Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 8: Tưởng bở
Dụ Sân về lớp học cho xong tiết tự học buổi tối.
Trước đó cô có quay lại kí túc xá rửa mặt rồi đi chung với Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ.
Tang Tang hỏi: “Thầy có điểm danh không?”
Dụ Sân lắc đầu: “Không có.”
Tang Tang cười: “Mình biết ngay mà, thầy Lỗ có bao giờ điểm danh đâu.”
Dụ Sân bật cười.
Thầy Lỗ có thể nói là một giáo viên tốt tính, dạy vật lý, nhưng khổ nỗi đa số học sinh trong trường này ngu nhất là môn lý, cứ gặp ba cái định luật hay đòn bẩy gì đó là chạy biến. Nhưng cũng vì thầy Lỗ quá hiền nên số người đến học không bao giờ quá nửa lớp. Vả lại cũng hiếm khi thấy thầy Lỗ la mắng ai, lắm lúc thầy còn nghĩ do mình giảng không hay nên học sinh mới lười đi học.
Dụ Sân rất kính trọng người thầy này.
Tang Tang nói: “Cậu có quyền không đi học mà Dụ Sân.”
Dụ Sân nhìn đôi mắt trong trẻo của người bạn cùng phòng, thành thật nói: “Mình thích vật lý.”
Vừa dứt lời, Tang Tang cười phá lên, tay đấm đấm xuống giường: “Hình Phỉ Phỉ, ha ha ha, rốt cuộc phòng chúng ta cũng có người thích tấu hài rồi.”
Hình Phỉ Phỉ giật giật khóe miệng.
Dụ Sân im lặng, cô bước xuống giường lấy hai gói nhỏ trong túi ra: “Lần trước mình hứa làm nước hoa cho cậu nhưng thiếu dụng cụ nên đành làm túi thơm thay thế, sau này khi nào có đủ đồ chưng cất rồi mình lại làm cho cậu lọ khác được không.”
Tang Tang hưng phấn chạy tới: “Được được được, giống mùi của cậu không?”
Dụ Sân mím môi cười.
Tang Tang giơ túi thơm lên nhìn, là một chiếc túi màu hồng nhạt nhỏ nhắn đáng yêu, cầm trong tay có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ hoa, đúng là không có chổ nào để chê.
Dụ Sân nói: “Mình biết cái này không tiện mang theo nhưng nếu bỏ nó vào quần áo thì sáng hôm sau quần áo sẽ đổi mùi, chắc giữ được khoảng nửa ngày.” Do Dụ Sân thường xuyên tiếp xúc với công việc điều chế nước hoa nên mùi cơ thể của cô lúc nào cũng khác biệt hơn những người khác.
Tang Tang ôm chặt Dụ Sân: “Hời ơi Dụ Sân, cậu y như bảo bối thần kỳ vậy! Mình yêu cậu lắm lắm.”
Hình Phỉ Phỉ lạnh lùng hừm một tiếng, một chút ơn huệ nhỏ đã muốn thu mua lòng người.
Suy nghĩ đó vừa sượt qua đầu, chiếc túi thơm màu xanh biển liền chìa trước mặt: “Hình Phỉ Phỉ, mình cũng làm cho cậu một cái.”
Hình Phỉ Phỉ chột dạ nhận lấy, bực bội nói: “Cảm ơn.”
Tang Tang cười ngoác mồm, nhỏ giọng thì thầm bên tai Dụ Sân: “Miệng với cái bản mặt cậu ấy khó ưa vậy thôi chứ thật ra tâm tính không xấu, hơn nữa còn cực kì lợi hại. Đợi mấy ngày nữa tới kì thể thao sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt, năm nào cậu ấy cũng có giải đem về cho lớp, mà nói đâu cho xa, mới năm rồi Hình Phỉ Phỉ được vinh danh là người đoạt giải nhiều nhất đó.”
Dụ Sân nhỏ giọng nói: “Vậy mình tới cổ vũ cho hai cậu.”
*
Thứ năm là ngày tổ chức thi thể dục thể thao, mới tờ mờ sáng trường đã tranh thủ kéo băng cổ động.
Lớp trường mỗi lớp bắt buộc phải có mặt, lúc đầu Dụ Sân còn tưởng lớp lại cãi nhau ỏm tỏi như bao ngày bình thường khác, nhưng không nghĩ tất cả mọi người đều đồng lòng mặc áo thể thao, cùng nhau hú hét.
Dụ Sân rất bất ngờ.
Hơn một tuần nay, hầu như sáng nào cô cũng thấy có người ngủ gật, không ngủ thì cũng gấp máy bay gấp thuyền giấy, thậm chí có người còn dám nghịch điện thoại trước mặt giáo viên.
Ngoài kia có ai nhắc tới trường Hành Việt mà không châm biếm vài câu, thậm chí ngay cả học sinh trong trường còn tự nhận mình là thứ chẳng ra gì, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Dụ Sân thấy được nhiệt huyết thanh xuân từ những người bạn cùng lớp này.
Tinh thần phấn chấn, tích cực hướng về phía trước.
Dụ Sân thích nhìn mọi người như vậy, môi cô cong cong.
Thi thể dục thể thao là chuyện lớn, lớp trưởng Mao Tuấn Tinh cầm danh sách hỏi Đinh Tử Nghiên: “Đinh Tử Nghiên, năm nay cậu vẫn phụ trách phát nước đúng không?”
Đinh Tử Nghiên bất mãn nói: “Mình không đi.”
Mao Tuấn Tinh khó xử: “Đa số thành viên trong lớp chung ta đều đăng kí thi, chỉ tính riêng việc thi đấu thôi cũng đã đủ mệt, giờ đến nước uống mà cũng không có nữa thì…”
Đinh Tử Nghiên hơi đâu quan tâm tới mấy vấn đề này, năm ngoái một phần do trời nhiều mây một phần vì muốn lấy lòng chúng bạn nên cô ta mới xung phong, còn hôm nay là ngày của mặt trời đó! cô ta bị bắt đi phơi nắng còn chưa tính, đã vậy còn phải chạy tới chạy lui quanh bốn năm cái sân đưa nước.
Đinh Tử Nghiên nói: “Nhưng lớp trường à, cuối tuần sau là tới đợt thi cuối kì rồi, mình còn phải ôn bài, nếu lỡ bị bệnh ai đền cho mình?”
Nghe vậy, Mao Tuấn Tinh lại chần chừ, Đinh Tử Nghiên nói đúng, cả lớp lúc nào cũng trông mong Đinh Tử Nghiên làm vẻ vang ban bốn vì ở đây chỉ có một mình cô ta là có thành tích nổi trội.
Mao Tuấn Tinh suy nghĩ một hồi mới ngượng ngùng hỏi Dụ Sân: “Cậu có thể hổ trợ phát nước giúp mình được không?” Cậu kể sơ chuyện lúc nãy của Đinh Tử Nghiên cho cô nghe: “Là thế này, bạn ấy bận ôn bài, nên mình mới hỏi ý kiến cậu.”
Tang Tang nhìn Đinh Tử Nghiên bằng ánh mắt khó chịu: “Nghĩ mình học giỏi thì ghê gớm lắm sao?”
Dụ Sân buông bút, gật đầu: “Được.”
Mao Tuấn Tinh thở phào.
Đinh Tử Nghiên đứng từ xa liếc bọn họ, biết Dụ Sân đồng ý đi, cô ta đột nhiên cảm thấy bực bội. Nhưng loáng cái liền hứng chí bừng bừng, đưa nước thôi mà, dù sao thành tích của con nhỏ đó cũng đâu khác gì đám rác rưởi kia, chờ đến cuối kì, cô ta sẽ lấy thành tích tát thẳng vào mặt Dụ Sân cho hả dạ.
Buổi sáng 8 giờ rưỡi, trận đấu chính thức bắt đầu. Trường có tổng cộng năm môn thi bắt buộc phải qua vòng loại, bao gồm bóng rổ, đẩy tạ, bóng bàn, tennis, bóng chuyền. Trận chung kết được tổ chức vào thứ sáu, dùng cách rút thăm để quyết định ai là đối thủ.
Cô Liêu vừa đi rút thăm về, gương mặt xám xịt.
Các bạn học vội mồm năm miệng mười hỏi: “Cô Liêu, đấu với ban nào vậy?”
Liêu Vũ thở dài: “Ban mười lăm.”
Các bạn học: “…” Ban mười lăm có tên đại sát khí đó trời! không ban nào thi vòng loại mà muốn đụng trúng lớp đó cả, thật xui xẻo. Năm ngoái bọn họ chạm trán ban chín, kết quả vẫn thua thê thảm, không một ai được hạng nhất để vào vòng trong.
“Vận may của cô Liêu tệ quá!”
“Lần sau chắc nhờ thầy Lỗ rút giùm, số thầy ấy lúc nào cũng hên.”
“Đúng đúng.”
Liêu Vũ cười trừ: “Có bản lĩnh thì mấy đứa thắng ban mười lăm đi rồi hẳn nhờ thầy Lỗ.”
Dụ Sân hỏi Tang Tang: “Ban mười lăm lợi hại lắm à?”
Tang Tang gật đầu như giã tỏi: “Ừ, siêu lợi hại.” vẻ mặt cô bạn như một lời khó nói hết: “Chừng nào cậu thấy là biết chứ gì.”
Dù biết đối thủ khó chơi nhưng ý chí chiến đấu của ban bốn không vì thế mà giảm sút, ngược lại còn máu lửa y như gặp kẻ thù lớn.
Dụ Sân nhận nhiệm vụ xong liền về phòng lấy phích nước.
Cô hỏi Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ: “Mình có thể mượn thêm phích nước của hai cậu không, dùng xong mình sẽ trả lại.”
Tang Tang cảm động phát khóc: “Đương nhiên là được, cậu tốt thật đấy!” Học sinh trong trường đa số đều cẩu thả, hơn nữa còn bận thi đấu nên hàng năm cứ phang thẳng nước suối và nước pha đường glucose là được, đơn giản bớt việc.
Nhưng nếu lượng đường glucose vượt quá chỉ tiêu sẽ cản trở quá trình tiêu hóa, lại còn uống với tần suất liên tục như vậy cũng không tốt cho cơ thể.
Hình Phỉ Phỉ đến giờ mới chịu thừa nhận mình giống Tang Tang, đều thích Dụ Sân, Hình Phỉ Phỉ ỷ vào chiều cao 1m75 của mình sờ sờ đầu người bạn mới: “Vất vả.”
***
Dụ Sân lật đật ôm ba phích nước đi, sắp bắt đầu trận thi đấu rồi.
Dụ Sân đã có tính toán từ trước:
Nhảy cao, nhảy xa, chạy nhanh, ba môn này kết thúc đầu tiên, các bạn học chỉ cần nước suối, cô có thể lo được.
800m, 2000m là môn xong thứ hai, cần nước đường glucose.
Bóng rổ, bóng chuyền xong cuối cùng, cũng là hai nơi vất vả nhất, cũng cần nước đường glucose.
Riêng chạy 800m có thể coi là trận hỗn chiến, sau khi kết thúc cuộc thi, các bạn học không ai rảnh lo hình tượng, tất cả đều vồ vập đòi uống nước.
Các ban khác chỉ được uống nước suối, riêng ban ba để ý thấy ban bốn kế bên mỗi người đều có một ly giấy riêng, vui vẻ cầm phích glucose uống ừng ực.
Làm ban ba hâm mộ đỏ cả mắt.
Loa thông báo kết quả thi vòng loại, đa số hạng nhất đều về tay ban mười lăm.
Bên phần thi chạy 2000m, ngay tại thời khắc sống còn, Hình Phỉ Phỉ xém bị một nữ sinh cao gầy bên ban mười lăm vượt mặt. Hai người không ai nhường ai, Dụ Sân trố mắt nhìn, hai mắt Hình Phỉ Phỉ ánh lên sự cương quyết, lúc gần tới đích trán cô đã túa mồ hôi, nhưng vì nghĩ đến lớp, Hình Phỉ Phỉ đột nhiên bùng nổ, cắn răng chạy vụt lên.
Chờ Hình Phỉ Phỉ vượt qua dây băng, Dụ Sân mừng tới mức muốn nhảy dựng.
Dụ Sân biết Hình Phỉ Phỉ vì trận đấu này mà tối buổi nào cũng chạy vòng quanh sân thể dục sáu vòng mới chịu đi ngủ. Cô thật sự nể Hình Phỉ Phỉ, cũng hi vọng bạn mình thắng cuộc. Dụ Sân đưa nước cho tuyển thủ xong liền xách phích chạy qua sân bóng rổ.
Lúc Dụ Sân tới cuộc thi đã diễn ra hơn mười phút.
Mấy anh chàng này chơi quá hăng, dù sao cũng là thanh niên mười tám mười chín tuổi đầu, đang trong thời kì hormone phát triển, một chụp hai thả, vô cùng máu lửa.
Vậy mà bầu không khí ở đây vẫn có vẻ hơi xìu.
Dụ Sân đang phát nước, nghe có tiếng người hô: “Ban mười lăm cố lên!”
Bên kia cũng hét: “Bốn ban mạnh mẽ lên!”
Dụ Sân nghía mắt nhìn qua, không ngờ lại gặp Bách Chính.
Có người hỏi: “Sau trận bóng rổ năm nay ít người xem vậy?”
Một cô gái khác đáp: “Bọn họ đổ qua xem bóng chuyền hết rồi.”
“Hả? Bóng chuyền sao?”
“Ừ.” Cố gái nói: “Cậu đi không, không đi thì mình đi trước! bọn Bách Chính năm nay không thi bóng rổ mà chuyển sang chơi bóng chuyền, nghe nói xuất sắc lắm!”
Dụ Sân phát nước cho tuyển thủ xong, nhìn đồng hồ, lại chạy vội qua sân bóng chuyền
Từ phía xa cô đã nghe thấy vô số tiếng thét chói tai.
“Bách Chính! A a a a Bách Chính!”
“Cố lên! Ban mười lăm cố lên!”
So với sân bóng rổ thưa thớt, nơi này gần như đã kín hết chổ.
*
Nguyên ngày hôm nay nóng không tả nỗi.
Dụ Sân chật vật chen vào, người đầu tiên mà cô nhìn thấy là Bách Chính và đám Kiều Huy, bọn họ đều mặc áo ngắn tay, quần đùi, vớ, và giày thể thao.
Bầu không khí bên đây khác hẳn bên sân bóng rổ, vô cùng căng thẳng.
Dụ Sân nhìn Bách Chính – vị ân nhân dữ tợn của mình, bộ đồ dính sát cơ thể cậu, cơ bắp cân xứng qua lớp áo mỏng manh, toàn thân bùng nổ.
Mái tóc đen của Bách Chính đổ đầy mồ hôi, cậu là mũi tiến công chính trong đội, Y Khánh là người trợ lực, Kiều Huy đảm nhiệm vai “tự do”, Bàng Thư Vinh chuyền bóng.
Mới xem bọn họ đánh bóng có hơn ba phút mà Dụ Sân đã hiểu tại sao khi Tang Tang nhắc tới ban mười lăm lại có vẻ mặt như vậy.
Quả thực trên sân thi đấu, Bách Chính có khí thế cực kỳ áp đảo.
Tiếp bóng từ tay ban bốn, bóng lướt qua lưới bóng chuyền, Kiều Huy là người nhận bóng, sau đó chuyền cho Bàng Thư Vinh. Qua lại như thế vài lần, Bách Chính ra lệnh: “Chuyền tới.”
Bàng Thư Vinh chuyền bóng rất tốt, tộc độ phản ứng cũng cực nhanh, trực tiếp chuyển bóng tới vị trí Bách Chính đang đứng.
Bách Chính không chút do dự nhảy lên đập mạnh một phát.
Quả bóng bay ra khỏi phần sân ban bốn với tốc độ đạn bắn.
Người phụ trách tiếp bóng bên ban bốn có ảo giác quả bóng đó sẽ bay thẳng vào đầu mình, cậu ta cố gắng áp chế nỗi sợ, giơ tay tiếp bóng, nhưng vô dụng.
Ban mười lăm lại ghi điểm.
Nam sinh tiếp bóng bên ban bốn tự hỏi: “Quái vật à?” khi nhìn hai bàn tay sưng tấy của Bách Chính.
Nhóm thiếu niên máu lửa ban mười lăm giơ nắm đấm cụng tay nhau.
Ban bốn hô tạm dừng, chạy đi uống nước.
Thấy Dụ Sân, đám nam sinh bên ban bốn như được nạp năng lượng, mặc dù bị ban mười lăm quần túi bụi nhưng được cái có “”tiểu tỷ tỷ”” xinh đẹp nhất lớp tới ủng hộ bọn họ.
Kiều Huy cũng thấy Dụ Sân, cậu chọt chọt Bách Chính: “Chính ca, đại mỹ nhân kìa.”
Bách Chính đang uống nước ừng ực cũng phải nuốt ngược vào trong, nhanh tay đóng vội nắp lại, lần theo hướng mắt của Kiều Huy nhìn cô.
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Dụ Sân đang cúi đầu phát nước đường.
Kiều Huy cười hì hì nói: “Mình cũng mới thấy em gái nhỏ, chắc cô bé tới đây cổ vũ cho cậu đó! Nói không chừng còn tự rót nước cho cậu!”
Bách Chính khinh thường xùy một tiếng: “Ai bảo cô ta tới, đồ tưởng bở.”
Dụ Sân là hình mẫu lý tưởng của Kiều Huy nên lập tức nói đỡ cho cô: “Nếu cô bé chạy lại, Chính ca làm gì làm cũng phải uống một hớp, đừng làm con người ta xấu hổ.”
Bách Chính nói: “Ai thèm quan tâm cô ta có xấu hổ hay không.”
Nhưng đợi cả buổi trời, Dụ Sân chỉ lo đưa nước cho đám ban bốn bị hành đến kêu cha gọi mẹ, nhìn khẩu hình miệng là biết cô đang cổ vũ họn họ cố lên.
Mãi đến khi trận đấu bắt đầu cũng không thấy Dụ Sân liếc Bách Chính lấy một cái.
Kiều Huy: “…” sớm biết như vầy cậu đã tự giác im miệng, báo hại bây giờ phải ngượng đỏ mặt, không dám ngước nhìn Bách Chính.
Bách Chính nhìn Dụ Sân chằm chằm.
Sau một lúc lâu, cậu nhổ ngụm nước trong miệng ra.
Mẹ nó, muốn ép lảo tử dìm chết đám ban bốn ngu ngốc kia sao. Dám tới đây cổ vũ cho bọn họ à? Được lắm, cậu sẽ khiến Dụ Sân phải òa khóc sau khi xem xong trận này.
TD: Không biết là ai đang tưởng bở nữa =))), bớt ảo tưởng anh êi:))) nam chính chúng ta quả là một đứa trẻ thiếu tình thường, có cái bánh thôi mà đã chuẩn bị lung lay rồi.
À cũng thông báo nhẹ nhẹ là tuần này mình sẽ đẩy tiến độ edit lên để tới hết ngày chủ nhật là edit xong mấy chương anh Chính quần chị nhà, cho tuần sau mọi người được đọc phân cảnh chị nhà ngược lại anh Chính tới gần cuối truyện =))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!