đó mà cậu ta đỡ sợ, càng lớn lối theo đuổi Đinh Tử Nghiên nhiều hơn.

Đinh Tử Nghiên nghe chuyện quà cáp, khẽ nhếch môi. Xem chuyện Dụ Sân từ chối lời mời dự sinh nhật như gió thoảng qua tai.

*

Lúc Dụ Sân về lớp, không hiểu sao trên bàn cô đột nhiên có thêm một hộp quà.

Thật ra trong học bàn cô lâu lâu lại xuất hiện vài thứ như chocolate, thư tình, vân vân… Nhưng việc được tặng gói quà xinh xắn thế này vẫn là lần đầu tiên.

Tang Tang không nhịn được “Oa” một tiếng.

“”Là lắc tay của hãng Berry K đó, ai tặng vậy?””

Dụ Sân cũng không biết, cô lật mặt sau, thấy trên đó có ba chữ “Lữ Phi Hàng” to đùng.

Tang Tang: “Ố mố!” Này không phải tên kẻ theo đuổi Đinh Tử Nghiên sao.

Dụ Sân nhíu mi, hình như cô từng nghe nhắc.

Tang Tang biết đó giờ Dụ Sân không lấy mấy thứ này, bắt Dụ Sân trả lại thì xấu hổ, Tang Tang bèn vỗ ngực: “Giao cho mình, mình trả dùm cậu.”

“”Tang Tang, cảm ơn cậu.”

Đinh Tử Nghiên đợi nửa ngày, tận lúc tan học mà mãi không thấy hộp quà đâu.

Sau đó từ miệng nữ sinh tóc xoăn Thôi Đình Đình cô ta mới biết lý do.

“”Lữ Phi Hàng tặng Dụ Sân.”

Đinh Tử Nghiên trợn tròn mắt, tức muốn nổ phổi. Đây là lần thứ mấy rồi! Cô ta thật sự không tài nào nuốt trôi cục tức này.

Thôi Đình Đỉnh thử hiến kế: “Hay tụi mình dạy cho con nhãi đó một bài học?”

Đinh Tử Nghiên hỏi: “Dạy thế nào?”

“”Đoán xem?”

Đinh Tử Nghiên vừa tức vừa nói: “Con nhỏ đó chiếm quà của mình còn dám ngông nghênh trả lại. Hừ, chẳng phải tới tới lui lui chỉ mặc quanh quẩn mấy bộ đồ thôi sao, thử nghĩ xem nếu không có quần áo, cậu ta sẽ thế nào đây.”

Đinh Tử Nghiên không ở lại trường nhưng Thôi Đình Đình thì có.

Thôi Đình Đình nghe Đinh Tử Nghiên kêu mình đi, cô ta vội vàng xua tay. Mặc dù cô ta không phải loại tốt lành gì, nhưng những chuyện xấu xa thế này cô ta thật sự chưa làm bao giờ.

Đinh Tử Nghiên cắn răng nói: “Nếu cậu dám vứt đống đồ đó, mình chia phân nửa quà cho cậu.”

Thôi Đình Đình động lòng, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm gật đầu. Chương trình học ở lớp không khắt khe, cô ta liền lấy cớ về kí túc xá ngủ.

Thôi Đình Đình không ngờ vận may của mình lại tới nhanh như vậy, lúc đầu định đi ngang ngó sơ qua thôi, ai dè phòng 324 không đóng cửa.

Vừa vào cô ta đã tìm được đống quần áo của Dụ Sân.

Trừ số đồ chưa mặc, cô ta cũng với luôn chiếc áo kép màu xanh lam.

Thôi Đình Đình ốm mớ đồ, định bỏ hết vào bao rồi kiếm chổ vứt, kết quả thính giác nhạy bén đột nhiên ngửi được một mùi hương rất lạ.

Thôi Đình Đình khịt khịt mũi.

Cô ta nhìn chằm chằm chiếc áo kép, sao giống mùi em bé vậy nhỉ? Dễ chịu quá.

*

Dụ Sân không dự sinh nhật Đinh Tử Nghiên, Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang cũng không đi.

Ba cô gái ăn cơm chiều ở canteen xong rồi về kí túc xá, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt Dụ Sân là tủ quần áo mở toang.

Tủ gỗ ở trường thuộc loại đời đầu, không khóa được cũng không sửa được. Trí nhớ Tang Tang kém, thường là người ra ngoài cuối cùng nhưng không bao giờ thấy đóng cửa.

Dụ Sân kiểm tra, Tang Tang gấp gáp hỏi: “Dụ Sân, có mất gì không?”

Tâm trạng Dụ Sân ghìm xuống, thấp giọng trả lời Tang Tang: “Không thấy quần áo đâu.”

Số quần áo của cô không nhiều, ngoài chiếc áo kép chưa kịp giặt thì còn áo len, váy đen, và một số áo khoác cùng quần khác, nhưng hiện tại tất cả đều biến mất.

Dụ Sân bình tĩnh nói: “Mọi người kiểm tra xem coi có mất gì không?”

Ba cô gái kiểm tra một lượt, họ phát hiện ngoài quần áo của Dụ Sân thì không mất thêm gì cả. Lần đầu tiên phòng bị mất trộm nhưng ai nấy đều nghĩ đây chỉ là trò đùa dai.

Quần áo Dụ Sân không đáng bao nhiêu thế mà tiền để trong phòng lại không mất, đáng ra phải lấy tiền hơn là lấy quần áo mới đúng.

Tang Tang áy náy vô cùng, nếu được, cô thật sự muốn tát mình một cái: “Đều tại mình, Hình Phỉ Phỉ đã nhiều lần nhắc mình trước khi đi phải khóa cửa, nhưng mình chẳng bao giờ nhớ, nhất định phải tìm cho được tên trộm đó!”

Buổi tối còn có tiết tự học, Tang Tang lấy áo khoác trong tủ đồ ra khoác lên người Dụ Sân: “Cậu mặc đỡ nhen, tụi mình đi tìm liền.”

Trong phòng không có camera giám sát nhưng bên ngoài luôn có! Chịu khó kiểm tra từng nơi, chắc chắn tìm được thủ phạm.

*

Bọn Kiều Huy đang ngồi ngoài tiệm net chơi game, lúc nãy mới nhận được thiệp mời của Đinh Tử Nghiên, sinh nhật năm nào của cô ta gần như muốn mời cả thế giới.

“”Éc, Chính ca, cô ta lại xài tiền cậu à?” Bạo tay thật, mời quá trời người.

Bách Chính xùy một tiếng: “Tiền của lão già.”

Năm rồi vì chuyện chiếc chăn nên cậu mới đi, riêng năm nay thì miễn. Huống chi Mục Nguyên cũng tới dự buổi tiệc đó, mỗi lần Bách Chính gặp cậu ta là tay chân bắt đầu ngứa ngái.

Khoản thời gian gần đây Bách Chính y như kẻ điên, trong đầu lúc nào cũng canh cánh chuyện ai mới thật sự là ân nhân cứu mạng Dụ Sân, mỗi ngày trôi qua không khác gì ngồi trên chảo lửa.

Nói ra cũng thật buồn cười.

Từ cái hôm cậu xin lỗi xong, mấy ngày nay không thấy Dụ Sân tới tìm cậu. Cách đây mấy ngày cậu còn tự an ủi rằng người ta đang bệnh, chắc tầm hai hôm là khỏe!

Ai dè nguyên bữa nay vẫn không thấy bóng dáng Dụ Sân đâu.

Cô lại khùng điên gì nữa không biết, báo đáp không lo “Báo đáp”, muốn phủi mông bỏ chạy à?

Bàng Thư Vinh nhìn thao tác dữ tợn của Bách Chính dưới màn hình, giống hệt hai con bạo long đang phun lửa. Cậu thầm nghĩ, hình như… lâu rồi bọn họ chưa gặp Dụ Sân.

Bàng Thư Vinh không biết suy đoán của mình có chính xác không, bèn vờ hỏi: “Sáng nay vô tình gặp Lữ Phi Hàng, thấy cậu ta cứ cầm hộp quà núp núp ló ló.”

Kiều Huy bật cười: “Cho Đinh Tử Nghiên chứ ai, bình thường còn bày đặt sợ Chính ca này nọ.”

Bách Chính mắt điếc tai ngơ.

Bàng Thư Vinh lén liếc cậu, nói tiếp: “Hừm, không phải, nghe lớp cậu ta đồn, cậu ta đưa cho Dụ Sân.”

Ngón tay Bách Chính khựng lại, giương mắt cười như không cười: “Cho ai?”

Bàng Thư Vinh hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi: “Dụ Sân.”

Giọng Bách Chính không vui, cũng không biết đang nhằm vào ai, cậu nói: “Cô ấy vui vẻ nhận sao?”

Bàng Thư Vinh nói: “Không biết nữa.”

Bách Chính đứng dậy chạy ra ngoài, mẹ nó Lữ Phi Hàng, ngày nào không chọc cậu nổi điên cậu ta không sống nổi đúng không.

Kiều Huy nghi hoặc hỏi: “Chính ca đi đâu vậy?”” Đừng nói đổi ý đi sinh nhật Đinh Tử Nghiên nha, nếu thế bọn họ có nên theo không?

Bàng Thư Vinh dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả liếc cửa ải bị Bách Chính tạm dừng trong game, cười nói với Kiều Huy: “Lo chơi phần cậu đi.”

*

Lúc Bách Chính quay lại trường, bầu không khí tối nay có vẻ yên lặng hơn thường ngày.

Xem ra tiệc sinh nhật lần này Đinh Tử Nghiên làm hơi lố rồi.

Cậu vọt nhanh lên lầu, đi thẳng về hướng ban bốn.

Bên trong lác đác vài người, vừa nhìn là thấy ngay bóng dáng cô gái nhỏ đang cầm sách tiếng anh. Cô mặc áo khoác kiểu hiphop, vừa khôi hài vừa ngốc nghếch, hoàn toàn không giống phong cách mà cô hay mặc trước giờ.

Vài người trong ban bốn thấy Bách Chính đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều hoảng sợ.

Tên ác long nổi danh ban mười lăm đó trời.

Đáng ra giờ này cậu ta phải có mặt ở tiệc sinh nhật của Đinh Tử Nghiên mới đúng? Tự dưng chạy qua ban bọn họ làm gì.

Nguyên ban bốn muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn Bách Chính.

Bách Chính hừ cười: “Dụ Sân, ra đây.”

Dụ Sân ngẩng đầu, ngẩng người nhìn cậu. Tang Tang nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, tụi mình mới biết việc mất trộm có liên can tới Đinh Tử Nghiên đây thôi mà sau lưng đã lén tố cáo với Bách Chính rồi à.”

Câu này làm Dụ Sân càng thêm bất an, cô còn nhớ lúc trước Bách Chính vì Đinh Tử Nghiên mà một hai bắt cô xin lỗi cậu ta.

Tính Bách Chính tùy hứng, không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Bách Chính thấy cô gái nhỏ cứ nhích tới nhích lui trên ghế như cây mọc rễ, cậu nói: “Làm gì đó, mau ra đây.”

Dụ Sân hết cách, đành ra ngoài dưới cái nhìn đăm đăm của đám bạn học.

Gió đêm chợt thổi, Dụ Sân giương mắt nhìn cậu.

Dáng vẻ này có khi nào đã nhận quà của tên Lữ Phi Hàng rồi không?

Bách Chính không hiểu sao lại thấy khó chịu khủng khiếp, cậu túm góc áo hoa hòe sặc sỡ cô đang mặc, kéo đi: “Ra ngoài nói.”

Ánh đèn mờ soi tỏ bồn hoa, Bách Chính vươn tay: “Quà của Lữ Phi Hàng đâu, mang ra đây, tôi tịch thu hết.”

Dụ Sân ngẩn người, lắc đầu: “Em nhờ Tang Tang trả cho cậu ấy rồi.”

Bách Chính nói: “Thật không.”

Dụ Sân gật đầu.

Hai mắt Bách Chính dần nhiễm ý cười.

Còn biết tự giác.

Gió đêm rất lạnh, cậu nhìn dáng vẻ chẳng ra ngô ra khoai gì của cô, không nhịn được cong môi: “Dụ Sân, sao hôm nay mặc đồ như trẻ con vậy?”

Một cô gái ngoan hiền như cô thật sự không hợp với loại loại áo khoác Smart thế này.

“”Là đồ của Tang Tang.” Dụ Sân nói.

“”Đồ cô đâu?”

Dụ Sân nhìn cậu, biết cậu bất công nên không muốn nói.

Tuy Bách Chính bộp chộp nhưng cậu không ngu, thấy thái độ của cô, gương mặt cậu lạnh lùng: “Quần áo đâu? Dám gạt tôi thử xem?”

Mấy năm nay trường Hành Việt loạn ra sao, cậu đều biết rất rõ.

Dụ Sân sợ cậu làm dữ, đành nói: “Bị trộm.”

“”Ai làm?”

Dụ Sân nghĩ thầm, nếu khai liệu cô còn sức giữ lại bộ quần áo cuối cùng này không? Cô mở to mắt dưới ánh đèn trường lập lòe, không nói lời nào.

Bách Chính suýt nữa cười phá lên.

“”Mẹ nó, hỏi cô thôi, cô sợ gì chứ, cô không nói, ông đây tự hỏi người đưa Smart cho cô.” Cậu xoay người định lên lầu.

Dụ Sân chập chừng hồi lâu mới hiểu “Smart” mà cậu nhắc tới là Tang Tang.

Sao cậu lại gọi người ta bằng biệt hiệu đó! Trong khi cậu cũng có hình xăm!(1)

(1) Smart là tên hãng khi đã phiên dịch ra tiếng anh, còn theo nghĩa hán việt thì nó dịch là “”Tóc xù dài””, nên Dụ Sân mới nói vậy.

Cô nhỏ bé không dám làm lớn chuyện, lại nhớ Tang Tang cũng sợ cậu, Dụ Sân vội giữ chặt góc áo.

Đôi tay thiếu nữ nhỏ nhắn trắng trẻo nhưng gầy yếu, cảm giác góc áo bị người sau lưng kéo lại, Bách Chính cười cười.

“”Nói.”

Dụ Sân mím môi, cam chịu đáp: “Xem camera thì người đó là Thôi Đình Đình.”

Bách Chính biết cô gái này vì từng Đinh Tử Nghiên nhắc mấy lần, ánh mắt cậu lạnh lùng.

Dụ Sân sợ cậu tức giận, vội lùi về sau mấy bước.

Bách Chính thấy cô cứ sợ, cơn tức trong lòng càng dữ dội hơn, nhưng lại có phần bất đắc dĩ: “Sợ cái gì mà sợ, tôi có giết cô đâu.”

Cô gái nhỏ nhìn cậu, không nói lời nào.

Ánh mắt thanh thấu nhưng không có sự tín nhiệm đó làm Bách Chính ngơ ngẩn. Đã từng… có chuyện tương tự như vậy. Khi ấy, Dụ Sân đã giải thích rõ ràng, tuyệt đối không phải cô làm, thế mà lòng cậu ngay tại thời điểm đó hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì, chỉ có ác ý, một mực ép cô xin lỗi Đinh Tử Nghiên. Mọi oan ức và tổn thương mà cô phải gánh đều do một tay cậu ban tặng.

Lòng Bách Chính như bị người ta vò nát, đau không thở nỗi.

Lúc đầu, bộ trang phục hip-hop tung bay trong gió có phần khôi hài, nhưng chính điều đó càng khiến cậu hối hận hơn. Sự do dự, sự chần chừ của cô như mũi dao cấu xé tim cậu. Mẹ nó, tất cả đều do cậu hết!

Bách Chính mở khóa kéo, cởi áo khoác ra.

Không khí những ngày cuối thu lúc nào cũng lạnh, muốn tìm hơi ấm ở cái thời tiết này chẳng khác gì tìm ánh sáng ngay đêm tháng 11.

Dụ Sân đột nhiên bị chiếc áo khoác to rộng bao lấy.

Cô giương mắt đối diện đôi mắt ba phần kiềm nén, bảy phần nùng liệt còn hơn cả ánh lửa trước mặt.

Cậu nhìn cô, trái tim vừa ngọt ngào vừa đau đớn, cuối cùng dừng ở nụ cười.

“”Dụ Sân, tôi dẫn cô đòi lại công bằng được không.”

(*) Mắc ói quá má ôi!!!! trình độ ảo tưởng thượng thừa cmnr:), nói thiệt với mọi người chứ mỗi lần edit tới đoạn của Đinh Tử Nghiên, và sắp tới là đoạn của mẹ Bách Chính là máu lại dồn ngược lên não:((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN