Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) - Chương 26: - Soái Tạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Chương 26: - Soái Tạc


Editor – Tử Dương
***
Tóc mái Dụ Sân nhẹ bay dưới làn gió rét, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Dụ Sân ngửa đầu nhìn Bách Chính, quả thật thiếu niên này có một sức sống vô cùng phi thường, chưa đầy một tháng mà sức khỏe cậu đã hồi phục hoàn toàn.
Bách Chính nói: “Dụ Sân, anh hỏi bạn em rồi, học phí bên Tam Trung một năm bốn ngàn hai, nhưng Hành Việt chỉ có tám trăm.”
Dụ Sân chớp mắt, hình như Bách Chính biết cô sắp chuyển trường thì phải.
Cô nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Dụ Trung Nham không phải người mạnh miệng, nếu ba đã dám cho cô tới đó học thì chắc chắn không có gánh nặng về kinh tế.
Bách Chính bực bội: “Trường Tam Trung hay bị dột, không có điều hòa, cả quạt cũng ít khi mở. Năm rồi Hành Việt mới vừa trùng tu, mùa đông hay mùa hè đều có điều hòa.”
Dụ Sân nói: “Đi học chứ không phải đi hưởng thụ, vả lại môi trường học ở Tam Trung rất tốt.”
Bách Chính mím môi, mang một bụng ức chế mà không dám phát hỏa.
“Học, học, học, mấy người học giỏi nên mấy người không thích hưởng thụ, chỉ có ông đây là thích thôi.” Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay: “Dụ Sân, nếu Hành Việt cải cách thành trường giỏi thì em có ở lại không?”
Cô gái nhỏ nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
Một tay Bách Chính thọc vào túi, tay còn lại cầm giấy đọc nội quy trường trước cái nhìn đăm đăm của cô.
“Điều thứ nhất, yêu nước, tôn trọng kỷ cương, tôn kính quốc kỳ, quốc huy, chấp hành hát quốc ca.”
“Điều thứ hai, đến trường đúng ngày, không đến muộn, không về sớm, không trốn học.”
“Điều thứ ba, không đánh nhau, không gây gỗ…” Cậu dừng một chút, mẹ bà, sao không có điều nào hợp ý cậu vậy, Bách Chính nghía mắt nhìn Dụ Sân, mặt dày mói tiếp: “Không hút thuốc, không uống rượu, không nói tục, không tụ tập đánh nhau.”
……
Trong mắt Bách Chính, cậu không thích mấy điều khoản này chút nào, nhưng dù vậy, cậu vẫn đọc qua một lần cho cô nghe.
Dụ Sân không nhịn được hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Bách Chính nói: “Chẳng phải em luôn mong… anh học cách trở thành người tốt sao? Nếu anh tuân thủ, thậm chí phần lớn những học sinh trong trường đều tuân thủ, liệu em có thể cân nhắc, không chuyển trường nữa được không.”
Dụ Sân ngạc nhiên nhìn cậu, cô không tin Hành Việt lại có một ngày chấp hành nội quy trường. Lúc đầu Dụ Sân còn tưởng Bách Chính mượn cớ để giữ cô lại, nhưng mọi chuyện không như cô nghĩ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đồng ý hay không đồng ý?”
Dụ Sân im lặng, cô không tin cậu làm được.
Bách Chính nhìn thái độ thẳng thắn của cô mà tức muốn ói máu: “Em không tin?”
Theo bản năng, cậu định làm dữ với cô, nhưng cuối cùng chỉ biết nghẹn họng câm nín.
Quên đi, toàn làm chuyện dư thừa, Dụ Sân không tin cũng phải, hạng người bất nhơn như cậu thì lấy quyền gì để được người khác tin tưởng?
Bách Chính cầm bản nội quy, xoay người đi.
Nhưng mới đi được hai bước, lại quay đầu lớn tiếng: “Dụ Sân, em coi thường anh quá đó! Nếu Hành Việt thay đổi mà em dám chuyển trường, em có tin anh đánh gãy chân em không?”
Dụ Sân sửng sốt, mắt ngậm ý cười.
Biết ngay mà, còn chưa tới một tiếng mà Bách Chính đã giở thói xấu tính rồi.
Mặt Bách Chính đột nhiên đỏ bừng.
Cậu rủa thầm: “Tại em hết.”
*
Cuối tuần về nhà, Dụ Trung Nham lại nhắc vụ trường.
“Bên Tam Trung nói Dụ Sân đủ chuẩn, nhưng do sắp tới kì nghỉ đông nên chưa thể xếp lớp. Nếu muốn chuyển thì đợi qua mùa đông rồi tính, Sân Sân chỉ cần thi cuối kì cho tốt, đợi khai giảng năm mới rồi làm thủ tục nhập học sau.”
Đương nhiên, ngoài vấn đề này ra thì tiền là thứ không thể thiếu, Dụ Trung Nham không muốn con gái lo nên không nói.
Vạn Xu Mính mừng ra mặt: “Chỉ cần trường họ chịu nhận là được.”Huống chi một người mới đến thành phố T như bà còn biết điểm chuẩn của trường Tam Trung cao thế nào.
Dụ Trung Nham thấy chủ ý này không tồi, có thời gian để con gái chia tay lớp. Vả lại ông cũng biết tại sao bên Tam Trung lại làm vậy, hiện giờ tất cả các trường đều đang trong thời gian chuẩn bị thi cuối kì, nếu đòi chuyển liền thì hơi khó cho họ.
“Con cứ từ từ suy nghĩ.”
Dụ Sân gật đầu: “Cảm ơn ba.”
Tối hôm đó, Dụ Sân quay lại trường thì thấy có nhiều người vây quanh bản thông báo.
“Coi gì vậy?”
“Kiểm điểm của Bách Chính!”
“Không phải chứ, cậu gạt tôi à? Bách Chính mà viết kiểm điểm?”
Các bạn học cãi cọ ầm ĩ, Dụ Sân dừng chân, đột nhiên nhớ những lời Bách Chính từng hứa với mình, nên qua bản thông báo xem thử.
Chữ nào chữ nấy to đùng, đua nhau giương nanh múa vuốt y như tính cách của chủ nó vậy.
Trên giấy liệt kê các tội hút thuốc, kéo bè kéo lũ đánh nhau, ẩu đả gây sự. Dụ Sân nhích dần xuống, hóa ra Bách Chính không xấu đến mức chuyện gì cũng dám làm.
Có người đùa vui: “Sao ít thế? Không thấy cậu ta nhắc tới vụ ép Dương Dư Hàm thôi học hồi đầu năm.”
“Dương Dư Hàm?”
“Ừ, cô bạn từng mắng Đinh Tử Nghiên ấy, ít lâu sau thì bị đuổi. Đợt đó Đinh Tử Nghiên có vẻ đắc ý lắm.”
Người đứng sau nhỏ giọng giải thích: “Dương Dư Hàm thôi học do bệnh bạn ấy chuyển nặng, cần thời gian để điều trị, Đinh Tử Nghiên nói dối chứ thật ra Bách Chính không ép.”
“Sao cậu biết?”
Nữ sinh kia đáp: “Mình là hàng xóm của Dương Dư Hàm, lúc trước vì ngại Đinh Tử Nghiên nên không dám nói.”
“Mọi người nói xem, sao tự dưng Bách Chính lại viết kiểm điểm?” Làm gì có ai học ở trường này mà chưa từng làm đôi ba chuyện chuyện quậy phá?
Dụ Sân im lặng đọc hết “Chiến công vĩ đại” của cậu, nhưng nhiều hơn là ngạc nhiên trước thái độ của Bách Chính.
Cậu thật sự nghiêm túc sao?
*
Bách Chính vừa bước ra từ tiệm xăm, nghiêng đầu nhìn mình qua gương.
Trong gương, con Cùng Kỳ trên cổ theo cậu suốt ba năm giờ đã mất tung mất tích, tuy vết thương vẫn còn đau, lại sưng phù đỏ rát nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì với cậu cả.
Gương mặt thiếu niên sáng sủa, đường nét góc cạnh, tóc cũng ngắn bớt, hai tay đút túi, một diện mạo mới khiến Bách Chính cảm thấy lạ lẫm.
Nhìn cậu bây giờ chắc đỡ du côn hơn rồi nhỉ?
Bách Chính quay lại Hành Việt trước khi tiết tự học bắt đầu.
Bọn Kiều Huy đến muộn nửa tiếng, giờ này vẫn còn người đứng xem thông báo.
Tuy không dám tin nhưng sự thật là bọn họ vừa vào lớp đã thấy bản nội quy mà Bách Chính mới dán.
Kiều Huy chưa hết bất ngờ đã thấy thêm bất ngờ thứ hai, cổ của Bách Chính… trống trơn.
Bách Chính hơi mất tự nhiên, mẹ nó, bộ cậu không đáng tin tới vậy sao? Dọc đường đi ai cũng nhìn cậu chằm chằm.
Bách Chính tức tối đá Kiều Huy một phát: “Nhìn cái gì mà nhìn, đọc nội quy kìa.”
Bàng Thư Vinh nhướng mày.
Kiều Huy nói: “Hình như hôm nay Chính ca có vẻ đẹp trai hơn bình thường, có khi còn đẹp hơn tên ăn trắng mặt trơn bên Tam Trung chứ đùa.”
Thật ra gương mặt Bách Chính vốn đã đẹp sẵn, chỉ là bây giờ ”chất” hơn một xíu.
Lúc trước ai thấy hình xăm trên cổ Bách Chính đều nhìn Bách Chính bằng nửa con mắt, thậm chí còn mặc định cậu là thằng không ra gì, nhưng bây giờ cậu cắt tóc, xóa xăm, quả thực quá soái tạc(*)!
Bách Chính cười mắng: “Cút lẹ.”
“Mình đâu có nói dối, không tin cậu hỏi thanh niên này đi.” Kiều Huy kéo tay Y Khánh: “Chính ca đẹp trai không?”
Y Khánh vội gật đầu.
Bàng Thư Vinh hỏi: “Chính ca, bản thông báo ngoài kia…”
Bách Chính phớt lờ: “Ông đây viết đó, thì sao? Ngồi xuống giùm cái, đi học mà như bị ép vậy.”
Kiều Huy hớ người, cuối cùng cũng hiểu tại sao Bách Chính lại làm ba cái trò con nít đó.
Cậu lấm lét hỏi: “Chính ca, không phải mình không tin cậu nhưng nếu con người ta đã muốn chạy thì cậu có làm gì cũng vô dụng thôi, hiểu chứ?”
Đó giờ Kiều Huy vốn không ưa Đinh Tử Nghiên, nên lúc hay tin Đinh Tử Nghiên chuyển đi, chắc cậu là người vui nhất trong đám. Nhưng Dụ Sân…
Dụ Sân không giống bọn họ, lại càng không giống Đinh Tử Nghiên.
Cô giống như thứ màu sắc rực rỡ mà lần đầu tiên Kiều Huy thấy lúc còn bé, muốn giữ nó trong tay nhưng sợ chạm vào, nó sẽ vỡ vụn. Còn nếu không đụng, nó lại bay đi.
Không có cách nắm, cũng chẳng có cách buông.
Bách Chính im lặng, tim như bị gai đâm, sao cậu lại không biết đạo lý này chứ.
Nhưng có những thứ, không phải ai cũng đủ can đảm từ bỏ.
Mỗi lần nhớ đến ánh mắt đêm đó của cô thì cái ý nghĩ muốn được làm người tốt lại sượt qua đầu cậu.
“Câm miệng.” Bách Chính biếng nhác nói: “Mấy người cũng rảnh quá nhỉ, rảnh quá thì hát quốc ca cho ông nghe thử.”
“…?”
Sáng thứ hai ngày hôm sau, trường học cử hành lễ chào cờ.
Học sinh Hành Việt ngồi gật gù trong hàng.
Theo lý thuyết, hôm nay đến phiên lớp trưởng ban mười ba lên phát biểu, nhưng lúc thấy người phát biểu là ai, phía dưới lại xôn xao.
Bách Chính nhận microphone, nói đúng hai chữ: “Im lặng.”
Phía dưới im như thóc, Dụ Sân giương mắt nhìn thiếu niên trên đài phát biểu.
Cậu cong môi: “Hôm nay tôi muốn nói vài lời.”
Toàn trường đều biết cậu là ai, có còn người lớn lối hô: “Chính ca định dạy chiêu đánh lộn mà mình tâm đắc nhất à?”
Theo sau đó là một trận cười vang.
Bách Chính nói: “Mạnh miệng đấy.”
Cậu đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng tại nơi Dụ Sân đang ngồi, cô gái nhỏ mặc chiếc áo khoác cà phê cũng đang nhìn cậu.
Bách Chính cười cười, nói tiếp: “Trước hết tôi muốn đọc lại nội quy cho mọi người nghe.”
“Điều thứ nhất, yêu nước, tôn trọng kỷ cương…”
Âm giọng thiếu niên trầm thấp, khả năng ghi nhớ của cậu không được tốt, cộng thêm quá nhiều nội quy nên đôi lúc sẽ khoảng dừng khi nói. Nhưng lát sau, cậu vẫn đọc tiếp.
Bọn học sinh cứ tưởng cậu nói giỡn, nhưng lúc nghe rồi, bốn bề lại lặng ngắt như tờ.
Bách Chính nói xong, mắt còn cố ý nhìn Dụ Sân: “Tôi thừa nhận, tôi từng nhiều lần vi phạm nội quy, gây phiền phức cho các bạn ở trường, nên tôi chấp nhận chịu phạt theo luật. Trước kia trường chúng ta từng có bảo vệ đúng không?”
Đúng là từng có, nhưng các bác bảo vệ toàn là người trên dưới năm mươi tuổi, tính tình hiền lành, đừng nói khuyên can, mới bị học sinh hù dọa mấy câu đã không dám nói tiếng nào.
Câu tiếp theo của Bách Chính không gì dội bom: “Tôi đã xin ban giám hiệu cho mình lập công chuộc tội. Từ nay về sau, tôi sẽ là người giữ gìn trật tự trong ngôi trường này.”
“…!” Phía dưới nổ toang xác, cậu giữ gìn trật tự? Cậu á?!
Lỡ thở thôi cũng bị ”người giữ gìn trật tự” đánh tơi bời thì sao?
Bách Chính nhẹ giọng nói tiếp: “Không được đánh nhau, tuân thủ kỷ luật. Cũng không được vứt rác bừa bãi, nếu để tôi thấy, tự động nhét rác vào miệng.”
Mẹ nó, đúng là cái trường không có tố chất, y như cái kho rác.
Bách Chính nói xong, chợt dừng vài giây.
Cậu quét nhìn toàn bộ học sinh trong trường, tất cả bọn họ đều đang nghe cậu nói. Dù cho… cậu từng có quá khứ không tốt, tính tình cũng không bằng ai.
“Sau này nếu bên Hoa Quang bắt nạt mọi người, mọi người chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đòi công đạo cho mọi người, Hành Việt vốn dĩ là một ngôi trường rất đoàn kết.”
Giọng Bách Chính nhạt dần, mắt nhìn xuống: “Ngoài kia luôn nói chỉ có cặn bã xã hội mới tới Hành Việt học, nhưng mọi người có thật sự thấy vậy không?”
Những lời này khiến cả trường rơi vào khoảng không im lặng, tiếng cười đùa bỗng dưng bay biến.
Bách Chính bình tĩnh trần thuật: “Hãy nhớ, chúng ta là quán quân kì thi liên kết.”
Một khắc đó, toàn bộ học sinh đều run người.
Bách Chính không nói gì thêm, đặt microphone xuống đài phát biểu.
Lần đầu tiên trường Hành Việt có một buổi kéo cờ nghiêm túc đến vậy, ngay cả Hình Phỉ Phỉ cũng chăm chú lắng nghe.
Tang Tang được lẩm bẩm: “Cái này gọi là hiệu ứng cộng hưởng đúng không?”
Dụ Sân cũng ngạc nhiên, Bách Chính có năng lượng tích cực vậy sao? Xong buổi chào cờ, Dụ Sân quay lại lớp, nhưng giữa đường lại bị tay ai đó cản bước.
Cô nhìn vẻ mặt nôn nóng của thiếu niên.
“Bách Chính?”
”Qua đây nói chuyện.”
Dụ Sân theo cậu qua chỗ có bóng râm trong sân thể dục.
Bách Chính nhìn cô chằm chằm: “Nói đi.”
Không phải cậu muốn nói lời nói sao? Dụ Sân khó hiểu hỏi: “Nói gì?”
Bách Chính quay mặt: “Tự biết, nghĩ cho kĩ rồi nói.”
Cậu thức trắng hai đêm, vắt óc viết kiểm điểm. Hơn nữa để được lên thuyết trình, cậu còn phải năn nỉ chủ nhiệm Đường cả buổi.
Mỗi lần nhớ tới gương mặt hứng chí của thầy Đường là Bách Chính lại muốn ói.
Chẳng phải bọn Kiều Huy đều nói cậu đẹp hơn tên Mục Nguyên ăn trắng mặc trơn sao?
Có khi nào Dụ Sân bị mù không?
“Em không biết anh muốn nói gì với em.” Dụ Sân cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa, em phải về học.”
Nói xong cô liền chạy vội về lớp.
Bách Chính đột nhiên giơ tay áp cô vào thành bóng. Dụ Sân cuống quít lùi ra sau.
Dụ Sân ngước mắt.
Bách Chính nghiến răng, nhưng khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, cậu rất muốn cười.
“Dụ Sân, tốt nhất em nên nói câu nào dễ nghe chút, bằng không, coi chừng anh cắn chết em.”
(*) Soái: đẹp trai, Toạc: là bùng nổ, là xé ra, vậy nên nếu dịch theo nghĩa thoát thì có nghĩa là ”Bỗng dưng đẹp trai một cách ngờ/đẹp một cách bùng nổ mà bấy lâu nay người khác không để ý”
Edit: Cuối cùng thì anh nhà cũng biết cảm giác thế nào là lo được lo mất, thanh xuân chỉ muốn vì một người cố gắng, vì một người mà thay đổi, vì một người mà trưởng thành <3 Dù biết sẽ còn ngược dài dài, nhưng biết sao được, tác giả đã định sẵn anh phải vậy rồi = )))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN