Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 19: Nghiện
Dụ Sân tròn xoe mắt, còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng rõ ràng áo khoác vẫn còn đây, bọc cô kín mít, gió thu không lọt.
Cậu nói: “Đợi tôi ít phút.”
Bách Chính đi như sấm rền gió cuốn, thậm chí Dụ Sân còn chưa kịp cởi áo trả cậu mà cậu đã đi mất.
Bách Chính muốn làm gì đây?
Dụ Sân vội cởi khóa kéo, đáng tiếc lại bị áo Bách Chính giữ chặt, hai tay kẹt luôn trong áo, Dụ Sân cúi đầu, muốn cởi cũng không cởi được.
Đứng ngẫm nghĩ hồi lâu, chẳng lẽ dùng răng cắn khóa kéo xuống?
Hoặc chạy về lớp nhờ Tang Tang mở giúp?
Nhưng mấy cô cậu thành phố hay thích tám chuyện bát quái, nếu cô về lớp trong tình cảnh éo le thế này, kiểu gì nguyên trường cũng đồn ầm lên.
Dụ Sân bất lực, hết cách rồi, đành thử rướn người lên xem tay có với tới khóa kéo không.
Đúng lúc Bách Chính quay xe lại thì bắt gặp cảnh này, mặt cô đỏ bừng, phần vì áoTang Tang quá lớn, phần vì chiếc áo ngoài siết quá chặt nên mãi vẫn không mở được.
Thật ra lúc Bách Chính khoác áo cho cô, cậu đâu nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, cậu lại muốn cười.
Chậc, nếu không nhét cô vào áo, chắc con người ta đã trốn về lớp từ lâu.
Cậu bước tới bao nhiêu bước là Dụ Sân lùi lại bấy nhiêu.
“”Bách Chính, em không đi, mai em sẽ báo chuyện này cho cô chủ nhiệm.”
Bách Chính cố ý túm chiếc áo mới vừa nhích lên hơn phân nửa xuống, sau đó ôm cô, Dụ Sân đang liều mạng giãy giụa bỗng dưng hóa đá, mắt cậu cười cười.
“Ngốc ơi là ngốc, tôi được việc hơn chủ nhiệm lớp cô đó.”
Thật lòng Dụ Sân không muốn tới “Khánh Công Yến” chút nào, nơi đó đã để lại cho cô quá nhiều bóng ma tâm lý, cô lắc đầu: “Em không đi.” Có một số việc, chỉ cần trường can thiệp là được.
Nếu đây là trò đùa dai của Bách Chính, xin lỗi, cô không có hứng chơi, tha cho cô đi, cô mới vừa hết bệnh thôi đó.
Ý cười trong mắt Bách Chính phai đạm, tất cả những chuyện xưa cũ đồng loạt biến thành lưỡi dao gió, thổi nát tim cậu.
Cậu không ép Dụ Sân lên xe mà lẳng lặng cầm nón.
Dụ Sân sợ hãi nhìn cậu, cô bị nhốt trong áo, không biết nên chạy đi đâu.
Nhưng ngay sau đó, Bách Chính cúi đầu đội mũ bảo hiểm cho cô, ngăn cách tiếng ồn ào huyên náo từ lớp học, thế giới bỗng chốc lặng thinh, gió lạnh không còn thổi vào mặt, Dụ Sân nhìn đôi mắt đen nhánh của thiếu niên qua lớp kính.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bách Chính chu đáo đội mũ bảo hiểm cho ai đó, còn lần quần cả ngày không chịu buông vì ỷ cô gái nhỏ không chạy được.
Bách Chính cúi đầu, xuyên qua lớp kính là đôi mắt thanh thuần đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
Mặt cậu đỏ ửng.
Mẹ nó, mình làm cái quái gì vậy, mới hôm qua con người còn thẳng thừng từ chối cậu.
Bách Chính ra lệnh: “Đi nhanh, lời ân nhân nói cô không hiểu à. Dụ Sân cô phải báo đáp tôi, phải nghe theo yêu cầu tôi dặn, mau lên.”
Dụ Sân thiệt hết cách.
Do dự cả buổi, cô mới ậm ừ lên xe. Dụ Sân nói: “Anh cởi áo khoác giúp em được không? Em ngồi không được.”
Dụ Sân rất sợ tốc độ lái xe nhanh như sấm của cậu, hơn nữa cậu lại không cho cô vịn, nếu để nguyên trạng mà ngồi thế này, cô thấy tình hình có vẻ không ổn.
Bách Chính chả buồn quay đầu, cậu trở tay cầm ống tay áo bay lỏng thỏng buộc vào bụng mình.
Cô gái nhỏ đụng trúng lưng cậu, hoảng sợ hô: “Bách Chính!”
Bách Chính cong môi: “Nghe rồi, không điếc.” còn thuận tay buộc chặt hơn cho cô khỏi ngã.
Dụ Sân bị cậu trói, sợ tới mức mặt mày tái mét.
Nếu sớm biết cậu dã man bạo ngược thế này, cô đã không thỏa hiệp vì cái lý do trả ơn trả trấu của cậu.
Bách Chính khởi động xe, kiểm soát tay lái, cố gắng chạy chậm.
Đây là lần đầu tiên cậu chạy ngang con phố với tốc độ rùa bò thế này, đã vậy còn là buổi tối. Cảm giác lạ lẫm truyền từ eo khiến đại não cậu trống rỗng. Nhưng khổ nỗi lớp áo khoác trên người cô gái nhỏ quá dày, nên khoảng cách giữa cậu và cô không gần mấy.
Dụ Sân hoảng hồn nhưng lát sau thấy mình vẫn an toàn, cô thở phào một hơi.
Dụ Sân lén nhìn cậu, thiếu niên không có áo khoác, chỉ mặc áo thun đơn giản màu đen. Bách Chính là người hung dữ, nên phong cách ăn mặc cũng y như tính cậu, con sư tử giương nanh múa vuốt sáng bừng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Dụ Sân nhìn xuống cậu.
Lúc trước cô không ngồi gần nên không để ý, hôm nay có “cơ hội” bị cậu cột, cô mới thấy rõ hình xăm, nếu so với họa tiết trên áo thì hình xăm này còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, trông giống con vật nhưng nhìn tới nhìn lui lại thấy không giống.
Qua ánh đèn, cô thấy vài vết sẹo mờ nằm ẩn sau lớp hình xăm dữ tợn.
Dụ Sân chớp chớp mắt.
Từ đầu đến cuối Bách Chính không nói lời nào, nhưng chờ mãi mà không thấy cô gái ngồi sau nói gì, bèn bực bội giục cô: “Nói chuyện đi chứ, bị dọa xĩu rồi hả?”
Có khi nào lại khóc nữa không?
Bị cậu giục, cô gái nhỏ bèn hỏi: “Anh xăm hình gì trên cổ vậy?”
Bách Chính cười đáp: “Mãnh thú Cùng Kỳ(*), nó ăn thịt người, sợ không?”
Theo cái nhìn khách quan mà nói, hình xăm trên cổ cậu rất xấu, người nhìn người sợ, hơn nửa diện tích cổ là hình con Cùng Kỳ uốn lượn, mỗi lần Đinh Tử Nghiên thấy là né chổ khác, ánh mắt ghét bỏ.
Trên thực tế, Bách Chính gặp riết rồi quen.
Bất cứ ai thấy hình xăm trên cổ cậu đều nghĩ cậu là người xấu.
Cậu đang chờ cô sợ, sau đó cậu sẽ có cớ hù cô, để sau này cậu nói gì cô cũng nghe.
Nhưng cô chỉ “à” một tiếng, sau đó hỏi cậu: “Còn vết thương thì sao? Đau không?”
Toàn thân Bách Chính đột nhiên cứng đờ. Trước giờ chưa thấy ai hỏi cậu rằng, vết thương có đau không. Cũng giống như đêm đó, cô cẩn thận nâng mặt cậu lên, bôi thuốc cho cậu, ánh mắt vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ.
Bách Chính không nói, thật ra miệng vết thương là do một tay mẹ ruột cậu làm, kể từ lần giết cậu không thành.
Bách Chính chưa bao giờ được người khác quan tâm, chưa bao giờ được ai chăm sóc, mãi đến khi con Cùng Kỳ này xuất hiện, nó lại tàn nhẫn giáng thêm cho cậu một đòn phản kích đau tận tâm can.
Mọi người nhìn vết sẹo đều nghĩ tên bại hoại thích gây chuyện thị phi bị vậy là đáng, cho nên cậu khá ngạc nhiên khi có người hỏi cậu đau lắm đúng không?
Trách sao được khi bản tính xấu xa đã ăn quá sâu vào xương máu cậu, mỗi lần Bách Chính nhớ tới cảnh bắt nạt cô, ức hiếp cô, bản thân lại thấy mình thật khốn nạn.
Đau đớn thay, thứ tình cảm xa lạ đang ngày một lớn dần lại biến thành lưỡi dao cắt nát tim cậu, làm mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bách Chính cong môi: “Không đau.”
Cô “ừ”, giọng như mèo kêu.
Ân nhân không sao thì tốt.
Dù có đau thế nào thì chuyện cũng đã qua, giờ nhắc lại, còn biết gì hơn ngoài cười. Dù cô không ưa tính cậu nhưng sự thật người cứu cô vẫn là Bách Chính, hơn ai hết, cô luôn mong cậu sống tốt.
Song, Dụ Sân không biết, nỗi đau mà cậu phải gánh là những kí ức không thể nào quên.
Nụ cười trên mặt Bách Chính lui dần, cậu biết, sự ấp áp thoáng qua đó đến từ việc cậu lừa cô, nhưng cớ sao cậu vẫn thấy nghiện…
Cậu thích cảm giác đó, thậm chí là lưu luyến.
Vậy nên, cả đời này cậu không bao giờ dám nói sự thật cho cô biết.
Lúc tới cửa “Khánh Công Yến”, Dụ Sân nói: “Em không vào.”
Cô cúi đầu nhìn mũi giày, Bách Chính từng nói, muốn vào phải cởi quần áo.
Bách Chính rủa thầm, cuối cùng nói: “Được, không vào thì không vào.””
Cậu vừa bước vào cổng lớn, giám đốc đã nhận ra cậu, vội chào đón: “Bách thiếu đại giá quang lâm, mời vào trong.”
Bách Chính chúa ghét điệu bộ nịnh nọt của ông ta, bực bội quát: “Bảo Đinh Tử Nghiên và con nhỏ Thôi Đình Đình kia ra đây, ông đây “cho mời”.”
Giám đốc biết tối nay toàn bộ Khánh Công Yến đã được Đinh Tử Nghiên bao trọn, hiện tại đang tiệc tùng tưng bừng bên trong, nhưng cô gái đó xài tiền của nhà họ Bách, còn người trước mặt mới là chủ nhân chân chính.
Giám đốc cười đáp: “Được, cậu chờ một lát.” Ông ta ra hiệu, lập tức có người vào tìm.
*
Đinh Tử Nghiên không ngờ từ Bách Chính đến đám Kiều Huy, không một ai tới dự sinh nhật cô ta.
Đã vậy có người còn cố tình hỏi: “Đinh Tử Nghiên, sinh nhật cậu sao Bách Chính không đến?”
Ai cũng biết Bách thiếu theo đuổi cô ta, bảo vệ cô ta, nhưng sinh nhật chẳng thấy mặt đâu?
Đinh Tử Nghiên cắn răng cười: “Chắc tại hôm nay có Mục Nguyên tham dự.”
Mọi người đều ngầm hiểu, tình địch gặp nhau có bao giờ bằng mặt?
Tên đại ác bá kia chắc do cầu mà không được nên chột dạ không đi.
Đinh Tử Nghiên nhìn đồng hồ: “Chắc Mục Nguyên sắp tới rồi.” Mục Nguyên đã hứa 9h tới là tới, cậu không bao giờ thất hứa.
Nghe xung quanh ai nấy đều khen Mục Nguyên, còn đoán Mục Nguyên sắp tặng quà gì cho cô ta, tâm trạng Đinh Tử Nghiên mới đỡ bực bội.
Đúng lúc có nam phục vụ chạy vào, lễ phép nói: “Thưa cô Đinh Tử Nghiên, cô Thôi Đình Đình, bên ngoài có người tìm.”
Đinh Tử Nghiên hỏi: “Ai?”
Nam phục vụ nói: “Bách thiếu.”
Chung quanh mồm năm miệng mười ríu rít bàn tán.
“Chẳng phải Bách Chính không đi sao? Tự dưng giờ chạy qua đây?”
“Chắc vì Tử Nghiên.”
“Nhưng cậu ta tìm Thôi Đình Đình làm gì?”
Câu cuối cùng làm mọi người trăm mắt nhìn nhau. Đúng vậy, tại sao Bách Chính lại muốn gặp Thôi Đình Đình?
Thôi Đình Đình giật thót nhìn Đinh Tử Nghiên. Đinh Tử Nghiên cắn răng, nói với nam phục vụ: “Anh nhắn Bách Chính dùm, nếu anh ta muốn dự sinh nhật thì tự vào đây.” Cô ta cũng hơi lo, vì vậy phải cố tỏ vẻ.
Cứ cho tính Bách Chính kiêu căng ngạo mạn thì đã sao, chẳng phải anh ta vẫn quan tâm sinh nhật cô ta đó thôi!
Đinh Tử Nghiên sợ Bách Chính làm ẩu, nhân lúc nam phục vụ xoay người định đi liền bổ sung thêm một câu: “Anh nói với anh ta, chuyện cái chăn.”
“Tử Nghiên, chăn gì?”
Đinh Tử Nghiên cười miễn cưỡng: “Không có gì.”
Bách Chính quan tâm chiếc chăn đó như vậy, mặc kệ mục đích thật sự của anh ta là gì, chắc chắn nghe xong cũng phải nhún nhường chứ nhỉ? Mấy lần trước chỉ cần cô ta nhắc là Bách Chính sẽ tự động thỏa hiệp.
Tối nay cô ta mời rất nhiều người đến, nếu lỡ có chuyện, mặt mũi cô ta không biết ném xó nào.
Đinh Tử Nghiên cảm thấy hối hận vì đã tin tưởng Thôi Đình Đình. Đồ vô dụng, mỗi chuyện cỏn con mà cũng làm không xong thì đừng hòng được chia quà.
Nam phục vụ ra ngoài truyền lại lời Đinh Tử Nghiên nói.
Bách Chính suýt cười.
Chăn?
Cô ta tưởng cô ta là người cứu cậu sao? Mạng cậu lớn lắm, bị người ta cắt cổ mà vẫn sống phây phây đó thôi, cho dù đêm đó không có chiếc chăn kia, cậu cũng không chết rét đâu mà lo.
Kể ra thì buồn cười nhưng nhờ mùi hương của chiếc chăn nên cậu mới thích Đinh Tử Nghiên.
Đáng tiếc, cuộc đời Bách Chính cực ghét ai uy hiếp cậu. Bách Chính cười khẩy, nói thẳng: “Không ra thì để ông đây đích thân kéo ra!”
Giám đốc thấy cậu nổi giận đùng đùng, không giống như đang nói đùa.
Nam phục vụ quay ngược vào trong, nhưng lần này không đi một mình, mà kéo theo một đám.
Không đến ba phút, Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình hét chói tai, cưỡng chế lôi ra.
Đinh Tử Nghiên phát cáu, tại sao cô ta lại bị lôi đi trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Bách Chính, anh điên à? Anh muốn làm gì tôi?”
Thôi Đình Đình run như cầy sấy.
Bách Chính chà tay, hỏi Thôi Đình Đình: “Cô là người lấy quần áo Dụ Sân đúng không?”
Thôi Đình Đình nói: “Không, không phải.”
Bách Chính cười: “Cho cô cơ hội cuối cùng, mau lấy đống đồ đó qua đây, đừng để ông đây ra tay.”
Cậu đứng dưới đèn nhưng nửa bên mặt lại khuất sau bóng tối, thái độ xấc xáo.
Đinh Tử Nghiên vội nói: “Anh nói gì vậy, quần áo nào!” Cô ta đang gián tiếp nhắc Thôi Đình Đình tuyệt đối không được nhận.
Thôi Đình Đình bị dọa phát khóc, Bách Chính khủng khiếp thế nào, cô ta rõ hơn ai hết, tới Trương Khôn mà anh ta còn dám đánh, huống chi hạng tép riu như cô ta.
“Em không cố ý nhưng lỡ vứt hết rồi. Không… còn chừa một bộ.”
Cô ta nhớ mình vẫn còn giữ chiếc áo kép thơm nức đó, không dám vứt vì tiếc.
Chiếc áo tuy đã cũ nhưng chất vải rất mềm, thậm chí cô ta còn định đem áo ra cửa hàng hỏi người bán đây là mùi nước hoa gì.
Đinh Tử Nghiên cắn răng, vừa tức vừa sợ.
Bách Chính quay đầu nhìn Dụ Sân.
Cô gái nhỏ đứng dưới gốc cây bên đường như bóng ma, mở to mắt nhìn bọn họ. Nhưng thái độ vô cùng bình thản, như thể không muốn so đo với Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình.
Bách Chính nhớ cô từng thành khẩn nói mình muốn “Báo chủ nhiệm”, cậu cười cười…
Bách Chính hỏi: “Đồ đâu?”
Thôi Đình Đình vội nói: “Ở trong ở trong, em bỏ nó trong túi, em đi lấy liền.”
TD: Chương sau có biến, hê hê:))) để mị coi sang chương sau, con trà xanh như mi có dám lôi vụ chăn ra nói nữa không:)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!