Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 27: - Khổng Tước Xòe Đuôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor – Tử Dương
***
Ở cự ly gần đến mức, vừa đủ để hơi thở Bách Chính phả vào mặt cô, cảm giác như được cậu ôm vào lòng, làm Dụ Sân sượng người.
Dụ Sân muốn đẩy Bách Chính ra nhưng đáng tiếc bắp tay của cậu quá cứng, sức cô đừng mơ đẩy nổi.
Bách Chính rũ mắt nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
Còn hảo tâm nhắc nhở Dụ Sân: “Bốn phút.” Không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không, nhưng nếu đứng ở tư thế này, mùi hương của cô sẽ xộc vào mũi cậu.
Dụ Sân hết cách, đành nghĩ gì nói đó: “Êm tai.” (*Ý DS nói tiếng BC nghe êm tai)
“Anh rất lợi hại, có thể thuộc hết nội quy của trường.”
Thật ra Dụ Sân không nói suông, cô lớn chừng này mà chỉ nhớ lẹt đẹt vài câu trong đó.
Bách Chính bất mãn: “Còn gì nữa không.”
Dụ Sân nhìn cậu, ngây người cả buổi mới chợt phát hiện, Bách Chính của hôm nay không phải là Bách Chính mà cô từng biết.
Cậu cắt tóc, cả lông mày cũng thấy.
Nhưng có lẽ, ngay chính cậu cũng không biết gương mặt mình giờ đây trông dã tính(1) hơn rất nhiều. Vì thế, mỗi lần cậu cười hay không cười đều hung dữ như nhau, làm cô không dám nhìn thẳng mà phải quay sang chỗ khác.
Dụ Sân nghẹn giọng, cuối cùng đỏ mặt khẩn cầu: “Anh buông em ra trước được không?”
Bách Chính hí hửng: “Sao nào? Buông em ra cho em chạy à. Nói lẹ lên, đừng có tổ lái.” Cái cô nhóc Dụ Sân này, có biết đây gọi là ‘Kabedon'(2) không hả?
Thôi, hiểu hay không cũng kệ, miễn cô ngại là được.
Cuối cùng cô gái nhỏ đành nghía mắt nhìn cậu.
Bách Chính nhếch miệng.
Mặt trời vào đông tuy không ấm áp nhưng lại tỏa nắng rực rỡ khắp sân trường, đẹp đến nao lòng.
Bách Chính biếng nhác cúi đầu, phần cổ lộ rõ.
Dụ Sân thấy nơi đó sưng tấy, thậm chí còn phồng rộp, tuy màu xăm có mờ hơn nhưng nhìn thôi cũng đủ đau.
“Anh xóa xăm rồi à?”
Bách Chính không ngờ cô lại để ý, ngượng ngùng lắc lắc cổ: “Em nhìn đi đâu vậy.”
Hiện tại trông nó vô cùng ‘lộn xộn’, chổ bằng chổ lõm, đường viền ngoài vẫn còn, nhìn kiểu gì cũng thấy khó coi.
Mặc dù đã cam kết ở buổi chào cờ, nhưng Dụ Sân vẫn không tin Bách Chính thật sự muốn thay đổi. Cậu nói cậu muốn trường tốt hơn, nhưng Dụ Sân chỉ coi đó là lời vui đùa nhất thời.
Kỳ thực, cô đã hạ quyết tâm sẽ theo ý Dụ Trung Nham, đầu xuân sang năm chuyển qua Tam Trung học. Tuy ba nói nghe rất dễ, nhưng cô biết, không phải ai cũng có cơ hội học ở một ngôi trường trọng điểm như Tam Trung.
Thế mà giờ phút này đây, khi nhìn thấy phần cổ bỏng rát của cậu, Dụ Sân bỗng thấy sợ hãi. Cô từng nghe người ta nói, xăm mình đã đau, xóa đi còn đau hơn bội phần.
Bách Chính anh ấy… đang nổ lực thay đổi thật ư?
Dưới ánh mặt trời chói mắt, tay Bách Chính trượt dần xuống gò má non mịn của cô, đáng tiếc, Bách Chính không đỡ nổi bầu không khí này, vội rụt tay lại, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ý bảo cô ngẩng đầu nhìn cậu.
“Anh biết vết thương này không đẹp đẽ gì cho cam, vậy nên đừng nhìn nữa, đợi thêm ít hôm chờ nó lành là được.” Bách Chính mím môi: “Này, sao mấy thứ khác em không chịu nhìn.”
Dụ Sân nhìn gương mặt đẹp trai phơi phới của cậu, hồi lâu sau nhịn không được phải bật cười.
Ngoại trừ thái độ lúc nào cũng cau có quạo quọ ra, mái tóc ngắn của cậu một bước biến cậu thành người ‘chung thế giới’ với các bạn học khác, thậm chí kiểu tóc này còn có thể làm mẫu cho các học sinh muốn ‘hoàn lương’.
Nếu Bách Chính đã hứa, Dụ Sân sẽ chọn tin cậu một lần, như cái cách mà cô từng làm với cậu trước đây: Bao dung, khích lệ, tín nhiệm.
Dụ Sân mỉm cười, nhỏ giọng đáp: “Anh đẹp trai lắm.”
Bách Chính ho khan một tiếng, miệng cứ cười không ngừng: “Ai cần em nói câu này? Quên đi, ngốc không thể tưởng, giờ có đứng như trời trồng chắc em cũng không đoán ra, thôi đi nhanh giùm cái.”
Nói xong liền buông tay.
Dụ Sân chui tọt qua tay cậu, vội chạy lên lớp.
Bách Chính nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô gái nhỏ, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm ban nãy. Cậu bỗng cảm thấy, hóa ra giữa tiết trời ngày đông mà tay cũng có lúc nóng bừng thế này.
*
Hai ngày kế tiếp, Dụ Sân thấy trường bắt đầu có những thay đổi rõ rệt.
Mà thứ dễ nhận ra nhất chính là hình ảnh thùng rác đầy tràn, không vứt lung tung như trước.
Thứ sáu có tiết thể dục, ban bốn và ban mười lăm ra sân.
Hôm nay thầy thể dục không cho lớp chạy bộ, chỉ điểm danh sau đó tự túc, Dụ Sân định lát nữa ghé thư viện mượn sách.
Nam sinh ban mười lăm tụ nhau chơi bóng rổ, khỏi phải nói bọn họ chơi xuất sắc cỡ nào, mấy đứa con gái trong lớp đều chổng mắt nhìn.
Kiều Huy kêu ban bốn í ới: “Mấy em gái ban bốn qua đây xem tụi này chơi bóng nè, một lần ghi bàn là một cục kẹo.”
Đa số nữ sinh đều có tính hào sảng, Kiều Huy vừa dứt lời, bọn họ liền cười ha ha.
“Thiệt hay giả đó?”
Mặt Kiều Huy hớn hở: “Đương nhiên là thật, mọi người chỉ cần vỗ tay là được.”
“Đổi thành coca được không?”
Kiều Huy cười: “Mọi người thích gì cũng được, Chính ca bao tất.”
Dụ Sân quay đầu, đúng lúc Bách Chính đang chuyền bóng, cậu dựa người vào thành rổ, ánh mắt nhìn sang hướng cô.
Dụ Sân không có hứng với mấy viên kẹo hay mấy chai coca của cậu, bước chân chuyển hướng qua thư viện trường. Hành Việt không bắt học sinh làm bài tập, bình thường cũng ít có bài tập để làm, nếu không luyện đề thêm, cô sợ mình bị mất gốc.
Kiều Huy thấy Dụ Sân định đi, lẩm bẩm nói: “Sao chiêu này có cũng như không vậy.”
Cậu lí nhí nói: “Chính ca, theo đuổi Dụ Sân ‘chua’ lắm à nhen.”
Bách Chính mắt điếc tai ngơ, vứt bóng cho cậu, chờ Dụ Sân và Hình Phỉ Phỉ đi ngang qua sân bóng rổ, cậu huýt sáo mấy cái, Bàng Thư Vinh ngầm hiểu: “Bạn học, nể mặt xíu đi.”
Xém chút gọi luôn cả họ lẫn tên, thu hút sự chú ý của các nữ sinh quanh đây, Dụ Sân nhìn Hình Phỉ Phỉ.
Ngay cả người ít nói như Hình Phỉ Phỉ cũng do dự: “Đi thôi.” Người ta đã nhiệt tình mời chào mà không đi thì bất lịch sự.
Dụ Sân và Hình Phỉ Phỉ bước tới.
Học sinh ban mười lăm tự giác chia thành hai hàng, Dụ Sân không thể không thừa nhận, xét về phương diện thể thao, ai cũng ưu tú, lúc bình thường thì không nói nhưng vừa vào sân tự dưng lóa mắt hẳn.
Đám nữ sinh thét chói tai: “Bách Chính! Cố lên!”
Tầm mắt Dụ Sân nhìn theo tiếng hò hét, cổ Bách Chính dán băng gạc, trông vừa đẹp trai vừa cool ngầu.
Lúc cậu chụp bóng, mọi người xung quanh đều ồ lên.
Tuy thỉnh thoảng Dụ Sân mới nhìn Bách Chính, nhưng phải công nhận biểu hiện của cậu vô cùng xuất sắc.
Riêng Hình Phỉ Phỉ thì đứng nhìn với quả mặt như xác chết lâu năm, chợt gọi: “Dụ Sân.”
Dụ Sân ừm hửm.
“Bách Chính thích cậu.”
Dụ Sân hết hồn, suýt sặc nước miếng, nếu người nói là Tang Tang thì cô còn thấy bình thường, nhưng chính vì nó được thốt ra từ miệng của Hình Phỉ Phỉ nên cô mới phát khiếp.
“Sao cậu lại nói vậy?”
Hình Phỉ Phỉ khoanh tay, nhận xét khách quan: “Có thấy khổng tước xòe đuôi trên TV lần nào chưa?” Một con vật điển hình cho tính kiêu ngạo trời sinh, mỗi lần xòe đuôi là giở thói vênh váo, lúc nào cũng muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.
Dụ Sân tập trung nhìn Bách Chính thi đấu, quả thật khốc liệt vô cùng.
Kỹ thuật giỏi là một chuyện, cố tình thể hiện khí chất lẫn cái giỏi của mình ra lại là một chuyện khác.
Lúc đầu cô chỉ hơi sợ, nhưng sau khi nghe Hình Phỉ Phỉ so sánh, tự dưng cô bị nghẹn họng, đến khi bắt được trọng điểm ở đâu thì lại mắc cười.
Khổng tước xòe đuôi sao?
Dụ Sân cười xong mới thấy vấn đề này hơi lớn.
Hình Phỉ Phỉ thấy Dụ Sân chưa cười được bao nhiêu đã đau khổ khóc ròng, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì phải trục ba hồn bảy vía của Dụ Sân đi luôn, Hình Phỉ Phỉ bình tĩnh nói tiếp: “Tính anh chàng này cố chấp, có từ chối thì nhớ cẩn thận.”
Nếu Hình Phỉ Phỉ đã biết lý do tại sao Bách Chính thích Dụ Sân thì đương nhiên sẽ biết lý do tại sao Dụ Sân lại không thích Bách Chính.
Dụ Sân tin Hình Phỉ Phỉ không nói giỡn.
Dạo gần đây Bách Chính càng lúc càng có biểu hiện khác thường. Mặc dù không rõ nguyên nhân vì đâu mà cậu lại thích cô thay vì ghét cô như lúc trước.
Nói thật, Hình Phỉ Phỉ khá đồng cảm với Dụ Sân.
*
Kết thúc tiết đầu tiên cũng là lúc Bách Chính xong trận. Kiều Huy nói: “Tổng cộng có tám trái vào lưới đúng không? Mấy em gái chờ chút, muốn mua gì cứ nói Huy ca biết, Huy ca đi mua liền đây.”
Mấy nữ sinh cười như được mùa, mồm năm miệng mười đòi thứ mình muốn.
Bách Chính bước tới, lách qua dòng người, hỏi cô gái đứng ngoài cùng: “Muốn mua gì?”
Mọi người hứng chí.
Không có Đinh Tử Nghiên, Bách Chính lại thành đại gia độc thân nhiều tiền.
Bách Chính đứng nhìn ai kia. Lúc nãy Dụ Sân mới nghe Hình Phỉ Phỉ dọa nên đột nhiên có dự cảm không lành, thôi đi cho rồi.
Bách Chính phì cười nhìn bộ dạng lấm lét của Dụ Sân, cố ý gọi: “Nè, cô bạn chuồn chuồn ơi, có muốn mua gì không?”
Đám nữ sinh đồng loạt quay đầu, hóa ra là Dụ Sân.
Hôm nay cô mặc áo khoác xanh nhạt, đứng rụt rè như chuồn chuồn con lướt nước, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Đám con gái ban mười lăm đều biết cô, học bá cộng thêm cái danh hoa hậu giảng đường, tiểu nữ thần ban bốn – Dụ Sân.(**)
Bách Chính đứng ngược sáng, ánh mắt hàm chứa ý cười: “Muốn mua gì.”
Trong suy nghĩ của Bách Chính, Đinh Tử Nghiên cũng giống như bao đứa con gái khác, từ sáng đến tối có tám trăm thứ đồ cần mua, đến các cô gái muốn tiếp cận cậu đều chung mục đích này. Chỉ có Dụ Sân là chưa bao giờ mở miệng xin cậu bất cứ thứ gì, thậm chí còn tránh cậu như tránh tà.
Hai mắt Bách Chính thấm ướt mồ hôi, nhưng lúc nhìn cô, đôi mắt ấy lại sáng tỏ như ngọc.
Dụ Sân mím môi: “Cảm ơn anh, không cần đâu.”
Nụ cười bên môi Bách Chính tắt dần, thấy Dụ Sân tỏ vẻ bất an, cậu thầm chửi thề một tiếng, không muốn so đo với cô trước mặt mọi người nữa mà chuyển qua hỏi Hình Phỉ Phỉ.
Hình Phỉ Phỉ nói: “Cũng không cần.”
Đợi bọn họ đi rồi, thừa dịp Y Khánh đang phát quà cho mọi người, Kiều Huy nói: “Chính ca, hình như hai cô nàng này ghé thư viện thì phải, hay cậu mua sách tặng người ta đi?”
Bách Chính khịt mũi coi thường: “Ngu muội.”
Có nói quá không đấy, sách cái gì mà sách, chả nhẽ đi tặng bộ [5 năm đại học, 3 năm bắt chước] cho cô?(3)
Con nhà người ta tự lo được, có bao giờ cần tới cậu đâu.
*
Tan học, Bách Chính muối mặt lấy hai vòng băng đeo tay ra.(4)
Không muốn nhịn cũng phải nhịn, dù biết không nhịn sẽ bị đánh, nhưng Kiều Huy thật sự hết chịu nỗi, vừa cười vừa dọng bàn. Mẹ ơi, con đi chết đây!!!
Băng đeo tay màu vàng óng, nếu không muốn nói là vàng muốn mù con mắt. Đã vậy trên đó còn im thêm hàng chữ đỏ to đùng, bên trái viết “Trung thực đoàn kết”, bên phải viết “Ban sao đỏ”.
Hai cái như nhau, nhưng không giống binh đoàn xung phong mà lại giống tên ngốc nhà địa chủ mới vào kinh.
”Ui ui ui, đừng đánh, em biết lỗi rồi Chính ca ơi.”
Bàng Thư Vinh nghẹn cười, ho lấy ho để.
Y Khánh không dám ngẩng đầu, sợ cười thì cái mạng cũng đi đầu thai.
Mỗi ngày sau khi tan học, Bách Chính ra cổng giữ trật tự, nhưng bộ đồng phục này khiến cậu không vui chút nào, mỗi lần đám học sinh đi ngang qua đều muốn dòm nhưng rốt cuộc lại không dám dòm, làm cậu tức học gạch.
Hành Việt không nói, ngay cả đám Hoa Quang cũng chạy qua hóng hớt!
Ác long ban mười lăm lạnh mặt dựa lưng vào chỗ nào đó, hình như là cây cột.
Từ thứ hai đến thứ sáu, không một ai trong Hành Việt dám đánh nhau, mọi chuyện đều được giải quyết trong hòa bình.
Hôm nay, Bách Chính tới giữ trật tự như thường lệ.
Đáng ra giờ này Dụ Sân phải ra ngoài rồi chứ.
Mặc dù cô đăng kí ở túc xá, nhưng cuối tuần nào cũng về nhà.
Thấy học sinh sắp về gần hết mà không thấy bóng Dụ Sân đâu. Đúng lúc Tang Tang đi ngang qua, Bách Chính cản cô lại: “Dụ Sân đâu?”
Tang Tang ngạc nhiên nhìn Bách Chính, vội nói: “Đang trực nhật.”
Bách Chính ừ một tiếng, Tang Tang cong đuôi chạy.
Bách Chính tháo băng đeo tay, đi ngược vô trường.
Chiều hoàng hôn tháng mười hai, chân trời nhuộm màu trầm ấm, lúc ngang qua thư viện, bước chân cậu hơi khựng lại.
Cô thích ở đây lắm sao?
Tay cậu đút túi, đi lòng vòng trong thư viện.
Dãy sách không khác gì ma trận, tê cả da đau cả đầu.
Tầm mắt Bách Chính vừa chuyển, đột nhiên chú ý tới quyển sách nằm bên góc phải.
《Mùa Xuân Năm Đó, Tôi Và Những Điều Xưa Cũ》.
Sách cho thiếu nhi à? Tên gì mà điêu thế.
Vừa mở sách ra lại không nhịn được cười. Mấy quyển sách hường phấn này ở đâu mà lạc trôi vào thư viện hay vậy?
Đa số là tự truyện.
Trên gõ tiêu đề, dưới ghi lời tâm tình.
Trang thứ hai có một cậu thiếu niên chống tay lên cây, cô gái nhỏ rụt rè ôm cặp, nhìn cậu bằng ánh mắt sợ sệt.
Phía dưới là hàng chữ.
―― có dám nghe tiếng tim mình đập không.
(1) Một cách nói khác của từ ”hung hăng” hoặc ”khủng bố”
(2) Kabedon: hành động đập tay vào tường thường thấy giữa mấy quể yêu đương nhắng nhít = ))))
(3) Một bộ sách luyện thi đại học khá nổi tiếng ở Trung
(4) Băng đeo tay là vòng băng hình tròn có in chữ sao đỏ (hay đại loại vậy) đeo gần cánh tay áo ấy mọi người, hồi đi học thấy sao đỏ nào cũng đeo
(**) Xin lỗi mọi người cho tui bình ‘loạn’ chút, nghe như đi thi hoa hậu ấy nhợ = ))))
Edit: Nè he, ta nói đi tạo nghiệp cho dữ dzô he, rồi bây giờ đi nịnh con người ta mẹ nội 🙂 mai mốt ta cho nghiệp quật dài dài he, nói chứ chửi thì chửi vậy thôi, chứ tui thương anh main lắm, số khổ :(((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!